← Ch.118 | Ch.120 → |
Dịch: Aficio
Lâm Na xấu hổ muốn chết. Nữ nhi chưa chồng như nàng mà thiếp thân nội y không ngờ bị một nam nhân nắm trong tay, hơn nữa lại còn là trực tiếp lấy ra từ trong người nàng nữa. Điều này khiến cho nàng hầu như không hít thở nổi tới mức huyết quản muốn vỡ tung ra.
"Tây Môn Vũ. Ngươi... ngươi sao có thể như vậy?" Long Linh Nhi tức giận nói. Tên này cũng quá là chẳng coi nàng ra gì, không ngờ trước mặt nàng còn làm điều vô sỉ này với nữ nhân khác.
"Ta tại sao không thể như vậy? Cho nàng ta một bài học nho nhỏ thế thôi. So với hành động muốn đẩy người khác vào chỗ chết của nàng ta, ta phải nói là đã khách khí rồi đó." Long Nhất cười he he.
"Nhưng người đó là một nữ hài tử, ngươi làm như vậy..."
"Nữ hài tử, nữ hài tử thì cần phải để cho nàng ta giết à? Ai ban cho nàng ta cái đặc quyền đó vậy hả?" Long Nhất ngắt lời Long Linh Nhi, thu lại khuôn mặt cười lạnh giọng nói.
Long Linh Nhi nhất thời bị Long Nhất nói cho không thốt nên lời. Thực tình lời của hắn cũng có vài phần đạo lý. Trong chuyện này từ đầu tới cuối hắn đều giữ một chứ lý, dù cho phương pháp giáo huấn có thiếu thỏa đáng.
Lúc này Lâm Na mới đờ đẫn nhìn vào mẩu vải trên tay Long Nhất, sắc mặt vừa đỏ vừa xanh, mắt cũng đã từ từ gợn lên những tia máu, biến thành có chút cuồng loạn, xem ra là muốn bất chấp tất cả để công kích.
"Tiểu nữu. Ngươi phải hiểu rõ rằng chọc giận ta là hiệu quả rất nghiêm trọng đó." Long Nhất nhíu mắt lại đầy nguy hiểm, toàn thân phát ra hàn ý nói.
Lâm Na kinh hoảng, cảm giác bất chấp liều mạng vừa xong đột nhiên biến mất. Bởi vì nàng đã tưởng tượng được ra hậu quả, nếu như Tây Môn Vũ thú tính đại phát, chế trụ nàng rồi điếm ô thì thật là đáng sợ. So sánh với điều đó, bản thân chịu đựng một chút ủy khuất tựa hồ cũng không thấm vào đâu.
Long Nhất đưa mảnh nội y màu phấn hồng đó lên mũi ngửi, lộ ra một biểu tình ngây ngất. Mùi thơm của thân thể cô nàng Lâm Na này không giống như vài nữ hài khác trong nhận thức của hắn. Như Lộ Thiến Á, Lãnh U U, Vô Song mấy người có mùi hương trên mình thoang thoảng, thanh nhã, còn mùi hương của Lâm Na lại vô cùng đậm đặc. Ngửi được mùi thơm của nữ nhân, từ hương vị trên mình mỗi nữ nhân, đến một trình độ nào đó cũng có thể đoán biết được tính cách của nữ nhân đó.
Động tác cực kì vô sỉ, bỉ ổi của Long Nhất lập tức khiến cho lưỡng nữ mặt đỏ bừng lên, trong lòng hận tới mức răng cũng ngứa ngáy.
"Trả lại ngươi này, thực sự là rất thơm đấy." Long Nhất quăng đi, mẩu hung y phấn hồng nhẹ nhàng bay lơ lửng về hướng Lâm Na.
Khi Lâm Na tiếp nhận được mẩu hung y, cũng phát hiện ra thân ảnh của Long Nhất và Long Linh Nhi đã không còn ở trước mắt nữa.
"Tây Môn Vũ. Ta nhất định không tha cho ngươi đâu." Lâm Na cay nghiệt nói, nắm tay nhỏ nhắn nắm chặt.
oOo
Tây Môn Vô Hận được hai thất sát khôi lỗi hộ tống tới nữ sinh túc xá. Sắc mặt nàng có điểm không thoải mái. Nàng thực lòng lo lắng cho Long Linh Nhi, sợ nàng ta làm điều ngu ngốc gì đó. Ngoài ra còn có một điểm nữa mà nàng không chịu thừa nhận. Thực lòng nàng cũng có chút lo lắng cho cả tên nhị ca hỗn đản ấy.
"Tây Môn tiểu thư. Sắc mặt cháu sao lại trông khác lắm, xảy ra việc gì rồi?" Đại mụ trông coi cổng lớn của túc xá thấy điểm khác lạ nơi Tây Môn Vô Hận, không khỏi quan tâm hỏi.
"Âu đại mụ, cháu không sao đâu." Tây Môn Vô Hận mạnh mẽ nở nụ cười, gật gật đầu về hướng bà ta rồi lên gác. Kể từ ngày đầu tiên Tây Môn Vô Hận tới Thánh Ma học viện, đã thấy được Âu đại mụ đối với nàng đặc biệt quan tâm. Hỏi han chuyện nóng rét thì không kể, có lúc còn nấu canh hầm cho nàng và Long Linh Nhi. Điều này khiến cho người sống xa nhà như Tây Môn Vô Hận cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Âu đại mụ có điều nghĩ ngợi nhìn về sau lưng Tây Môn Vô Hận, nhãn thần tràn đầy từ ái sáng lên.
oOo
Lúc này, Long Nhất đưa Long Linh Nhi tới một khách sạn sang trọng nơi Mễ Á công quốc. Hắn thuê một căn phòng.
Vào trong phòng, Long Linh Nhi tránh khỏi vòng tay Long Nhất, sắc mặt không vui, hiển nhiên là cực kỳ bất mãn với hành vi mới đây của Long Nhất. Long Nhất cũng không quan tâm, trực tiếp bước vào phóng tắm.
Long Linh Nhi có chút ngây ngốc ngồi trên ghế, nghìn vạn điều rối rắm cứ thế mà đến, khiến cho lòng nàng rối loạn tơ vò. Sự lựa chọn của nàng rốt cuộc là đúng hay sai? Nàng đêm nay thực sự khuất mình cho tên dâm tặc này sao?
Long Linh Nhi còn đang đứng ngồi không yên, Long Nhất chỉ quấn một mảnh nội khố từ trong phòng tắm đi ra, hiển lộ thân thể tráng kiện, đường nét của mỗi một khối cơ bắp đều đạt mức hoàn mĩ, sức mạnh sung mãn như chỉ chờ bùng phát.
Long Linh Nhi lúc này mặt đỏ bừng, quay đầu không dám nhìn thêm. Nhưng Long Nhất vẫn không dừng lại đi lướt qua nàng, trực tiếp hướng về phía buồng ngủ.
Long Linh Nhi nhìn Long Nhất nằm trên giường, tay chân luống cuống, nàng hiện tại phải làm gì đây?
"Đi tắm. Đúng. Đi tắm đã." Long Linh Nhi lẩm bẩm đi vào phòng tắm, cởi bỏ y phục, lộ ra ngọc thể ngạo nhân.
Đứng trước gương, Long Linh Nhi tỉ mỉ ngắm nhìn bản thân trong gương, da thịt đàn hồi trắng như sữa trâu, ngọc nhũ cao vút căng tròn kiêu ngạo vươn lên, hai hạt anh đào phấn hồng điểm xuyết, rung lên nhè nhẹ khiến cả nàng cũng thấy say mê chính mình.
Thân thể hoàn mĩ như thế này có thể làm mê hoặc Tây Môn Vũ không? Trái tim Long Linh Nhi co thắt lại, nghĩ tới việc sắp tới ngọc thể của bản thân để cho hắn chơi đùa, nàng không ngăn nổi run lên khe khẽ. Đối với thân thể của mình, Long Linh Nhi hoàn toàn có lòng tự tin. Nàng tin rằng thế giới này chỉ có một số ít là có thể so sánh với nàng thôi. Chắc chắn rằng Tây Môn Vũ sẽ mê đắm tới mức lăn mình qua, năm đó hắn chẳng phải cũng đã vì muốn chiếm đoạt thân thể này mà hắn bất chấp việc phải dùng thủ đoạn ti bỉ nào sao?
Long Linh Nhi tẩy rửa sạch sẽ, lau khô thân thể, da thịt trắng trong xuất hiệt từng gợn sóng đỏ hồng, thực sự dụ nhân. Nàng bước ra khỏi phòng tắm. Bước chân kiên định ban đầu bỗng do dự, chẳng lẽ thực sự cứ thế này mà bước vào căn phòng đó sao? Long Linh Nhi đứng lại, sắc mặt phức tạp khó hiểu, đem dỡ bỏ toàn bộ tôn nghiêm vốn có để bồi tiếp giấc ngủ cho nam nhân đáng ghét kia, điều này đơn giản là so với việc giết nàng đi còn thống khổ hơn.
Long Linh Nhi đột nhiên tự trào cười, lẩm bẩm: "Long Linh Nhi ơi là Long Linh Nhi. Ngươi hiện tại còn có tôn nghiêm chăng? Vì sao cái thế giới này không công bằng đến vậy?" Long Linh Nhi hiểu rằng, sớm vào thời khắc mà nàng thất thân, tôn nghiêm của nàng đã sạch sành sanh không còn gì. Nàng rõ ràng là người bị hại, nhưng rất nhiều lần nàng nhìn vào nhãn thần của chính nàng thấy được trong đó sự khinh thường và chán ghét, nói nàng là đãng phụ đến chết cũng chưa chồng, mà phải nhất thiết cầu sự ban ơn của tên dâm tặc Tây Môn Vũ đó.
Nghĩ tới đây, trong mắt Long Linh Nhi lộ ra sắc thái kiên quyết. Đây là lựa chọn của nàng, nàng tuyệt đối không hối hận.
Long Linh Nhi không do dự đặt chân vào buồng ngủ, mang theo một làn hương thơm tao nhã nhẹ nhàng, nhưng bắp chân căng thẳng tới mức run rẩy.
Long Nhất đang nằm trên giường đọc một cuốn sách giảng giải về ma pháp, hít được hương thơm nữ nhân thoang thoảng. Hắn không ngăn nổi ngước đầu lên, nhìn Long Linh Nhi vừa tắm xong đi ra, lộ xuất hơn nửa phần da thịt trên người. Nhãn thần của hắn nhất thời trở nên sâu sắc, nhịp tim tự động đập nhanh hơn. Sắc đẹp của Long Linh Nhi, đẹp tới kinh tâm động phách, phong vị đan xem giữa nữ nhân và nữ hài này là mê người nhất, ngược lại thân hình đối với Long Nhất phán xét chỉ đứng thứ hai. Trong số nữ nhân của hắn có thân hình của Lãnh U U là quyến rũ bốc lửa nhất. Do Long Nhất đã kiến thức qua nhiều, nhãn quang tự nhiên cũng cao lên. Thực sự luận bàn về thân hình thì bất kể là ai, chẳng những Long Linh Nhi, tính cả Ngu Phượng, Lộ Thiến Á cũng kém sút nửa phần.
Thấy Long Linh Nhi do căng thẳng mà sắc mặt tái ra, hắn không nhịn nổi khẽ cười. Hắn không hiểu Long Linh Nhi khăng khăng đòi làm nữ nhân của hắn là có âm mưu gì, nhưng hắn có thể xác định, mục đích của Long Linh Nhi đích thị là trả thù.
Long Nhất nhấc mình sang một bên giường, vỗ vỗ vào phần bên cạnh, cười nói: "Lên đi thôi."
Thân thể mềm mại của Long Linh Nhi khẽ run, cả đôi môi cũng không còn huyết sắc. Nàng nghiến răng chui vào trong chăn, tuy thế không dám tới sát bên mình Long Nhất.
Long Nhất tịnh không nhào tới như Long Linh Nhi đoán, mà chuyển đầu tiếp tục đọc cuốn sách của hắn, tựa hồ coi như nàng không tồn tại.
Chờ lâu lắm rồi mà Long Linh Nhi thấy Long Nhất vẫn y nguyên không có động tác gì, thở ra một hơi đồng thời cũng có đôi chút phiền muộn. Hắn mà không chủ động thì nàng làm sao mà chủ động được.
Long Linh Nhi hít vào hai hơi thật sâu. Đã tới mức này rồi, nàng căn bản không có cơ hội hối hận nữa. Cơ hồ như nghiến răng nghiến lợi, nàng gắng gượng hỏi: "Ngươi đang đọc sách gì đấy?"
"À. Sách ma pháp." Long Nhất khẽ trả lời với giọng dửng dưng, không quay đầu nhìn nàng lấy một cái.
Long Linh Nhi thở gấp không biết làm thế nào cho được. Tóm lại cũng đâu thể khiến nàng cởi bỏ y phục mà nhào vào lòng hắn. Chỉ có điều Long Nhất nói tới ma pháp, làm khơi dậy một tia hiếu kỳ trong nàng. Nàng vẫn không hiểu Long Nhất rõ ràng không có ma pháp thể chất tại sao lại đột nhiên dùng được ma pháp, hơn nữa đẳng cấp tựa hồ không thấp.
"Tây Môn Vũ. Ta rất muốn biết vì sao ngươi đột nhiên có thể sử dùng được ma pháp. Ma pháp ngươi vừa xong dùng để đưa ta bay đi chẳng phải là Phiêu Phù thuật hay sao?" Long Linh Nhi không nhịn được mở miệng hỏi.
"Ta cũng không rõ lắm. Đại khái là nhờ cậy vào sự ban cho của nàng." Long Nhất đặt cuốn sách xuống, đột nhiên quay đầu cười ám muội nói.
"Ta?" Long Linh Nhi thấy Long Nhất chuyển đầu qua, tâm lý không kìm được nhảy lên.
"Đúng thế. Nàng nghĩ xem, ta vốn không có ma pháp thể chất. Nhưng từ sau cái đêm hôm đó, ta đột nhiên lại có được ma pháp thể chất. Ta nghĩ được ra rằng phải là nhờ công lao của nàng rồi." Long Nhất cười he he nói.
Đêm hôm đó? Long Linh Nhi nhất thời chưa biết được là cái đêm nào? Đột nhiên hiểu được Long Nhất chỉ chính cái đêm cường bạo nàng.
Long Linh Nhi sắc mặt biến đổi, cừu hận trong mắt không tự giác biểu lộ ra ngoài. Nhưng nàng rất nhanh kiềm chế được bản thân, thần sắc trở thành dễ thương, con mắt chớp chớp nhìn vào Long Nhất, nũng nịu nói: "Thật à? Thế chúng ta liệu có cần thử lại lần nữa chăng?"
Long Nhất toàn thân run lên một cái, không phải vì kích động, mà là quá ngượng. Lông tơ trên người cũng không không chế nổi mà dựng hết cả lên. Cái này đúng là siêu thực, cũng không biết nàng học được từ đâu nữa? Hắn rất muốn cười, thực tình không nín nổi nữa, liền không một chút lịch sự nào ha hả cười vang lên.
"Tây Môn Vũ. Ngươi cười cái gì?" Long Linh Nhi xấu hổ, bực mình nói. Nàng biết tên này chắc chắn là cười nàng.
Long Nhất dừng tràng cười lại, tay vươn ra trước mắt Long Linh Nhi, chỉ vào vào một cái mụn cơm tí xíu mà hỏi lại: "Nàng có biết đây là cái gì không?"
Long Linh Nhi ngây ra, không rõ đây là ý tứ gì.
"Đây là cái mụn cơm mọc lên từ lỗ chân lông, thường gọi là mụn cơm da gà, rõ chưa?" Long Nhất trịnh trọng nói.
Long Linh Nhi ngây ra một lát, đột nhiên ý thức được Long Nhất là chế giễu nàng vừa mới gợi cho hắn cảm thấy ớn lạnh nên mới nổi da gà lên.
"Tây Môn Vũ. Ngươi chết đi." Long Linh Nhi thở hổn hển lôi cái gối đằng sau ra đập vào đầu Long Nhất.
PHONG LƯU PHÁP SƯ
← Ch. 118 | Ch. 120 → |