← Ch.2375 | Ch.2377 → |
Mười ngày mười đêm, vầng mặt trời chiếu từng tia sáng yếu ớt không biết lại chạy trốn đi đây, sắc trời bắt đầu sẫm tối, hiện lên một vùng không gian rộng mở đầy sao. Vì tránh né phiền toái, con phi ưng ba đầu bay rất cao trên không trung, tà khí ngùn ngụt dưới mặt đất đã không thể chạm đến, khiến không trung nhẹ nhàng khoan khoái, giống như hòa mình vào trong tinh không. Miêu Nghị giống như cá gặp nước, trở về nơi quen thuộc.
Nhìn tinh không xa xa. Miêu Nghị chợt hỏi:
- Tinh không mênh mông như vậy, sao không rời khỏi Hoang Cổ Tử Địa?
Ám U Lâm liền trả lời:
- Chúng ta cũng không rõ vì sao vùng tinh không khổng lồ này, mặc cho ai bay cao bao nhiêu đi nữa, cũng vĩnh viên không thể dung nhập vào đó, ngay cả Long Tộc và Phượng Tộc năm đó cũng không làm được, vùng tinh không này trở thành ước muốn mà chúng ta có lẽ mãi mãi không thể hoàn thành.
Nói đến đây, nàng cũng không nhịn được phải hỏi lại:
- Nghe nói bên ngoài Hoang Cổ, tu sĩ có thể tự do bay lượn giữa mặt đất và tinh không?
Miêu Nghị gật đầu thật nhẹ:
- Tu vi đến cảnh giới Kim Liên đã có thể qua lại tự nhiên.
Gương mặt Ám U Lâm lúc nào cũng trưng ra vẻ ai đó thiếu nợ nàng, nhưng hiện tại cũng phải lộ ra thần sắc mơ ước hướng tới lại hỏi
- Nghe nói bên ngoài kia có vô sô chúng sinh, yêu ma quỷ quái nhân tiên phật đều có đủ, thế gian vô cùng phồn hoa, con người có thể vì chữ "nghĩa" mà có nhiệt huyết đầu rơi máu chảy, cũng có thể vì chữ "tình" mà cùng sống cùng chết, chúng sinh trong thế gian muôn màu này làm cho người hoài niệm, không giống như trong hoang cổ vô cùng buồn tẻ, có phải không?
Miêu Nghị thoáng yên lặng, sau đó hỏi:
- Ngươi muốn đi ra ngoài kia?
Ám U Lâm vẫn bày tỏ khát khao của mình:
- Đúng vậy, ta cũng muốn đi xem ngoài kia thế nào, nhưng mãi mãi không đi được, e rằng sau này đại quân Thiên Đình sẽ đến đây tiêu diệt toàn bộ, ta còn sống hay không cũng là vấn đề. Ta không hiểu, vì sao yêu, ma, quỷ, tiên, phật có cùng sống trong tinh không, vì sao lại không tha cho chúng ta, giam cầm chúng ta ở đây.
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn nàng, thấy bộ dáng ngây ngốc nhìn lên trời cao xa xôi kia, yên lặng một lúc, hắn nói:
- Nếu ngươi giúp ta hoàn thành tốt việc này, ta có thể thử xem mang ngươi ra ngoài được không.
Ám U Lâm bỗng nhiên quay phắt lại, đôi mắt lóe ra ánh sáng kỳ lạ:
- Đại nhân nói thật chứ?
Miêu Nghị:
- Nhưng ngươi phải hiểu rõ, chúng sinh ở ngoài kia sẽ không tha cho ngươi. Tử khí trên người ngươi quá nặng, người bình thường chưa kịp đụng vào người đã chết, hoa cỏ cây cối cũng phải lụn bại, giống như địa phương Hoang Cổ này, ta nghe nói trước kia non xanh nước biếc, vậy mà từ khi các ngươi xuất hiện, đã thành tình trạng nào? Nếu như ngươi rời khỏi được đây, cũng khó có thể dung nhập vào thế gian, một khi bị phát hiện, mọi người chắc chắn sẽ coi ngươi là tà vật, ai cũng không dung tha ngươi, sau đó sẽ xuất hiện những người đánh ngươi tan thành mây khói, trả giá to lớn như thế, ngươi vẫn muốn đi ra ngoài kia?
Ám U Lam không chút do dự, khẳng định:
- Chỉ cần đại nhân có thể đưa ra đi ra ngoài, ta sẽ hành động cẩn thận.
Miêu Nghị:
- Tà nguyên tại Long Huyệt Phượng Sào thì sao đây? Nếu ta mang ngươi đến đó, ngươi sẽ chịu buông tha nó và rời khỏi không?
Ám U Lâm hỏi lại:
- Chẳng lẽ ngoại giới không có tài nguyên thích hợp tu hành sao? Không phải nơi nào cũng đều có thể đề cao tu vi sao? Nếu có thể rời khỏi đây, ta hoàn toàn chếp chận cái giá không thể đề cao sức mạnh tử linh.
Miêu Nghị gật đầu, xem như chấp nhận:
- Được! Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta làm tốt việc lần này, ta sẽ tìm cách đưa ngươi ra ngoài, còn chuyện có thể thuận lợi hoàn thành hay không, ta cũng không nắm chắc. Nhưng ngươi cũng phải đồng ý một chuyện cho ta, sau khi rời khỏi đây, không được tiếp túc với phàm nhân thế gian.
- Được! Chỉ cần đại nhân có thể dẫn ta đi, ta cam đoan không tiết lộ với bất kỳ ai về ngươi.
Miêu Nghị không nói thêm nữa, hắn không biết mình đồng ý chuyện này là hại nàng hay giúp nàng đây, nhưng hắn biết rõ với thực lực Ám U Lâm, một khi đi ra ngoài kia chắn chắn chỉ có con đường chết. Trừ khi không lộ diện, còn nếu muốn thu thập tài nguyên tu luyện thì sớm hay muộn cũng không thể tránh thoát, sống không được quá lâu.
Lòng hắn chỉ có thể ngầm cười khổ, không thể hiểu nổi. Vì sao hắn lại đáp ứng với tà linh loại chuyện thế này, thật sự là tự tìm cho mình phiền phức, hắn đúng là người dễ bị nóng đầu.
Hắn muốn đổi ý, nhưng lại không nói ra lời cự tuyệt.
Hắn không đề cập chuyện này nữa, dời chủ đề đi:
- Các ngươi được hình thành từ tà nguyên Long Huyệt Phượng Tổ. Vậy ngươi có biết những tà nguyên này đến từ đầu không?
Ám U Lâm lắc đầu:
- Việc này ta thực sự không biết, ta cũng muốn biết vì sao chúng ta đến đây được.
Miêu Nghị:
- Nghe nói Thiên Viên Địa Phương Hoang Cổ Tử Địa vô cùng mênh mông, không bao giờ đi đến điểm cuối phải không?
Ám U Lâm lắc đầu lần nữa.
- Thiên Viên Địa Phương không phải không có điểm cuối, thực sự rất lớn, nhưng không đến mức đó, nghe nói nếu đi thẳng về phía trước sẽ gặp một khoảng hư không. Sau khi xâm nhập sẽ xuất hiện tại nơi khác trong Hoang Cổ, mãi mãi không ra được mà thôi. Nhưng đối với tu sĩ bên ngoài nếu không thể phi hành, hoang cổ to lớn, rất khó có thể đi đến nơi tận cùng.
Nếu thế, Miêu Nghị âm thầm gật đầu, rốt cuộc cũng hiểu, có một số việc phải đi thật lâu, tiếp xúc thật nhiều mới có thể biết được.
Không thể không nói, được Ám U Lâm dẫn đường thật sự là tím đúng người, một khi gặp phải khu vực khí thế mạnh mẽ, ví dụ như sát khí quá nặng nề, nàng sẽ lập tức khống chế ưng ba đầu phi hành đi đường vòng. Nàng không biết đó là địa bàn của ai, nhưng vẫn phán đoán không chừng có cao thủ tồn tại không thể chọc nổ, tình nguyện đi vòng qua, không dám lỗ mãng xông đến.
← Ch. 2375 | Ch. 2377 → |