← Ch.3144 | Ch.3146 → |
Không giải thích trước không xong, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ, quay trở về không cống lên trên như thế sợ vị này có ý kiến, sở dĩ trước hết thăm dò một chút ý tứ của nàng.
Từ trên người Doanh gia hung hăng đào xuống một khối thịt như vậy, nhiều tài vật như vậy toàn bộ lấy ra thưởng hết không khỏi có chút đáng tiếc, nhưng mà Hạ Hầu Thừa Vũ hôm nay tâm tình rất tốt, liên tục tán đồng.
- Khanh gia trị quân thưởng phạt phân minh, đây là việc cần phải làm, không thể bạc đãi dũng sĩ dưới trướng bổn cung, cũng không có thể bạc đãi người cống hiến cho bổn cung, đáng trọng thưởng!
Trước khi hai người kết thúc liên hệ, Hạ Hầu Thừa Vũ lại đề cập tới một chút, báo cho Miêu Nghị biết, con trai nàng Thanh Nguyên Tôn cũng đi Hắc Long Đàm, bảo hắn chiếu cố một chút.
Kẹt! Cửa phòng vốn đóng chặt được mở ra. Hạ Hầu Thừa Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi phòng, đi tới cửa trước bậc thang, ý khí hăng hái nhìn ra lầu các chập chùng từ nơi xa.
Đông quân tinh nhuệ ý vị như thế nào? Có nghĩa là đội ngũ quân binh trong phạm vi đệ nhất thiên hạ! Thế mà lại thua dưới tay thủ hạ của nàng, nàng tự nhận thấy sau này không ai còn dám xem thường nàng!
Nga Mi đã nhận ra sự khác lạ của nàng, đã nhận ra nàng đã quét sạch đi nỗi lo âu, lúc này biểu hiện chính là khí thế mẫu nghi thiên hạ!
Nga Mi gần như không làm bất kỳ phỏng đoán nào cũng đã biết đáp án. Ngưu Hữu Đức thắng trận rồi!
Nàng nhanh chóng tìm địa điểm không có người, truyền tin liên hệ Hạ Hầu gia.
Thiên Ông phủ đệ, đứng ở dưới cây lớn Kình Thiên, Hạ Hầu Lệnh đã cười khổ lắc đầu. Ngưu Hữu Đức đánh thắng hắn còn biết sớm hơn so sánh với Nga Mi. Lão lục ngay tại bên cạnh Ngưu Hữu Đức, hắn sao có thể không biết.
Đối với cao tầng của Thiên Đình mà nói, đại đa số cũng đã biết tin tức, thí dụ như mấy vị Thiên vương. Doanh Cửu Quang đã tìm bọn họ nói chuyện thỏa hiệp với Ngưu Hữu Đức, ngược lại thì chỉ có Thanh Chủ trước mắt còn không quá rõ.
Nhưng mà Thiên Đình cao tầng đa số giữ sự trầm mặc, không có ai nói chuyện này ra ngoài.
Cho đến khi Tứ Quân nội cảnh thả ra người Tụ Hiền Đường bị bắt, nói thẩm vấn rõ ràng rồi, vô tội tự nhiên cần phải thả ra gì đó, cộng thêm Hạ Hầu Thừa Vũ thần khí hiện ra như thật ở trong cung, đi khắp nơi nơi. Thanh Chủ mới ý thức được Doanh Cửu Quang đụng vách tường rồi, sai người lập tức tìm hiểu rõ tình hình chiến đấu.
Trong động, Luân vương rốt cục bị Miêu Nghị phóng thích ra ngoài, Miêu Nghị mỉm cười đưa tay làm dấu mời, ở hai bên phải trái của hắn đứng một loạt cao thủ.
- Vương!
Bên la bàn bên kia, Mạc Du cùng mọi người mừng rỡ kinh hô, thiếu chút nữa chạy về phía này, nhưng lại vì Đan Tình cùng mọi người dùng ánh mắt nhìn chằm chằm mới dừng lại bước chân đến gần.
Luân vương đưa mắt nhìn Miêu Nghị một trận, xoay người đi trở về đêm bên cạnh tộc nhân. Mạc Du cùng mọi người lập tức quỳ một chân trên đất hành lễ, sau đó tiến lên giải mở cấm chế trên người Luân vương.
Luân vương câu nói đầu tiên liền hỏi:
- Các tộc nhân tình huống thế nào rồi?
Không khí Vưu tộc bên này trong nháy mắt trở nên nặng nề, Mạc Du chậm rãi đem tình huống đại khái nói ra hết một lần.
Được biết hơn một trăm vạn Vưu tộc tử đệ chết trận, Luân vương trong nháy mắt hô hấp dồn dập, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Miêu Nghị, đi từng bước đến, kết quả còn chưa đến gần Miêu Nghị, liền bị Đan Tình cùng mọi người ngăn lại rồi.
- Chúc mừng Ngưu Đô thống, sau trận chiến này nhất định danh chấn thiên hạ!
Luân vương đanh giọng chúc mừng, thanh âm sắc bén dọa người.
Miêu Nghị biết nàng nói đây là lời nói mát, có thể thật sự chúc mừng hắn mới là lạ rồi, bình tĩnh nhìn, không rãnh để ý.
Luân vương đột nhiên giơ tay lên chỉ hắn, cất tiếng bi thảm nói:
- Hi vọng Ngưu Đô thống lúc dương danh trong thiên hạ có thể nhớ danh vọng của ngươi là lấy tánh mạng trăm vạn binh sĩ của Vưu tộc mà xây dựng ra!
Miêu Nghị hơi hơi cụp mắt xuống, tâm tình hơi có chút nặng nề, từ từ nói:
- Phần trợ lực này của Vưu tộc Ngưu mỗ sẽ không quên, có cơ hội thì sẽ hồi báo. Lời thừa thải ta cũng không nói nữa, nên lời giải thích ta cũng đều giải thích đối với Mạc Du bọn họ rồi. Cận Vệ quân đến rồi, chuyện còn dư lại Vưu tộc cũng đừng nên bị cuốn vào nữa, tạm thời đi đến tinh vực không biết tên lảng tránh đi! Đợi ta xử lý sự tình thỏa đáng rồi, quay trở lại nữa cũng không muộn.
Luân Vương quay người bỏ đi ngay. Mạc Du cùng mọi người bước nhanh đi theo ở phía sau.
Miêu Nghị khẽ thở dài một tiếng, không nói ra chuyện làm nô đó nữa, đi tới ngoài động nhìn theo.
Xác nhận Vưu tộc nhân mã đều rút lui xong hết, chờ đến khi Nguyên Công phản ứng kịp, phát hiện Đan Tình cùng mọi người cũng lặng lẽ biến mất rồi, không biết đi nơi nào.
Không đợi quá lâu, một đội mấy trăm người chiến giáp sáng ngời bay tới, trong không trung nháy mắt phát triển ra đại quân dày đặc chi chít, nhanh chóng bay đến các nơi khống chế hoàn toàn vùng này.
Mấy chục vạn người đáp xuống đất, lần nữa tứ tán bố phòng, chừng trăm vị hồng giáp đại tướng đi theo phía sau lưng một tướng sải bước đi đến. Người cầm đầu này Miêu Nghị đã biết qua tại ngự viên. Cận Vệ quân Hữu đốc trấn giáp vệ Đại đô đốc Mưu Hạo Nhiên.
Miêu Nghị nhanh chóng dẫn đội ngũ tiến lên, bước nhanh ra khỏi hàng chắp tay bái kiến:
- Mạt tướng Ngưu Hữu Đức tham kiến Đại đô đốc!
Mưu Hạo Nhiên nhìn hắn chằm chằm một lát, ánh mắt lại chuyển chuyển trên người của Thanh Nguyệt và Long Tín, khẽ gật đầu thăm hỏi một chút đối với hai người, lại nhìn chằm chằm Miêu Nghị hỏi:
- Nghe nói Ngưu Đô thống gặp phải hàng trăm vạn cường phi tại Hắc Long Đàm, dùng lực đánh đầu thanh tiễu chúng, không biết có chuyện này không?
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Đại đô đốc minh giám, thật có chuyện này.
Mưu Hạo Nhiên hỏi:
- Tình hình chiến đấu như thế nào?
Miêu Nghị nghiêm mặt nói:
- Đại hoạch toàn thắng, tiêu diệt cường đạo hơn hai trăm hai mươi vạn, chỉ hận để cho hơn 200 vạn khuyết binh còn dư lại trốn thoát rồi. U Minh đại quân cũng tổn thất thảm trọng, gần bốn vạn người chết trận!
Hơn hai trăm hai mươi vạn? Đồng tử Mưu Hạo Nhiên co rụt lại, híp mắt nhìn chăm chăm Miêu Nghị.
Chư tướng phía sau hắn đưa mắt nhìn nhau.
- Có cường đạo nào bị bắt làm tù binh và có thi thể làm chứng không?
Mưu Hạo Nhiên hỏi.
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Lúc đó tình huống khẩn cấp, không đặt tâm tư đặt ở phía trên chuyện này.
Mưu Hạo Nhiên:
- Chỉ bằng mười vạn đội ngũ của U Minh ngươi giết cường đạo hơn 200 vạn người?
Miêu Nghị thở dài:
- Nhờ có sự tương trợ to lớn của Vưu tộc.
Mưu Hạo Nhiên nhìn chung quanh:
- Người của Vưu tộc đâu?
Miêu Nghị:
- Mạt tướng cũng đang cảm thấy kỳ quái, không biết Vưu tộc đi nơi nào, cũng liên lạc không được.
← Ch. 3144 | Ch. 3146 → |