← Ch.3089 | Ch.3091 → |
Giờ khắc này Miêu Nghị suy nghĩ tỉnh táo nheo mắt nhìn chăm chăm vào Vưu Vương. Phản ứng của nàng làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Nhưng chỉ có trong lòng hắn rõ ràng, nhìn hắn cường ngạnh, trên thực tế đã không nên kéo dài xuống, thật muốn bức đối phương cá chết lưới rách mà nói... đối với bên này không có gì hay. Quan sát thoáng tình hình Vưu tộc khuyên can Vưu Vương một lát, xác nhận vị trí quan trọng của Vưu Vương trong Vưu tộc, lớn tiếng nói:
- Đã có thành ý của Vưu Vương như vậy, nguyện xả thân làm con tin. Ngưu mỗ giúp ngươi hoàn thành ước vọng được đi?
Thanh Nguyệt nhìn hắn một cái, truyền âm nhắc nhở:
- Coi chừng có bẫy!
Vưu Vương lúc này hét ra lệnh Vưu tộc:
- Ta lấy thân phận chi Vương Vưu tộc bảo các ngươi, nghe hiệu lệnh của ta.
- Vương...
Tất cả trưởng lão vẻ mặt ngượng nghịu.
Vưu tộc cao thấp nhìn về phía Vưu Vương ánh mắt đều động dung tràn nhập sự kích động khó diễn tả thành lời, cho người ta một cảm giác dục quỳ bái.
Vưu Vương từ trong ngăn trở của trưởng lão bay ra:
- Ngươi trước thả tộc nhân của ta, ta liền đi qua làm con tin. Trước mặt cao thấp Vưu tộc, bổn Vương sẽ không nuốt lời.
Miêu Nghị một ngụm bác bỏ:
- Không được! Vưu Vương nếu thật sự có thành ý làm con tin, không ngại tới trước, chỉ cần ngươi đến đúng chỗ người ta nhất định để. Ngưu mỗ từ trước đến nay nói là làm!
Vưu tộc hiện lên tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ. Vưu Vương đưa tay ngăn trở tất cả trưởng lão mở miệng, lớn tiếng nhắn nhủ:
- Vưu tộc cao thấp nghe lệnh, hắn nếu dám nuốt lời, Vưu tộc cao thấp ta lập tức không tiếc một giá tiến công.
Lời này cũng là nói cho Miêu Nghị nghe, sau đó bí mật truyền âm với mấy trưởng lão:
- Gặp ta thủ thế làm việc.
Dứt lời không đợi các trưởng lão Vưu tộc nói gì đã một cái lắc mình đến chính giữa, váy áo bồng bềnh, trên đầu vòng hoa màu xanh làm người khác chú ý.
- Vương!
Không biết bao nhiêu đệ tử Vưu tộc kinh hô.
Miêu Nghị nghiêng đầu báo cho Thanh Nguyệt biết hạ xuống Thanh Nguyệt khẽ gật đầu tương tự lách mình mà ra, đi đến trước mặt Vưu Vương, nói:
- Tinh, đắc tội.
Vưu Vương hừ lạnh:
- Làm gì giả mù sa mưa.
Thanh Nguyệt cũng không nói gì, nhanh chóng ra tay, chế trụ Vưu Vương, cấm chế rơi xuống trên người nàng, áp chế pháp lực sử dụng, bắt cánh tay nàng mang người về bên cạnh Miêu Nghị. Cao thấp Vưu tộc lo lắng nhìn.
Miêu Nghị cùng Vưu Vương rốt cuộc mặt đối mặt khoảng cách gần đứng chung một chỗ.
Một cô gái xinh đẹp như nữ thần, cả người khoác trên vai trọng trách suất lĩnh đại tướng quân đằng đằng sát khí, kim loại cùng áo vải giằng co, nam nhân dương cương cùng nữ tính ôn nhu xứng móc khóa, hai người đối mặt đứng chung một chỗ hình ảnh cức kỳ.
- Thả người đi.
Vưu Vương mặt không biểu tình nói một tiếng.
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Ngươi yên tâm. Ngưu mỗ nói lời giữ lời.
Dứt lời đột nhiên ra tay, nắm cánh tay Vưu Vương trực tếp kéo vào trong túi.
Mấy người Thanh Nguyệt ngạc nhiên, đại quân U Minh cơ bản đều cho rằng Miêu Nghị nuốt lời.
- Vương...
Vưu tộc cao thấp kinh hô, thậm chí phẫn nộ.
- Thả người.
Miêu Nghị đột nhiên quát thoáng một phát liền làm cho Vưu tộc thoáng chốc cho rằng vi phạm lời hứa bị ép xuống.
Lần này hai bên trận doanh có chút không hiểu nổi ý đồ của Miêu Nghị. Nhưng đại quân U Minh kỷ luật nghiêm minh hiệu quả không cần phải nói đấy. Miêu Nghị đã hạ lệnh thả người, bên này rất nhanh chấp hành thanh nhau đưa người ra phía trước, dùng tay đẩy người ra đều có quán tính, lao về phía đại quân Vưu tộc.
Vưu tộc nhanh chóng tiếp thu con tin. Con tin tìm được đường sống từ chỗ chết lại buồn bã khóc vang.
Thật tình không biết Vưu Vương rơi vào trong túi Miêu Nghị, Vưu Vương lại đang phát điên tại một không gian tăm tối, hít hà rống giận:
- Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài...
Nhưng không có người nào, hô hào, hô hào, nước mắt rơi, lệ rơi đầy mặt, hai tay ôm đầu, vô lực ngồi xuống, trên mặt hiển hiện thần sắc tuyệt vọng, ý thức được ý đồ của mình bị Miêu Nghị khám phá.
Nàng vốn định đợi đến lúc bên này thả hết người Vưu tộc xong lập tức ra hiệu rút lui với Vưu tộc hi sinh chính mình để Vưu tộc thoát khỏi trận chiến phân tranh nội bộ thiên đình này. Nàng rất rõ ràng, nếu trước đó nàng nói rõ với tất cả trưởng lão, nếu tất cả trưởng lão biết là nàng tìm cái chết đấy, chắc chắn sẽ không đáp ứng nàng làm như vậy. Cho nên mới nghĩ tới bên này xong dùng tay ra hiệu hạ Vương lệnh, đến lúc đó đã đến tình trạng kia nàng tin tưởng tất cả trưởng lão vẫn phân rõ nặng nhẹ đấy.
Ai ngờ, Miêu Nghị căn bản không cho nàng bất cứ cơ hội nào, trực tiếp để nàng biến mất trong tầm mắt của người Vưu tộc, không để cho nàng bất luận cơ hội gian lận nào.
Đã xong! Nàng biết rõ đã xong, chính mình tốt không phải cứu được người Vưu tộc mà là hại tộc nhân. Nàng đã thành con tin sợ là so với mười mấy vạn người kia ảnh hưởng lớn hơn. Ngưu Hữu Đức tất nhiên sẽ dùng nàng để thỏa hiệp với Vưu tộc. Vưu tộc cao thấp vì bảo vệ nàng sợ là không dám nghe theo.
Ông trời ơi! Chính nàng đến cùng làm những gì. Vưu Vương vùi đầu giữa gối buồn bực khóc rống, trong lòng tràn đấy hối hận cùng tự trách. Thân và Vưu tộc Vương, vốn nên thủ hộ tộc nhân nhưng lại bởi vì một quyết định sơ sẩy của mình mà dính líu tới cả tộc nhân, lòng nàng đau đớn.
Làm sao lại bị Ngưu Hữu Đức nhìn thấy ý đồ? Nàng có chút không nghĩ ra, giờ khắc này tha phương biết theo như đồn đãi. Ngưu Hữu Đức ở trên Thiên Đình khuấy động phong vân ngược lại không phải chuyện đùa. Chính nàng rõ ràng ngốc đến như một tiểu hài tử ba tuổi chơi trò diễn xiếc trước mặt người ta.
Chính mình đã thành người đắc tội tộc nhân, hối hận! Vô tận hối hận...
Nhìn người Vưu tộc bị đẩy ra trước mặt, Miêu Nghị cúi đầu nhìn túi bên hông mình, thi pháp điều tra thấy cảm xúc của Vưu Vương kịch liệt biến hóa.
Rõ ràng khóc? Miêu Nghị thần sắc nhàn nhạt, nhếch miệng vui vẻ trêu tức. Xem ra thật đúng là như phán đoán của hắn, lại muốn gian lận với lão tử.
← Ch. 3089 | Ch. 3091 → |