← Ch.2396 | Ch.2398 → |
Bên trong Phượng Sào, từ thấp tới cao, sào huyệt phân bố không ít, ở mỗi một nơi đều có cửa ra vào. Mỗi gian sào huyệt đều có hình thái và bố trí khác nhau, theo lời nói của Linh Lan thì nơi đây được giữ lại nguyên trạng sào huyệt năm đó của mỗi một thành viên Phượng Tốc, mỗi một gian phòng trong sào huyệt đều có tà khí chảy qua.
Sau một hồi tham quan khắp nơi, Miêu Nghị và Linh Lan dừng lại trên đỉnh cao nhật của Phượng Sào, nhìn cột khói phát ra tà khí cuồn cuộn, cũng chính là đỉnh đài. Miêu Nghị thở dài:
- Đây chính là căn nguyên sự ra đời của tà linh tại Hoang Cô Tử Địa.
Linh Lan nói:
- Lúc Phượng Tộc vẫn còn, nhờ có Phượng Tộc hấp thu tinh lọc, tà khí vô cùng loãng, khi Phượng Tộc chẳng ở đây nữa, trong Hoang Cổ bộc phát thật nhiều tà linh.
Chuyện này không phải là việc mà hắn có thể thao túng, Miêu Nghị xoay người nhìn bốn phía xa xa, phóng tầm mắt khắp thung lũng băng nguyên, sau đó lấy ra linh tinh báo bình an cho đám người Vân Tri Thu.
Khi liên hệ với Dương Khánh, Dương Khánh cũng hỏi thăm tình hình gần đây, Miêu Nghị vẫn còn che đậy nhiều điều không nói, chỉ kể sơ lược những gì mình đã làm theo lời hắn nói, còn chuyện đã trải qua thực sự thì giấu kín như bưng.
Sau khi đêm đến. Băng Diễm rón rén vào thung lũng, toàn bộ Phượng Sào được chiếu sáng rạng rỡ. lấp lánh, mang một sắc thái vô cùng mộng ảo.
Bên ngoài cửa ra vào Phượng Sào, sau khi Linh Lan triệu tập băng linh, thăm dò chi tiết một vài vấn đề, sau đó bay bổng lên cao đến đỉnh Phượng Sào..
Miêu Nghị im lặng đứng chắp tay trong gió rét, chiến giáp vẫn không rời khỏi người, Linh Lan đến trước mặt hắn, nói:
- Tiên sinh ta đã hỏi rõ, người kia ngươi từng nói đến vẫn chưa chết hẳn đã trốn khỏi Cổ Băng Nguyên rồi.
Ngọc Sát không chết? Miêu Nghị nhíu mày, điều hắn lo lắng nhất đã xảy ra.
Hắn không nói thêm lời thừa, nhanh chóng xoay người hạ xuống, đi thẳng đến địa cung. Sau khi tìm thấy Ám U Lâm, hắn đã trực tiếp hỏi nàng:
- Lúc Ngọc Sát xuất hiện, dường như ngươi vô cùng sợ hãi hắn ta, chẳng lẽ hắn rất nổi tiếng trong Hoang Cổ Tử Địa à?
Ám U Lâm trả lời, giọng điệu cung kính:
- Ngọc Sát là cao thủ đệ nhất sau khi Hoang Cổ bị Thiên Đình phong tỏa, thủ đoạn vô cùng tàn bạo, đã có không biết bao nhiêu người chết trên tay của hắn, lần đầu tiên Thiên Đình tiêu diệt toàn bộ, lúc đó hắn cũng biến mất, mọi người đều cho rằng hắn đã mất mạng trên tay Thiên Đình, ai ngờ, hắn đã ẩn núp chính mình đến hiện tại, vẫn tiếp tục sống qua hai lần đồ diệt của Thiên Đình, khi hắn xuất hiện, thực sự hù dọa được ta.
Đối với nàng, Ngọc Sát là một nhân vật trong truyền thuyết ở thời đại xa xôi, những thứ nàng biết đề khác nàng thực sự không biết gì nữa.
Ngọc Sát đã thoát nạn, chuyện này Miêu Nghị cũng không thể thao túng được, hiện tại hắn chẳng có cách nào khác, hi vọng sau này không gặp được hắn, nếu không Ngọc Sát sẽ không dễ dàng gì buông tha hắn, sau khi hắn rời khỏi địa cung, hắn đến Phượng Sào.
Thực tế, sau khi hắn đã đến được Phượng Sào mới phát hiện nơi đây rất sạch sẽ, tà khí khá loãng không chuyển động hỗn loạn, do đó nguyên tố âm hỏa cũng không khuếch tán mất trật tự, giảm bớt ảnh hưởng xấu đến quá trình tu hành của hắn.
Đi tới biên giới thung lũng, hắn đạp nóc tường băng, dậm chân trên vách đá cheo leo di chuyển trên băng nhai thả người đi sâu vào bên trong băng cốc.
Hắn vừa xuất hiện, rất nhiều băng linh cũng bắt đầu hiện thân, sau đó hắn lấy Băng Hỏa Chi Tâm ra rót pháp lực vào, Lam Phượng Hoàng màu sắc chói mắt bay lượng chung quanh hắn, tỏa sáng trong màn đêm đám băng linh lập tức khom người lùi lại vào băng tuyết bốn phía, biến mất trong yên lặng, không quấy nhiều hắn dù chỉ mảy may.
Sao khi thử nghiệm. hắn xác nhận được hiệu quả của Băng Hỏa Chi Tâm, Miêu Nghị tìm một hầm băng, ném một chiếc đệm ra, khoanh chân ngồi xuống, kiểm kê đồ vật cướp được từ Ngọc Sát và ba tên cao thủ Hóa Liên kia, kết quả hắn nở nụ cười xán lạn, phát tài thật rồi!
Đối với những tà linh khác, những chiến giáp vô cùng khan hiếm, nhưng bốn lão già này tích góp từng chút một không biết đã bao nhiều năm, đám hồng tinh chiến giáp tỏa ra ánh sáng muôn hình muôn sắc có chừng mười vạn bộ, ngoài ra còn có vô số kể tử tinh chiến giáp, kim tinh chiến giáp, hơn nữa đa phần đều không phải là chiến giáp don Thiên Đình chế tạo, Miêu Nghị cũng lười đếm luôn rồi.
Xét thấy rằng su khi tiến vào Hoang Cô Tử Địa, hắn bắt gặp đám hóa thạch giống như xương khô ở khắp nơi, Miêu Nghị có thể tưởng tượng trước khi Thiên Đình phong tỏa Hoang Cổ Tử Địa, trong năm tháng dài dằng dặc có vô sô tu sĩ đã đến đây.
Sau khi thanh lý tất cả những vật phẩm của bốn người, hắn vận dụng pháp lực kiểm tra Số lượng tinh tệ, phát hiện nó đã đến con số thiên văn, chỉ tính mỗi hồng tinh đến đơn vị hàng triệu, khoản tiền tài cực kỳ khổng lồ.
Ừm! Ngoài ra cũng không hề thiếu đầy đủ các loại linh châu với các phẩm cấp khác nhau, ước chừng có mười vạn khối.
Những đồ vật vụn vặt bên trong đó cũng không ít, đây là thu nhập lớn nhất tính từ khi Miêu Nghị tu hành đến nay.
Bốn lão già này có gia sản nhiều đến vậy, phỏng chừng là kết quả của việc áp dụng thủ đoạn đen ăn đen, hơn nữa, nguyên nhân để số lượng tài sản tích lũy cực kỳ khổng lồ cũng chính là vì đám tà linh đã bị giam trong Hoang Cổ Tử Địa, không cách nào sử dụng nhiều đồ đến vậy.
Để có được lần phát tại lớn kinh khủng đến vậy. Miêu Nghị phải cảm ơn bốn người Ngọc Sát đã có thể tránh thoát hai lần sự tru diệt của Thiên Đình mà tồn tại được nhiều năm nay.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy khá kỳ lạ, vì sao trong vòng tay trừ vật đều có quá nhiều tài vật, nhưng lại chẳng hề có dù chỉ một món pháp bảo? Không lẽ những tu sĩ thời đại trước không sử dụng pháp bảo sao?
← Ch. 2396 | Ch. 2398 → |