← Ch.3165 | Ch.3167 → |
Đấu Kê Nhãn nghiêng đầu nhìn Bảo Liên, Đức Minh ôm hồ lô rượu trước ngực nhìn về phía trước, nghe thanh âm uống rượu ùng ục của Bảo Liên bên cạnh.
- Bảo Liên, rượu không phải đưa cho chúng ta sao?
Đấu Kê Nhân cười nói:
- Như thế nào chỉ một người uống?
Bảo Liên khinh thường liếc hắn, lại tiếp tục ôm vò rượu uống, một hồi lâu mới ợ một tiếng, ôm vò rượu tựa lên cây đại thụ.
Đức Minh nhẹ nhàng thở dài:
- Tuổi còn trẻ, có gì lẩn quẩn trong lòng...
Đấu Kê Nhãn ha hả nói:
- Còn có thể có cái gì, chuyện lập gia đình thôi, nghe nói sắp đến rồi. Bảo Liên, thực không muốn gả, vậy thì đừng gả, trực tiếp cự tuyệt không phải xong rồi sao. Ta cũng không tin Chính Khí Môn chúng ta còn có thể làm ra chuyện bán nữ cầu vinh.
Bảo Liên cúi đầu nói:
- Tô sự gia đã bị Đông quan giam lỏng, ngươi nghĩ những người đó sẽ không dám diệt Chính Khí Môn sao?
- Tổ sư gia bị giam lỏng?
Đấu Kê Nhãn thất thanh kinh hô, trừng lớn hai mắt.
Bảo Liên lại nói:
- Mới vừa ngày, Cao Nham đã tự mình mang người tới, hình như đến đưa sính lễ, còn có cao thủ Hiển Thánh!
Đấu Kê Nhãn mới biết Bảo Liên đến đây uống rượu giải sầu là đến trốn, cắn răng hít một hơi thật sâu nói:
- Một đám đáng giận, người hiền bị khi, ngựa hiền bị người kỵ. Thế đạo này quả nhiên là ác nhân nhu ác nhân, chúng ta càng lui càng bị người ta ép sát. Này đều tới cửa rồi, nhìn xem Ngưu Hữu Đức người ta, động không phải ngươi, giết chính là ta sống, giết người Doanh gia còn thăng quan, đều đã đến cấp bậc đại đô đốc kia. Ai, năm đó thời điểm Ngưu Hữu Đức mới ra đời đặt chân lên Chính Khí Môn chúng ta, ai có thể nghĩ tới hắn có ngày hôm nay, mãnh nhân a, một mãnh nhân a!
Nói đến Miêu Nghị, Bảo Liên không nhịn được hồi tưởng những ngày bên cạnh Miêu Nghị, ngày khi đó thật sự rất giản đơn, có Miêu Nghị phía trước chống đỡ, mưa to gió lớn giống như không xảy ra với nàng. Nhưng từ sau khi theo tổ sư gia trở về, từ trên xuống dưới đều có người ngầm hướng đến nàng, sắc mặt đều nhìn ghê tởm. Nếu không phải Chính Khí Môn có chút thế lực, hơn nữa tổ sư gia còn mạnh mẽ bảo vệ, nàng chỉ sợ sớm khó bảo toàn trong sạch.
Sau khi một bước vào Thiên Đình, trên thực tế nàng dần hiểu được hơi có chút tư sắc mà lại không có bối cảnh chỗ dựa vững chắc, căn bản không tránh khỏi khinh nhờn. Mộ Dung Tinh Hoa kia ở Thiên Nhai, sau này gặp qua đủ loại không nói, không ít người so với Mô Dung Tinh Hoa cũng bị xem như đồ chơi. Nhiều năm như vậy trôi qua, cẩn thận ngẫm lại vẫn là thời điểm ở bên Miêu Nghị thư thái nhất, nàng hiểu được chính mình kỳ thật có ý tứ với Miêu Nghị, chỉ cần Miêu Nghị nguyện ý, nàng sẽ không bài xích. Nhưng mà Miêu Nghị tựa hồ chướng mắt nàng, ngược lại trêu chọc không ít nữ nhân không đứng đắn, chính mình chẳng lẽ trông không xinh đẹp sao? Chính mình chẳng lẽ không trong sạch hơn những người kia sao? Đạo lý này nói thế nào?
Tưởng tượng đến đây, không khỏi có chút khổ, ôm lấy vò rượu tiếp tục mãnh liệt uống.
Đấu Kê Nhãn nhìn Đức Minh, hắn giống như người không có việc gì, ôm hồ lô rượu liên tục uống, không khỏi nổi giận, một tay đoạt lấy hồ lô rượu trong tay hắn:
- Sư huynh. Bảo Liên là nữ nhi của huynh a?
Đức Minh chậm rãi nghiêng đầu nhìn lại:
- Này còn cần ngươi nhắc nhở sao?
Đấu Kê Nhãn trừng mắt nói:
- Nữ nhi huynh bị người ép gả, huynh lại giống như không có việc gì?
Đức Minh hỏi lại:
- Ta đây có thể thế nào? Chính Khí Môn còn ngăn không được, hai người như chúng ta có thể làm gì?
Đấu Kê Nhãn khó tin nói:
- Nói như vậy, Bảo Liên bị ép buộc huynh không chút sinh khí, một chút ý kiến cũng không có?
Đức Minh thân thủ đoạt lại hồ lô rượu, chỉ có thể nói:
- Muốn nghe nói lời thật hay lời giả?
Đấu Kê Nhãn ngạnh cổ nói:
- Đương nhiên là lời thật!
Đức Minh thở dài:
- Nhìn đại cục của Chính Khí Môn mà xem. Bảo Liên gả cho Cao Nham về lâu dài là phát triển có lợi, bọn họ có thể nói có ưu đãi với Chính Khí Môn. Chính Khí Môn có thể dựa thế mà phát triển, ít nhất tranh thủ một chút thời giản phát triển của Chính Khí Môn!
Bảo Liên nghe vậy ôm vò rượu ảm đạm:
- Huynh!
Đấu Kê Nhãn tức giận chỉ vào Đức Minh đến phát run, rống lớn:
- Có ai làm cha như huynh không? Loại hoa hoa công tử như Cao Nham, còn ít nữ nhân sao? Bảo Liên gả cho hắn, về sau không biết chịu bao nhiêu tủi nhục.
Đức Minh lại thở dài:
- Chính Khí hàng tạp hóa phô là Chính Khí Môn khống chế, khắp nơi đều nắm giữ trong tay Chính Khí Môn.
Thương gia hợp tác với Chính Khí Môn nhiều năm cũng không ít, tích lũy danh dự cũng nhiều, phần lớn vẫn tín nhiệm người của Chính Khí Môn. Chỉ cần cam đoan điểm này, Chính Khí Môn trong mắt thiên hạ cũng không nhỏ, Cao Nham dù cưới Bảo Liên cũng không dám bạc đãi. Thay lời nói khác, gả ai không phải gả chứ? Người vừa nói Ngưu Hữu Đức, chẳng lẽ nữ nhân của Ngưu Hữu Đức còn ít sao? Cho dù gả cho Ngưu Hữu Đức không phải cũng giống vậy sao?
Nghiêng đầu liếc nhìn Bảo Liên:
- Nha đầu này! Hoặc là tìm một nam nhân không bổn sự gì thành thành thật thật sống qua ngày, nam nhân quá xuất chúng chỉ ở bên một người là không khả năng. Muốn nam nhân chính mình là người có danh vọng lại chỉ muốn hắn chuyên chú mỗi mình con, suy nghĩ tốt đẹp cái gì cũng có này có lẽ có nhưng ít a. Luận quyền thế bối cảnh, rất nhiều tư sắc mỹ mạo cường thế hơn con nhiều, con dựa vào cái gì nghĩ muốn chuyện tốt cho mỗi mình mình? Chính con cũng rõ ràng, có vài việc người khác không giúp được con.
Đấu Kê Nhãn vừa bực mình vừa buồn cười:
- Có người cha nói lời như vậy sao? Huynh đang nói lời say đi?
Bảo Liên rõ ràng cũng có chút sinh khí đột nhiên đứng lên, nhìn Đức Minh:
- Cha hy vọng con gả cho Cao Nham?
Đức Minh tựa vào cây thờ ơ nói:
- Cùng cha hi vọng không quan hệ, mấu chốt phải hỏi chính mình nghĩ thế nào, con có nguyện ý gả cho hắn không?
Bảo Liên bi phẫn nói:
- Con có lựa chọn sao?
← Ch. 3165 | Ch. 3167 → |