Truyện ngôn tình hay

Truyện:Phi Thiên - Chương 3880

Phi Thiên
Trọn bộ 3913 chương
Chương 3880: Bệ hạ tha mạng (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-3913)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Phi Hồng vừa đến, đám ngưu qủy xà thần ngấp nghe mỹ sắc trong Lục ương viên ở mặt ngoài lập tức an phận, có Phi Hồng tọa trấn ở đây, dù có lớn mật đến đâu cũng không dám làm loạn.

Chỉ là bóp cổ tay than thở không thôi, trong lòng rất nhiều người đều minh bạch, cái lúc này quy tắc mới còn chưa kịp kiến lập, chỉ cần không vị kháng quân lệnh, một ít chuyên thuận tay dắt dê mặt trên dù có biết cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt mở. Cái gì gọi là không vi kháng quân lệnh? Là những thứ mặt trên không cấm ngươi liền có thể đi làm, đối với việc xử trí những tội phi trong ngự viên này, tựa hồ mặt trên còn chưa đưa ra quyết định.

Chinh chiến ở bên ngoài, những chuyện đại loại như thuận tay cướp giật phú hộ, mặt trên sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, có chút chuyện rõ ràng là ngầm đồng ý, vào lúc này mặt trên cũng không tiện đại lượng xử trí những nhân mã có chiến công, mọi người xách theo não đại bán mạng làm sao có thể ngay cả chút chỗ tốt cũng không được hưởng, luận công hành thưởng sau này cũng không khả năng ai ai đều được công bình, cũng không khả năng khiến tất cả mọi người đều mãn ý, dung túng vào lúc này cũng là điều tất yếu. Nói trắng ra, mặt trên cũng cần bắt lấy một ít đằng chuôi, sau này nếu có người bất mãn với luận công hành thưởng, vậy chuyện thiếu giết cướp giật trước đây của ngươi liền có khả năng bị truy cứu.

Lúc này chính là thời điểm đánh nát cái cũ trùng kiến cái mới, cơ hội để mặt trên mở một con mắt nhắm một con mắt như thế sau này khó mà có được, một khi quy tắc trật tự mới được định ra, đối tượng giành được lợi ích khẳng định phải duy hộ, mọi việc đều phải giảng quy củ, mọi người có muốn ngang ngược như bây giờ cũng không dám.

Mà nhân mã tiến quân vào vùng Thiên cung này, ai dám đánh chủ ý lên đầu Thiên cung? Đó là nơi cấm kỵ, tự nhiên phải chuyển ánh mắt sang mấy nơi ngự viên, các thứ đại loại như tiên đào đã bị trộm đi sạch sẽ, cho dù là biết do người mặt dưới làm ra, Miêu Nghị cũng không khả năng truy cứu chút việc nhỏ này. Những thứ có thể tới tay đều tới tay, bọn họ tự nhiên nhắm tới nữ nhân trong Lục ương viên, với nam nhân mà nói đó thật là thứ tốt có thể sánh với luận công hành thưởng, ai cũng muốn vét được một vài người đưa về hầu hạ mình.

Khăng khăng lục ương viên có Lục bà bà tọa trấn, Lục bà bà là mẹ nuôi của Phi Hồng, bọn họ có điều kiêng sợ, bằng không sớm đã đoạt hết, nào còn chờ tới hiện tại.

- Bệ hạ đây là có ý gì? Thẩm tổng trấn ra khỏi Lục ương viên, thầm thà thẩm thì tự hỏi.

Một tên thủ hạ nói:

- Không phải là bệ hạ muốn giữ lại toàn bộ để một mình hưởng thụ chứ?

Thẩm tổng trấn lắc đầu:

- Nếu cả thịt cả canh bệ hạ đều muốn nuốt, không chừa chút gì cho mặt dưới, thế thì tướng ăn khó coi qúa! Đáng tiếc, lúc này chúng ta vét không được, sau này càng đưng nghĩ đến chuyên xơ múi được gì, đám người mặt trên mà chuyển hướng tới nơi này, nào còn thứ tốt cho chúng ta hướng, đúng là gan bé xuống tay muộn qúa...

Trong Lục ương viên, Phi Hồng bồi ở bên người Lục bà bà, sau một phen thăm hói, cuối cùng nhịn không được thở dài nói:

- Mẹ nuôi, ngươi cần gì mua việc vào người?

Vì việc này nàng phải cầu xin một trận trước mặt Miêu Nghị, cho dù như thế, Miêu Nghị vẫn không lỏng miệng, bởi thế trong lòng nàng rất rõ ràng, Lục bà bà không khả năng bao hộ những người này mãi, nàng tự thân chạy tới cũng chỉ có thể bảo hộ được nhất thời.

Lục bà bà biết ý tứ trong lời nàng, chậm rì rì nói:

- Vốn đều là một đám người chết, là ta đến trước mặt Thanh chủ nói muốn giữ lại các nàng, chuyện đã đáp ứng tự nhiên phải tận lực mà làm.

Phi Hồng âu lo nói:

- Mẹ nuôi, chuyện cải triệu hoán đại chúng ta sao có thể can dự vào được, chẳng lẽ người còn chưa nghe đủ về những chuyện tương tự ư?

Kỳ thực chuyện tương tự có thể lấy chính gia đình nàng làm ví dụ, năm đó Thái Thúc gia bị tich biên, bao nhiêu đầu người rớt đất, bao nhiêu người thụ hết khuất nhục, không nói người khác, chỉ nói mẫu thân nàng là Lâm Ngạo Tuyết, vơi tư sắc kia, lại bị tù cầm trong hoàn cảnh như thế, những cai ngục có thể quyết định sinh tử của tù phạm đâu phai chính nhân quân tử gì? Sao có thể ngăn được chuyên không chịu nhục, chỉ là loại chuyện này mọi người lòng dạ biết rõ nên không đi hỏi Lâm Ngạo Tuyết, bằng không thì Lâm Ngạo Tuyết biết để mặt mũi vào đâu. Có chút chuyện là không thể tránh khỏi, chỉ có thể làm như không thấy, làm như không biết.

Hay là lấy nàng làm ví dụ, cũng bị lưu lạc vào thanh lâu, nếu không phải mệnh tốt đụng phải Miêu Nghị, kết cục thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết. Có khi quay đầu nghĩ lại, chính nàng đều cảm thấy mình đúng là may mắn, gặp được một nam nhân đối tốt với mình, vận mệnh đã rơi rớt xuống vực sâu mới được cải biến.

Lục bà bà khẽ thở dài:

- Nha đầu, có một số việc bà già như ta chỉ hỏi bản tâm, bởi thế vẫn phải đi tận lực, người phải nghĩ cách giúp ta à! Bây giờ trừ ngươi ra, chắc cũng chẳng có ai nể mặt bà già này nữa, ta cũng chỉ biết cầu người giúp đỡ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3913)