Vay nóng Tima

Truyện:Phi Thiên - Chương 2613

Phi Thiên
Trọn bộ 3913 chương
Chương 2613: Ngươi thật lợi hại! (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-3913)

Siêu sale Lazada


Xem như hắn đang âm thầm kể khổ đi.

Cao Quan và Tư Mã Vấn Thiên cùng trao đổi ánh mắt với nhau, không cần Thượng Quan Thanh than vãn làm gì, trong lòng hai người cũng hiểu được, nếu không có Thanh Chủ bày mưu đặt kế thì Thượng Quan Thanh làm sao lại đối đầu với Khấu gia làm gì, nhưng việc này chỉ dám để trong lòng, không dám nói ra mà thôi.

Tư Mã Vấn Thiên giơ nắm tay lên vội ho nhẹ, chuyển hướng đề tài nói chuyện khỏi Thanh Chủ:

- Ngươi thì sao, chuyện như vậy mà lại không có kế hoạch chu toàn liền ra tay đường đột, còn trách ai được?

Thượng Quan Thanh xòe đôi bàn tay giải thích:

- Làm gì không có kế hoạch chu toàn chứ? Ta đã cẩn thận, lại cẩn thận, cẩn thận lắm rồi, quan trọng là Giang Nhất Nhất còn chưa ra tay đó, chẳng lộ ra bất kỳ manh mối nào đã thất bại, ta thực sự là bị oan mà, ta hoài nghi chẳng biết đám người Tín Nghĩa Các kia có biết bấm tay tính toán trước hay không nữa.

Tư Mã Vấn Thiên lắc đầu, nói:

- Thôi được rồi! Cho dù phàn nàn nhiều hơn đi nữa thì sự việc cũng đã dính trên người mình, ta nhận được thông tin, Tín Nghĩa Các đã bắt không ít người Quỷ Thị bên ngoài Tổng Trấn Phủ, những ai tiếp cận Tổng Trấn Phủ đều bị bắt, Giang Nhất Nhất là một trong số đó, người ta càn quét toàn bộ, ngay cả thám tử thủ hạ của ta cũng bị Tín Nghĩa Các tóm đi, Giang Nhất Nhất dám canh giữ bên ngoài Tổng Trấn Phủ không bị bắt mới lạ đó, ngươi kêu oan làm gì, không bị sa lưới mới kêu oan.

Cao Quan cũng nói:

- Ba người thủ hạ của ta cũng rơi vào tay Tín Nghĩa Các nhưng Tín Nghĩa Các đã thả.

Tư Mã Vấn Thiên lấy làm kinh ngạc, hỏi:

- Tin Nghĩa Các tốt vậy sao? Bọn họ chịu thả người à?

Cao Quan:

- Ta liên hệ trực tiếp với Tào Mãn, nói ba người kia là người của ta, nếu không thả người thì ta sẽ đi đến Thiên Ông Phủ mời Hạ Hầu Thác đến phối hợp điều tra với Giám Sát Hữu Bộ, vì thế Tào Mãn đã thả người.

- ...

Hai người kia há hốc mồm tại chỗ, đã từng thấy trực tiếp nhưng chưa bao giờ thấy trực tiếp đến vậy, nhưng hai người tin rằng Cao Quan hoàn toàn có thể làm được chuyện này, dù sao thì Giám Sát Hữu Bộ không giống Tả Bộ và Quần Anh Hội làm việc trong bóng tối không thể lộ ra ngoài, người ta có thể công khai làm việc.

Vẻ mặt Thượng Quan Thanh tràn đầy kính nể, giơ ngón tay lên khen ngợi:

- Ngươi thật lợi hại! Nếu ta biết trước chuyện này sẽ nhờ ngươi bảo Tín Nghĩa. Các thả Giang Nhất Nhất ra, đâu cần phải phiền phức như lúc này.

Tư Mã Vấn Thiên buồn cười, nói:

- Ai bảo che che giấu giấu ngay từ đầu.

Cao Quan liêc xéo, nói:

- Hai người các ngươi có bệnh không đó? Chẳng lẽ muốn ta nói Giang Nhất Nhất là người của Giám Sát Hữu Bộ bọn ta?

Đổ mồ hôi! Thượng Quan Thanh hơi lúng túng, không biết nói sao.

- Đúng vậy, cho dù tên dâm tặc kia là người của Giám Sát Hữu Bộ hay Quần Anh Hội thì cũng không có gì khác nhau đâu, có bối cảnh Thiên Đình cũng vô dụng.

Tư Mã Vấn Thiên lắc đầu cười khổ, sau đó ngẩng đầu lên nói:

- Đúng rồi, Cao Quan, ngươi giúp ta nói với Tín Nghĩa Các thả hai thủ hạ của ta ra.

- Thủ hạ của ngươi và tên dâm tặc kia cũng đâu có gì khác nhau? Ai biết được bọn hắn đã làm chuyện gì bất nhân, muốn thả? Tự tìm Tào Mãn đi.

Cao Quan không hề khách khí phủi sạch quan hệ sau đó nhìn Thượng Quan Thanh nói:

- Giang Nhất Nhất chết rồi, muội muội của hắn có lẽ không còn giá trị lợi dụng, ta đang suy nghĩ một việc đưa người đó cho ta đi.

Thượng Quan Thanh lắc đầu, nói:

- Ai nói vô dụng chứ, trước kia Giang Nhất Nhất đã chuẩn bị rất nhiều pháp ấn, vẫn phải khống chế muội muội hắn như bình thường. Cao Quan, không phải ta không nề mặt ngươi, chỉ là một số người thoạt nhìn vô dụng, nhưng không thể để cho người đó chạy đơn giản như vậy, chuyện của Giang Nhất Nhất cũng thế, đạo lý này quá rõ ràng, không cần ta nhiều chuyện giải thích thêm nữa.

- Cá mè một lứa, ít làm chuyện thất đức đi!

Cao Quan cũng không ép buộc ném lời nói đó ra rồi xoay người rời đi.

- A!

Thượng Quan Thanh chỉ chỉ bóng lưng Cao Quan:

- Hắn làm như bản thân mình trong sạch lắm vậy, người chết trên tay hắn cũng đâu có ít?

- Ài!

Tư Mã Vấn Thiên ôm tay thở dài:

- Không còn cách nào khác, dù sao đội ngũ dưới trướng của hắn có thể làm việc quang minh chính đại, chúng ta hai người chỉ có thể lén lút, nếu ta cai quản Giám Sát Hữu Bộ, ta nghĩ ta cũng sẽ nói vậy thôi.

Thượng Quan Thanh hừ lạnh, nói:

- Nó mà êm tai như hát vậy, cho dù ngươi ngồi vị trí đó đi nữa thì ngươi có thể thiết diện vô tình như hắn không? Nếu ngươi thực sự cùng một loại người với hắn, chẳng sợ đụng chạm đến ai, rất có thể bệ hạ sẽ xem xét đổi người.

Tư Mã Vấn Thiên cười ha ha lắc đầu, chắp tay sau lưng rời đi.

Đúng là có mấy lời hắn vẫn không nói ra, hắn cũng biết chính mình không thể không băn khoăn đạo lý đối nhân xử thế như Cao Quan, ít nhất Thượng Quan Thanh còn biết bán cái ân tình dễ làm việc hơn, nhưng Cao Quan không bao giờ để lại cho mình đường lui!

Tín Nghĩa Các:

- Cái gì? Giang Nhất Nhất tự sát ở Quỷ Thị Tổng Trấn Phủ?

Tào Mãn đang khoanh chân ngồi vừa nghe thấy tin này đã trợn mắt nhảy xuống giường, hắn giật mình hỏi lại lần nữa.

Thất Tuyệt gật đầu, nói:

- Dựa theo lời nói của thám tử thì đúng là tự sát.

Tào Mãn:

- Đang yên đang lành sao lại tự sát chứ?

Thất Tuyệt:

- Thám tử của chúng không tiếp xúc trực tiếp nên không biết rõ tình huống cụ thể thế nào, chỉ thấy thi thể của Giang Nhất Nhất được khiêng đi ra, giống như tư nổ tâm mạch

Tào Mãn lập tức xua tay, nói:

- Ngươi đi xem xét chuyện này ra sao, hỏi Ngưu Hữu Đức xem có chuyện gì xảy ra.

- Vâng!

Sau khi Thất Tuyệt vâng mệnh rời đi. Tào Mãn trầm mặc đi qua đi lại trong phòng, đột nhiên xuất hiện biến cố làm rối loạn kế hoạch, điều này khiến hắn không thể không nghĩ ngợi, nhưng thực sự hắn vẫn nghĩ mãi không ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể than thở chờ tin tức.

Hắn hoài nghi rằng Ngưu Hữu Đức đoán được mục đích Giang Nhất Nhất đến đó, vì thế trong cơn giận dữ, hắn đã làm thịt Giang Nhất Nhất, nếu thực sự như thế, hắn không tin Thiên Đình không tạo áp lực cho Ngưu Hữu Đức, nếu hắn dám ra tay, Ngưu Hữu Đức này thực sự sẽ đủ dằn vặt, chẳng làm theo lẽ thường khiến cho người ta đau đầu.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-3913)