← Ch.2577 | Ch.2579 → |
Ông ta cũng không lên mặt kẻ cả, Khấu Lăng Hư đã tới cổng cấm viên rồi, ông ta đích thân ra cửa nghênh tiếp.
Khấu Lăng Hư dịch dung đến, khoác một chiếc áo dài từ đầu đến chân, mặt giả trên mặt cũng đã được tháo xuống, từ xa đã chắp tay nói:
- Thiên Ông (Bố vợ Thiên Đế)!
- Thiên Vương, không tiếp đón được từ xa! - Hạ Hầu Thác nở nụ cười đón khách, chống gậy chắp tay, tiếp tục nghiêng người đưa tay tương thỉnh.
Hai người sóng vai nhau đi vào cấm viện, dưới tàng cây đại thụ to lớn như cái ô kia đã dọn lên một chiếc ghế ngồi, sau khi tì nữ dâng trà, Vệ Khu phất phất tay, bảo bọn họ lui xuống.
Sau khi uống một ngụm trà cám ơn khách nhân, Khấu Lăng Hư nhìn Vệ Khu ở bên cạnh, rất cảm thán nói:
- Vừa nhìn thấy Vệ Khu, lại nhớ đến lão Vệ, thật đáng tiếc!
Vệ Khu khách khí nói:
- Thiên mệnh như vậy, trên đời có mấy người có thể vượt qua được Thần Hồn Cảnh, gia phụ cũng coi như là sống thọ rồi, ngậm cười mà đi rồi, nói gì đến đáng tiếc.
Hạ Hầu Thác cười ha ha nói:
- Thiên Vương cảm khái như vậy, chẳng nhẽ đang nhắc nhở lão hủ này cách ngày đến quỷ môn quan cũng không xa nữa sao?
Khấu Lăng Hư xua tay nói:
- Thiên Ông không cần phải khiêm tốn, dựa vào quyền thế của Hạ Hầu gia, sớm muộn gì cũng có thể tìm được Bất Hủ Mục giúp Thiên Ông vạn thọ vô cương.
Hạ Hầu Thác lắc đầu nói:
- Bất Hũ Mộc vật đó, có thể gặp không thể cầu, chú trọng tạo hóa, đợi nhiều năm như vậy rồi, lão phu đúng là không có phúc khí đó, có điều lão phu cũng muốn mở ra, sống nhiều năm như vậy cũng sống đủ rồi, bụi về bụi, đất về đất, cũng coi như là thuộc về đúng chỗ rồi.
Ai không muốn vĩnh viễn bất tử? Khấu Lăng Hư cười thầm trong lòng đương nhiên biết đây chỉ là người ta ngoài miệng nói vậy, ông ta thở dài nói:
- Thiên Ông quả đúng là muốn mở, không biết bệ hạ tương lai có thể muốn mở ra giống như Thiên Ông hay không? Vệ Khu ở bên cạnh nghe vậy vội vàng nhìn phản ứng của Hạ Hầu Thác.
Ánh mắt của Hạ Hầu Thác lóe lên, thần thái hơi lộ ra sự dè dặt bưng chung trà lên, cười nhạt nói:
- Sư phụ của bệ hạ vốn dĩ chính là cao thủ Thần Hồn Cảnh, bệ hạ được chân truyền. Vượt qua quỷ môn quan đương nhiên là không thành vấn đề gì.
Khấu Lăng Hư lắc đầu nói:
- Sợ không hẳn là như vậy! Minh minh đại đạo đồng thọ vốn cũng không bị đại đạo dung nạp, còn đây là ranh thọ với trời, từ cổ chí kim cũng không thấy ai thật sự có thể trường sinh bất tử, luôn luôn có những kiếp nạn như này hoặc như kia, cho dù là Yêu Tăng Nam Ba thì như thế nào? Còn không phải là dẫn đến kết cục thê thảm, đến bây giờ vẫn không biết hồn quy nơi nào rồi, cho dù là giống như công pháp tu hành, nhưng muốn vượt qua được quỷ môn quan cũng vẫn là mỗi người mỗi khác, một cửa ải hung hiểm đó chắc chắn Thiên Ông rõ ràng hơn ai hết.
Hạ Hầu Thác cười như không cười nói:
- Thiên Vương nói ra lời như vậy, không sợ tai vách mạch rừng truyền đến tai bệ hạ sao?
Khấu Lăng Hư phất tay chỉ xung quanh, cười ha ha nói:
- Trong thiên hạ này sợ là vẫn không có ai có thể cài tai mắt vào nằm vùng trong cấm viện của Thiên Ông, nói vài lời riêng tư sao đủ gây sợ hãi, huống hồ bản vương ở trước mặt Thiên Ông quả thực cũng là nói ra lời từ đáy lòng mình, có vài việc Thiên Ông nên sớm có tính toán.
"Ồ!" Hạ Hầu Thác mỉm cười, nói:
- Không biết Thiên Vương đang chỉ có dự định ở phương diện nào?
Thân thể của Khấu Lăng Hư hơi nghiêng về phía trước nói:
- Đơn thuần là ý kiến cá nhân, bản vương cảm thấy bệ hạ cũng nên giữ lại con nói dồi rồi, bệ hạ có thể đột phá đến Thần Hồn Cảnh được hay không ai cũng không nói rõ được trước quỷ môn quan sinh tử khó lường, nếu bây giờ không có tính toán về việc người thừa kế, một khi chuyện xảy ra rồi, há chẳng phải là chân tay luống cuống sao, không cẩn thận chính là thiên hạ đại loạn. Cho dù là vì lo nghĩ cho thiên hạ, việc con nối dõi cũng đến lúc phải bồi dưỡng rồi, Thiên Hậu là mẫu nghi thiên hạ, hầu hạ bệ hạ nhiều năm, phải thừa dịp phương hoa đang tốt mà sinh cho bệ hạ thái tử mới đúng, lẽ nào còn muốn kéo dài đến nhân lão sắc suy.
May là Hạ Hầu Thác điềm tĩnh, vừa nghe lời này cũng tim đập thình thịch. Hạ Hầu Thừa Vũ một khi sinh cho Thanh Chủ con trai rồi, địa vị của Hạ Hầu Thừa Vũ sẽ bền vững không gì phá vỡ nổi đương nhiên là không thể nghi ngờ gì nữa. Nếu như tương lai Thanh Chủ thật sự không thể vượt qua được một cửa Thần Hồn Cảnh, mà một khi con trai của Hạ Hầu Thừa Vũ đăng cơ đế vị, đến lúc đó cho dù Hạ Hầu Thác ông đã không còn nữa, đối với Hạ Hầu gia cũng là bảo đảm rất lớn.
Ông ta không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện này, thế nhưng Hạ Hầu gia đã phị Thanh Chủ chèn ép, thế lực ở trên triều đường nhỏ, cũng không có quyền phát biểu, có thể nhảy ra nói vài lời cũng không có mấy người. Nhưng Khấu gia thì lại khác, quyền phát biểu ở trên triều đường vẫn rất lớn, chỉ cần Khấu Lăng Hư nguyện ý, liền có thể cổ động một đám người tạo áp lực cho Thanh Chủ.
Thế nhưng bề ngoài ông ta vẫn trầm ôn như cũ, lãnh đạm nói:
- Chỉ sợ bệ hạ không nghỉ như vậy, bệ hạ dường như càng sủng ái Thiên Phi! Khấu Lăng Hư nghiêm mặt nói:
- Thiên tử không như bình thường, đáng lẽ phải danh chính ngôn thuận, cũng đáng lẽ phải là con vợ cả, một điểm này Thiên Hậu không thể chối từ được! Bất kể như thế nào, bản vương cũng sẽ phải ra sức đẩy mạnh chuyện này, cố gắng phát động quần thần trong triều góp ý kiến cho bệ hạ, một khi bệ hạ không trả lời bản vương sẽ một ngày không từ bỏ, không biết Thiên Ông cảm thấy như thế nào?
Thiên hạ không có chỗ tốt nào miền phí, đặc biệt là trong loại chuyện này, Hà Hầu Thác đương nhiên là hiểu được điểm này, người ta hỏi ý kiến của ông ta, đây là muốn tìm lấy hồi báo, không lấy được hồi báo người ta đương nhiên sẽ không tận lực, thậm chí là bỏ mặc khôn giải quyết, Hạ Hầu Thác liền cười nhạt nói:
- Thiên Vương đến là vì chuyện của Ngưu Hữu Đức sao?
Biết rõ là được rồi, cũng đỡ phải để mình phí lời nữa! Khấu Lăng Hư cũng không khách khí, nói:
- Nếu như Thiên Ông có thể giúp đỡ chuyện này, vậy đương nhiên là càng tốt rồi.
Hạ Hầu Thác thở dài nói:
- Lão phu không phải là kẻ ngốc, có người muốn nhìn thấy ta và ông hai nhà tương đấu! Lão hủ há có thể để cho người lòng dạ khó lường đó được đắc ý? Cái khác thì lão hủ không dám bảo đảm nhưng ở Quỷ thị này, Hạ Hầu gia có thể bảo đảm sự an toàn của Ngưu Hữu Đức.
← Ch. 2577 | Ch. 2579 → |