Vay nóng Tinvay

Truyện:Phi Thiên - Chương 0412

Phi Thiên
Trọn bộ 3913 chương
Chương 0412: Nguyệt Dao tới rồi sao (Hạ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-3913)

Siêu sale Shopee


Đáng tiếc người bình thường căn bản không thể gia nhập vào, nếu như có thể, thậm chí Miêu Nghị bằng lòng từ bỏ vị trí sơn chủ này đổi chỗ cho Văn Phương.

Năm xưa khi Lục Thánh đánh khắp thiên hạ, thủ hạ dưới tay đã chết trận không ít người, sau khi Lục Thánh chiếm thiên hạ không quên hậu nhân của những người đó. Tuy không có cho vinh hoa phú quý gì, nhưng lại cho hậu nhân của những người đó một cuộc sống an ổn, an bài vào thương hội làm việc.

Con cháu của những người đó đời đời truyền thừa, sinh con đẻ cháu, người có tư chất tu hành cũng có thể tiếp tục tiến vào thương hội làm việc. Xem như là Lục Thánh có câu trả lời cho linh hồn những cựu thần chết trận kia. Hôm nay nói đến, người ngoài sẽ không dễ dàng tiến vào thương hội, nội bộ tự thành một hệ thống. Lục Thánh hôm nay cao cao tại thượng, không dễ dàng nhúng tay vào những chuyện này nữa, nếu như người bình thường muốn tiến vào trừ phi là đi đường của đệ tử Lục Thánh.

Đệ tử Lục Thánh muốn an bài người vào thương hội làm việc sẽ không thành vấn đề, dù sao người thống lĩnh thương hội chính là một đệ tử của Lục Thánh.

- Sao nàng lại tới đây?

Miêu Nghị cười khổ một tiếng, sau khi ngồi xuống cũng đưa tay mời khách nhân ngồi.

Thiên Nhi cũng đã nhìn ra, thì ra là hiểu lầm, làm hại mới vừa rồi nàng cũng cho là muội muội của chủ nhân tới rồi, hại mới vừa rồi nàng vô cùng khách sáo với Văn Phương.

Thật ra Văn Phương cũng sợ khó vào, mặc dù thương hội cũng phụ thuộc quan phương, nhưng so với thế lực địa phương hoàn toàn là hai hệ thống khác nhau, giữa hai bên cũng không nhất thiết phải nể mặt. Không ngờ sau khi nói là muội muội của sơn chủ Trấn Hải sơn, quả nhiên hiệu quả không tồi, lập tức thông báo, lập tức tiếp kiến.

Huống chi nàng tự nhận mình cũng không nói láo, khi ở Nam Tuyên phủ, nàng đã gọi Miêu Nghị là Đại ca.

- Tiểu muội đến thăm Đại ca, không tiện đến tay không, một chút tâm ý nho nhỏ biểu thị kính ý, tự tay làm cho Đại ca một chút điểm tâm.

Văn Phương đưa lên một chiếc hộp quà.

Miêu Nghị mở hộp quà ra xem, lễ này thật đúng là nhỏ thật, chỉ là một hộp điểm tâm ngon, nhìn ra được khi nấu nướng rất chú tâm, chỉ là không biết thật sự tự mình làm, hay là mua ở Nam Tuyên phủ.

Vừa quay đầu lại, phát hiện Văn Phương đã trò chuyện với Thiên Nhi, Tuyết Nhi, sau khi tự giới thiệu, tặng cho hai người hai món trang sức tinh xảo.

Ngay cả lễ vật cho thị nữ của mình cũng đã chuẩn bị rồi, Miêu Nghị không có gì để nói, tay gõ bàn một cái:

- Văn Phương, tìm ta có chuyện gì không?

- Không có việc gì tới gặp Đại ca không được sao?

Văn Phương thản nhiên cười một tiếng, thấy Miêu Nghị không nói gì, lại sửa lời nói:

- Muội chưa từng tới Trấn Hải sơn, muốn thưởng thức phong cảnh của Trấn Hải sơn, Đại ca không có ý kiến gì chứ?

Miêu Nghị biết nàng còn muốn làm ăn với mình, chẳng qua nếu đối phương không nhắc tới, hắn cũng làm bộ như không biết, cười nói với Tuyết Nhi:

- Tuyết Nhi, nàng theo Văn Phương đi dạo một chút, ta còn có chút chuyện cũng không phụng bồi.

Nói xong lại trở về tĩnh thất tu luyện. Ba nữ nhân đi ra vườn phía ngoài nói chuyện phiếm và du ngoạn.

Gần nửa ngày đã trôi qua, cũng không thấy Văn Phương có ý rời đi, ngược lại chuyện trò vui vẻ với Thiên Nhi, Tuyết Nhi.

Gần tới chạng vạng tối, phía chân trời thình lình xuất hiện một đạo lưu quang bắn tới, rơi ở phía ngoài đại điện của Trấn Hải sơn.

Văn Phương ở trong vườn nghiêng đầu ra xem nhất thời mắt sáng lên, Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng cả kinh. Người có thể bay trên trời mà đến tự nhiên không phải người bình thường, tự nhiên phải đi xem rõ ràng, Văn Phương đi theo phía sau hai người.

Vừa ra đại điện chỉ thấy một lão đầu và một nam tử mặt trắng mỉm cười đã bị người của Trấn Hải sơn ngăn lại. Người của Trấn Hải sơn cũng không dám hành động khinh suất, người có thể bay trên trời mà đến ít nhất là tu sĩ Hồng Liên, ai dám hành động khinh suất?

Thiên Nhi, Tuyết Nhi lấy can đảm tiến lên hỏi:

- Người tới là ai?

Nam tử mặt trắng hiển nhiên là người từng trải, mỉm cười chắp tay nói:

- Hẳn hai vị là Đại cô cô và tiểu cô cô của Trấn Hải sơn, làm phiền thông báo quý sơn chủ một tiếng, nói có La Bình ở đô thành được mời mà tới.

Văn Phương theo ở phía sau mắt lóe lên.

- Đô thành?

Thiên Nhi kinh ngạc hỏi lại một tiếng, nói một tiếng chờ, sau đó nhanh chóng rời đi.

Chỉ chốc lát sau, Miêu Nghị từ trong đại điện bước nhanh ra, vừa nhìn thấy La Bình, từ xa đã chắp tay cười nói:

- Cuối cùng La huynh cũng tới rồi.

Lắc mình xuống bậc cửa, nhìn thấy Văn Phương bên cạnh lập tức có vẻ sửng sốt, vì sao nữ nhân này còn chưa đi?

La Bình cũng chắp tay cười nói:

- Không nghĩ tới Miêu huynh đã lên chức vị sơn chủ, chúc mừng chúc mừng.

Miêu Nghị phất phất tay, ý bảo những người ở đây tản đi, lại xoay người về phía đại điện đưa tay nói:

- Mời vào bên trong.

La Bình gật đầu một cái, lại lên tiếng gọi lão đầu sau lưng, hai người theo Miêu Nghị sải bước vào bên trong.

Nhân mã của Trấn Hải sơn tản đi thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem, ai nấy kinh nghi bất định, không nghĩ tới sơn chủ còn có bằng hữu ở đô thành, hơn nữa còn là cao thủ Hồng Liên.

Văn Phương không được mời cũng mặt dày đi theo sau lưng Thiên Nhi và Tuyết Nhi.

Nói trắng ra, lúc nàng tới chính là đã đoán chuẩn tin tức đến đô thành, biết rằng người ở đô thành tới Trấn Hải sơn mới chạy tới xem, cũng không phải là đến thăm Miêu Nghị vị Đại ca này, mà là muốn quan sát tính toán ‘cân lượng’ của Miêu Nghị bao lớn, nhìn xem có đáng để bỏ ra nhiều tinh lực hơn nữa để nịnh bợ vị khách hàng lớn này hay không, Dù sao Miêu Nghị cũng chỉ là một sơn chủ, lần này tới đây chính là thám thính hư thực.

Sau khi mọi người đi tới phòng khách hậu điện, Miêu Nghị căn dặn Thiên Nhi, Tuyết Nhi:

- Không có lệnh của ta, không cho bất luận kẻ nào đến gần tĩnh thất.

- Vâng!

Hai người đáp ứng.

La Bình cũng nhìn về phía lão đầu mình dẫn tới gật đầu một cái, ý bảo đối phương chờ ở chỗ này.

- Mời!

Miêu Nghị lại đưa tay mời, dẫn La Bình tiến vào tĩnh thất của mình tu luyện, thậm chí đóng cửa đá dày nặng lại.

Tĩnh thất này xem như là một phòng dưới đất, hiệu quả cách âm tương đối tốt, thích hợp mật đàm.

Hai người khoanh chân ngồi trên giường đá mặt đối mặt, La Bình cười nói:

- Trước khi tới ta đã đi tìm Lâm Bình Bình, hỏi nàng có lời nào nhắn cho ngươi không. Thật đáng tiếc, nàng cũng không có tin tức gì để ta chuyển cáo.

Đầu tiên y muốn tỏ rõ mình một mực quan tâm tới chuyện của Miêu Nghị giao phó, trước hết thu hẹp khoảng cách giữa hai bên.

Lâm Bình Bình có chuyện sẽ đưa tin tới đây, tự nhiên sẽ không để cho ngươi chuyển lời, Miêu Nghị hiểu rõ trong lòng, hỏi:

- Nàng ta ở đó có khỏe không?

- Có Miêu huynh chiếu cố, tự nhiên là nàng ta sống tốt hơn trước kia nhiều. Chỉ là lúc mới đầu có mấy tên tán tu vô lại thấy đột nhiên cuộc sống nàng tốt lên, lại thấy nàng không có chỗ dựa, có chút dây dưa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-3913)