← Ch.209 | Ch.211 → |
Long Nhất lên đường, dẫn theo Man Ngưu, Tây Môn Vô Hận cùng Long Linh Nhi.
Lộ Thiến Á dựa sát vào Tinh Linh Nữ Vương, đôi mắt ngân ngấn nước mắt nhìn theo bóng ảnh của đám người Long Nhất xa dần, trong lòng có cảm giác trống rỗng. Chàng lại một lần nữa mang con tim của bản thân đi mất rồi.
"Nương thân, con với chàng tới bao giờ mới có thể gặp lại." Lộ Thiến Á lẩm bẩm.
"Hài tử ngốc à, mau thôi, có nhớ Long Nhất đã từng nói qua, li biệt chính là vì sự trùng phùng tốt đẹp hơn, nếu con muốn sớm ngày gặp lại y thì cố gắng học hết mọi điều, đến lúc đó nương thân sẽ cho phép con rời khỏi Tinh Linh sâm lâm." Tinh Linh Nữ Vương đau lòng vuốt ve mái tóc của con gái, thật cả đời này mắc nợ tên hỗn tiểu tử này rồi, ài.
"Vâng." Lộ Thiến Á gắng gượng gật đầu.
Ny Tạp đứng ở đằng sau họ lại có một nỗi niềm tâm tư khác. Nàng siết chặt tinh linh cung trong tay, trái tim thiếu nữ run run rẩy rẩy không ngừng, ngũ vị chua, cay, mặn, ngọt, đắng lẫn lộn, cũng không biết bản thân rốt cuộc là làm sao vậy? Long Nhất đến đây đã mấy ngày, trừ những khi gặp mặt thì xung đột ra thì nàng chẳng hề nói với hắn một lời nào.
"Đừng có vọng tưởng nữa, an tâm thực hiện bổn phận của mình đi." Ny Tạp trong lòng thầm nhắc nhở mình, có chút tự trào và chua chát.
Rất lâu sau, sau khi thân ảnh của đoàn người Long Nhất đã biến mất một đoạn thời gian, Tinh Linh Nữ Vương mới lĩnh chúng nhân quay trở về. Long Nhất trong con tim của bà càng lúc càng giống một câu đố, mỗi một khi bà tưởng bản thân đã hiểu rõ hắn ta, liền lại hãm nhập vào trạng thái không xác định được. Cảnh tượng kỳ lạ do bộ kiếm pháp hắn múa trong mưa tạo ra, dạng năng lực cảm nhiễm quỷ dị đó thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
oOo
Mấy ngày đi đường gấp rút, đoàn người của Long Nhất rất nhanh đã đến ngoại thành của Mễ Á công quốc.
"Nhị ca, chúng ta đi thẳng luôn về Đằng Long thành hay là ở đây nghỉ ngơi một đêm?" Tây Môn Vô Hận hưng phấn hỏi.
Long Nhất hơi khựng lại, bước chân bắt đầu chậm lại. Đến lúc này hắn có lẽ cũng nên nói quyết định của mình cho bọn họ rồi.
Long Nhất dừng chân, quay lại nhìn Tây Môn Vô Hận và Long Linh Nhi.
"Long Nhất, chàng có lời muốn nói sao? Thiếp có cảm giác hình như không phải là chuyện tốt lành gì." Long Linh Nhi nhìn thấy biểu tình của Long Nhất, bất an cất tiếng.
"Ừm..., cái này, ta nghĩ hay là các nàng ở lại Mễ Á thánh ma học viện có lẽ tốt hơn, bởi vì..." Long Nhất trầm ngâm một lúc rồi mới nói, chỉ là chưa nói hết đã bị Long Linh Nhi cắt ngang.
"Không được, chàng đã đáp ứng chúng ta cùng nhau quay về, làm sao lại bỏ hai người bọn thiếp ở lại nơi này mà không quản?" Long Linh Nhi bất mãn cáu kỉnh nói.
"Đúng đó, nhị ca, rốt cuộc là có vấn đề gì?" Tây Môn Vô Hận nghi hoặc cất tiếng hỏi.
"Hiện tại cục thế bất ổn, các người quay về cũng không có lợi, tính ra ở lại Thánh Ma học viện thì an toàn hơn cả." Long Nhất đáp.
"Mượn cớ, lừa ai chứ. Cục thế của đại lục dù có bất ổn hơn nữa, thì trong ngày một ngày hai cũng không thể ảnh hưởng đến Đằng Long thành, hơn nữa Cuồng Long đế quốc của chúng ta cũng đã liên minh với Nạp Lan đế quốc rồi, Ngạo Nguyệt đế quốc bọn chúng làm sao là đối thủ của bọn ta cho được?" Long Linh Nhi tức tối thở không ra hơi nói.
Long Nhất cười khổ hai tiếng, dù cho Thương Lan đại lục có phát sinh chiến tranh toàn diện, thì ngày một ngày hai cũng không thể lan tới Đằng Long Thành, trung tâm của Cuồng Long đế quốc, nhưng vấn đề là hiện tại cục thế của bản thân Cuồng Long đế quốc đã bất ổn.
"Đừng quá ngây thơ nữa, hai nước chỉ vì lợi ích mới liên hợp lại, chỉ cần Ngạo Nguyệt đế quốc phân hóa tan rã, thì cái loại quan hệ chính trị vì lợi ích trước mắt căn bản không kham nổi một kích." Long Nhất cất tiếng đáp.
"Mặc kệ, dù sao thì bọn thiếp cũng muốn quay về, chàng không dẫn bọn thiếp về thì bọn thiếp không biết tự mình trở về sao? Chẳng lẽ thiếp trở về nhà mà chàng cũng đòi quản." Long Linh Nhi giận dỗi dậm chân quay lưng lại theo kiểu của một tiểu thư. Kì thật trong lòng nàng chỉ là không muốn li khai Long Nhất mà thôi, nếu như Long Nhất lưu lại, nàng tất nhiên sẽ không chọn quay về.
Long Nhất xoa xoa hyệt thái dương rồi nói: "Được rồi, hiện tại không nên tranh cãi nữa, trước tiên hãy trở về túc xá rồi nói tiếp."
Đoàn người vừa mới tới cổng của Thánh Ma học viện thì có hai nam nhân bình phàm từ hai hướng khác nhau tiến lại phía họ. Hai người này xem ra không phải cùng một phe, nhưng dường như cả hai đều biết nhau.
Hai người thì một người tiến về hướng Tây Môn Vô Hận, một người thì tiến về phía Long Linh Nhi. Người tiến về phía Long Linh Nhi thì quay lưng lại với Long Nhất rồi làm mấy động tác thủ thế gì đó, Long Linh Nhi sắc mặt tức thì biến đổi, nhìn sang Long Nhất rồi đi theo nam nhân kia đi sang một bên.
Người trung niên nam nhân tiến về phía Tây Môn Vô Hận đến trước mặt Long Nhất thì trực tiếp khoa tay thực hiện một thủ thế của Tây Môn gia tộc, rõ là cũng đã biết được thân phận của Long Nhất. Ông ta lấy từ trong ống tay áo một phong mật thư đưa cho Tây Môn Vô Hận, nói: "Đây là mật thư của gia chủ gửi cho tiểu thư." Nói xong liền quay người biến mất trong đám người xung quanh.
Long Nhất tựa như có điều suy nghĩ, quay đầu nhìn sang phía Long Linh Nhi. Nam nhân nọ sau khi giao cho nàng một phong thư cũng đã đi mất. Long Linh Nhi mở bức thư ra, sắc mặt trở nên cực kì khó coi, hồng quang trong tay lóe lên, mật thư liền hoá thành tro bụi.
Tây Môn Vô Hận cũng mở phong thư ra, sắc mặt cũng đại biến.
"Chuyện gì vậy? Tiểu muội." Long Nhất quan tâm hỏi.
"Lần này huynh mãn ý rồi, tự mình xem đi." Tây Môn Vô Hận buồn bực đưa mật thư cho Long Nhất xem.
Long Nhất mở thư ra xem, bên trong quả nhiên là bút tích của lão đầu tử, bên trong nói tuyệt không cho phép Tây Môn Vô Hận trở về, nếu không sẽ xử trí theo gia pháp.
Long Linh Nhi chạy sang bên này, phùng mang trợn mắt nói với Long Nhất: "Xú Long Nhất, phải chăng là chàng giở trò quỷ, phụ hoàng của thiếp phái người tới báo không cho phép thiếp quay về."
Long Nhất ngẩn ra. Long Chiến với Tây Môn Nộ cũng đúng là phối hợp chặt chẽ đó chứ, xem ra cục thế của Đằng Long Thành đúng là quá bất ổn rồi.
Long Nhất nhéo nhéo vào má của Long Linh Nhi, cười đáp: "Sao lại hoài nghi ta chứ? Đúng là quá oan uổng rồi. Đừng giận nữa, trông nàng chẳng khác gì con cóc cả, xấu chết mất."
"Xấu thì xấu, dù sao chàng cũng không muốn thấy thiếp." Long Linh Nhi đẩy tay của Long Nhất sang một bên, giận dỗi đáp.
"Sao lại thế được chứ? Ta hận không được đem nàng theo bên cạnh nữa là, chỉ là lần này nàng nghe theo lời ta có được hay không?" Long Nhất nắm lấy tay của Long Linh Nhi rồi nhẹ giọng dỗ dành nàng.
Long Linh Nhi ngẩng đầu lên, phức tạp khó phân nhìn chằm chằm Long Nhất một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu, nhưng nàng lại giận dỗi không chịu nói chuyện với Long Nhất một lời nào nữa, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn.
Long Nhất tiễn hai nữ nhân về túc xá, Long Linh Nhi đầu cũng không quay trở lại lao thẳng lên lầu, Tây Môn Vô Hận lại lưỡng lự nhìn Long Nhất, đột nhiên nói khẽ: "Nhị ca, muội có lời muốn nói với huynh."
Long Nhất gật gật đầu, dặn dò Man Ngưu đứng lại đó đợi, sau đó dẫn Tây Môn Vô Hận đến một góc khuất kín đáo.
"Nhị ca, huynh hãy nói thật với muội, gia tộc của chúng ta phải chăng là muốn mưu quyền soán vị, thực sự là muốn tranh đấu với hoàng đế sao?" Tây Môn Vô Hận có chút lo sợ nhìn Long Nhất, thực sự hy vọng hắn lắc đầu phủ nhận phỏng đoán của mình.
Long Nhất ngẩn người, vỗ vỗ lên đầu Tây Môn Vô Hận, đáp: "Chuyện này ta cũng không rõ lắm."
"Nếu như chuyện này là thật, thì chúng ta phải làm sao? Linh Nhi phải làm sao đây?" Tây Môn Vô Hận túm lấy tay áo của Long Nhất, bất an hỏi.
"Tới lúc đó sẽ có phương pháp giải quyết thôi, đừng có hồ tư loạn tưởng nữa." Long Nhất an ủi, hiện tại đối với chuyện nội loạn trong Cuồng Long đế quốc, những người có ý đều có thể nhìn ra. Tây Môn Nộ cũng đã tính toán nhân cơ hội này mà đứng lên, hiện tại hai bên chỉ duy trì một loại cân bằng vi diệu, một khi một bên có dị động, bên kia sẽ lập tức phát động toàn thân.
"Nhị ca, muội có hồ tư loạn tưởng hay không thì trong lòng huynh cũng rõ, muội có thể nhìn ra thì Linh Nhi cũng có thể nhìn ra, nhưng nàng ta lại cố giả vờ như không biết, chỉ là không muốn đối diện với hiện thực. Kì thật trong lòng nàng ta rất đau khổ." Tây Môn Vô Hận u buồn nói.
Long Nhất khẽ thở dài một tiếng, hắn làm sao mà không biết chuyện này chứ? Hắn đáp: "Được rồi, muội lên lầu đi, nhớ thường xuyên nói chuyện với Linh Nhi."
Long Nhất dẫn Man Ngưu trở về túc xá của mình, hắn muốn Man Ngưu ngủ lại ở phòng của mình, còn hắn thì ngủ ở phòng của Phong Linh.
*****
Khi bóng đêm dần buông, Long Nhất trong lòng có chút không yên đi trên con đường nhỏ ở hậu sơn Thánh Ma học viện, còn Man Ngưu câm lặng lầm lũi đi phía sau hắn. Hai người vừa ăn cơm tối xong, vốn định kêu Tây Môn Vô Hận và Long Linh Nhi, nhưng hai nàng trong chốc lát không biết đã chạy đi đâu rồi.
Đối với việc trở về Đằng Long thành, Long Nhất trong lòng cũng không biết là có cảm giác gì, ngoài chuyện tôn trọng mệnh lệnh gọi trở về của Tây Môn Nộ sợ rằng còn là để tìm kiếm thêm nhiều cảm giác kích thích hơn trước a.
Đúng lúc Long Nhất đang xuất thần, đột nhiên trái tim đập mạnh, một cỗ khí thế bén nhọn xông tới trước mặt. Hắn đột ngột dừng chân, tà nhãn nhìn về phía vạt rừng rậm bên phải.
"Lão đại, làm sao vậy?" Man Ngưu tựa hồ không hề cảm giác được gì, thấy Long Nhất dừng lại liền nghi hoặc hỏi.
Đồng tử đang co lại của Long Nhất từ từ khôi phục lại bình thường, hắn cười cười nói với Man Ngưu: "Ngươi về trước đi, ta còn có chút việc."
Man Ngưu chần chờ một chút, mặc dù hắn không cãi lại mệnh lệnh của Long Nhất, nhưng mới rồi trên người Long Nhất toát ra khí cơ sắc bén như lưỡi dao hiển nhiên là đã phát hiện ra nguy hiểm nên bản năng sinh ra phản ứng.
"Bên đó có bằng hữu, không phải là địch nhân, yên tâm đi." Long Nhất cười vỗ vai Man Ngưu, tên to xác này chín chắn hơn chứ không còn biết một biết hai như hồi mới gặp.
"Ồ, vậy đệ đi đây, lão đại cẩn thận một chút." Man Ngưu lúc này mới yên tâm xoay người rời đi.
Long Nhất cười hắc hắc, thân hình như đại bàng xòe cánh, lao vút vào trong vạt rừng rậm bên phải. Vừa đáp xuống đất đã thấy một bóng đen đang lướt đi lên núi. Long Nhất tự nhiên cũng đi theo.
Không lâu sau, bóng đen dừng lại trên tảng đá lớn ở đỉnh núi, từ từ xoay người lại, lộ ra một gương mặt vẫn bảo tồn được phong vận.
"Đại tỷ. Ra ngoài tản bộ sao?" Long Nhất cười hỏi. Nữ Kiếm Thánh thần bí này kiếm hắn không biết có chuyện gì.
Nữ Kiếm Thánh hơi mỉm cười, thản nhiên hỏi: "Nghe nói ngươi ngày mai phải đi rồi?"
Long Nhất gật đầu, một chút cũng không cảm thấy kỳ quái tại sao bà ta lại biết. Nếu bà ta không biết mới là kỳ quái a.
Nữ Kiếm Thánh tĩnh lặng nhìn Long Nhất, trong ánh mắt mĩ lệ lướt qua một chút sắc thái hồi ức lại quá khứ.
"Đại tỷ, ta và gia gia của ta rất giống nhau sao?" Long Nhất cười hắc hắc hỏi.
Nữ Kiếm Thánh lấy lại tinh thần, cười nhẹ lắc đầu, tựa hồ có chút tự trào, bà đáp: "Không, ngươi và gia gia ngươi một điểm cũng không giống, nhưng khí chất trên người cùng với bộ dạng khi cười thì rất giống."
"Ha ha, thật sao? Ta muốn hỏi một chuyện, người và gia gia tại sao không đi cùng nhau?" Long Nhất nhìn nữ Kiếm Thánh hỏi.
Nữ Kiếm Thánh khẽ run rẩy. Khẽ thở dài một hơi, bà đáp: "Gia gia ngươi hồi đó rất giống ngươi, đều rất phong lưu hào phóng, khí độ bất phàm, nhưng cũng lại quá hoa tâm, mà ta không thể chịu được có người phụ nữ khác chia sẻ nam nhân với mình ... cuối cùng trở mặt thành cừu với lão."
"Bà bây giờ hối hận sao?" Long Nhất hỏi, trong lòng thầm cảnh giác, những tấm gương về trường hợp vì yêu sinh hận đâu đâu cũng có, ngàn vạn lần không được để phát sinh chuyện này với mình mới được.
"Hối hận? Chỉ là có chút tiếc nuối, nếu lại cho ta lựa chọn lần nữa, thì ta vẫn sẽ lựa chọn rời xa lão như cũ." Nữ Kiếm Thánh buồn bã đáp. Đột nhiên thở dài một hơi, bà ta cười nói: "Ta và ngươi nói chuyện này để làm gì, kiếm ngươi là muốn cho ngươi một vật." Nữ Kiếm Thánh nói xong tháo trên cổ xuống một sợi dây chuyền màu trắng bạc đưa cho Long Nhất.
Long Nhất tiếp lấy sợi dây chuyền, một cảm giác lạnh buốt thấm vào tay, dưới ánh trăng bàng bạc lại tỏa ra quang mang chói mắt.
"Đây là?" Long Nhất liền hỏi.
"Đây là Băng toàn chi bích, một kiện ma pháp trang sức phòng ngự thần cấp. Hôm đó chính nó đã phản xạ lại lôi điện của ngươi." Nữ Kiếm Thánh thản nhiên nói.
Long Nhất kinh hãi, đây chính là một kiện tuyệt thế bảo bối a, có thể nhanh như chớp phản xạ trở lại toàn bộ đòn công kích của địch nhân, trên thế gian này sợ rằng khó tìm được kiện thứ hai.
"Cái này... tại sao?" Long Nhất ấp úng hỏi. Thứ đồ chơi này thật sự quá quý giá, bà ta vô cớ đưa cho mình, điều này làm cho trong lòng hắn có chút bất an.
"Coi như là duyên phận đi, hãy an tâm nhận lấy nó, còn Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận ngươi cũng không cần lo lắng, ta sẽ âm thầm bảo vệ bọn chúng, huống hồ Long thị gia tộc cùng Tây Môn gia tộc cũng đều có một lực lượng bảo vệ trong bóng tối, bọn chúng tuyệt đối không có nguy hiểm đâu." Nữ Kiếm Thánh chấn an.
Một khi bà ta đã nói như thế, không thu nhận thì tỏ vẻ làm kiêu rồi, Long Nhất liền đeo sợi dây chuyền lên cổ. Hắn nghe nữ Kiếm Thánh nói, đột nhiên nhớ tới lúc trước trong rừng rậm Tây Môn Vô Hận thiếu chút nữa là bị nhị hoàng tử Ngạo Nguyệt đế quốc làm chuyện điếm nhục rồi, vì vậy tức giận nói: "Nếu thật có người đang âm thầm bảo vệ, thì trước đây tiểu muội ta đã không gặp bất trắc rồi."
Nữ Kiếm Thánh sửng sốt, đột nhiên cười nói: "Ngươi nói chính là đêm đầu tiên ngươi đến Thánh Ma học viện sao, nếu ngươi không ra tay tự nhiên có người sẽ ra tay thôi."
Long Nhất biến sắc, nói như vậy lúc ấy cũng có người ở gần đó, nhưng hắn lại không hề phát hiện ra. Mặc dù lúc ấy thực lực của hắn không mạnh như bây giờ, nhưng người bình thường cũng không đến gần hắn được, thế giới này thật đúng là ngọa hổ tàng long a.
"Được rồi, trời không còn sớm nữa, ngươi trở về đi." Nữ Kiếm Thánh phẩy phẩy tay, xoay người, ánh mắt nhìn về phương xa không thốt lên lời nào nữa.
Long Nhất nhìn nữ Kiếm Thánh gương mặt lộ ra sắc thái hoài niệm rồi đằng thân rời đi.
oOo
"Tiểu Y, đã khuya rồi sao còn chưa ngủ?" Hùng Bá và đám huynh đệ sau khi uống rượu quay về, vừa mở cổng đã thấy muội muội Tiểu Y lặng lẽ đứng ở trong sân, nhìn bầu trời đêm không biết đang suy nghĩ gì.
Tiểu Y quay đầu, con mắt trong suốt hồi phục lại một chút ấm áp, nhàn nhạt đáp: "Ngủ không được, đi ra hít thở không khí thôi."
Hùng Bá đến gần Tiểu Y, cẩn thận quan sát muội muội làm cho hắn cảm thấy vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút xa lạ này. Nàng luôn khiến cho hắn khó có thể hiểu được như vậy.
"Đại ca, huynh sao lại nhìn muội như vậy?" Tiểu Y cảm giác được ánh mắt của Hùng Bá, nghi hoặc hỏi.
Hùng Bá cười cười, vỗ nhẹ lên đôi vai gầy mỏng của Tiểu Y. Hắn tuyệt không ngu ngốc, sớm đã cảm giác được giữa Tiểu Y và Long Nhất đã phát sinh chuyện gì đó. Nhưng hắn cũng biết, hỏi Tiểu Y cũng như không, nàng không muốn nói thì căn bản là sẽ không nói một chữ.
"Tiểu Y, thuộc hạ ta hôm nay báo là thiếu gia đã quay trở về, muội nói khi nào thì người sẽ dẫn chúng ta đi?" Hùng Bá hỏi.
"Nhanh thôi, có thể chỉ mấy ngày thôi." Tiểu Y nhìn lên bầu trời sao. Nàng biết, một ngôi sao sáng chói được quần tinh vây quanh ở chính giữa đó chính là ngôi sao chủ mệnh của Long Nhất.
Hùng Bá gật đầu, vẻ mặt trở nên hưng phấn. Hắn siết chặt thanh cự kiếm trong tay, Hùng Bá hắn sẽ nhanh chóng bước lên trên con đường chinh phục, đi thực hiện giấc mộng của hắn.
Bỗng nhiên, Tiểu Y như có cảm giác, nàng ôm lấy trái tim đang đột nhiên đập loạn lên rất mau, lẩm bẩm: "Tới rồi, người tới rồi."
Hùng Bá sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng xem Tiểu Y vừa nói là cái gì, một thân ảnh đã nhẹ nhàng hạ xuống, tiếu sái đứng trước mặt hai người.
"Thiếu gia. Thuộc hạ Hùng Bá tham kiến thiếu gia." Hùng Bá thấy rõ người tới, lập tức khom người hành lễ.
Tiểu Y cũng hành lễ, yên lặng đứng một bên.
"Hùng Bá. Sáng sớm ngày mai lên đường, ngươi thông báo cho các huynh đệ chuẩn bị cho tốt." Long Nhất lạnh lùng nói, trong giọng nói tựa như có một uy thế không thể nghi ngờ.
"Vâng, thiếu gia." Hùng Bá kích động, như một cơn gió lao ra khỏi viện tử.
Lúc này trong viện chỉ còn lại hai người Long Nhất và Tiểu Y. Trầm mặc một hồi lâu, Tiểu Y động thân nói: "Chủ nhân, vào nhà uống chén trà a."
"Hãy gọi ta là thiếu gia giống như đại ca nàng vậy." Long Nhất nói xong đi ngang qua Tiểu Y, bước vào đại sảnh.
Tiểu Y pha một bình trà, lẳng lặng đến bên Long Nhất châm trà, rồi đứng yên lặng sau lưng hắn.
"Tiểu Y, vai thiếu gia rất mỏi, giúp ta xoa bóp đi." Long Nhất thản nhiên mở miệng. Đối với Tiểu Y, hắn trong lòng thủy chung luôn có một chút vướng mắc.
Tiểu Y run lên, cắn môi đặt bàn tay nhỏ bé lên vai Long Nhất, nhẹ nhàng xoa bóp. Mặc dù tâm trạng có chút kháng cự, nhưng nàng lại phát hiện phía trên truyền lại hơi nóng làm cho nàng cảm thấy ấm áp. Xoa xoa bóp bóp, Tiểu Y đột nhiên liền nhớ lại mọi chuyện từ lúc quen biết Long Nhất đến nay. Trước kia bọn họ không như thế này a, do lúc đó nàng đang cô độc nên đối với Long Nhất, nam nhân xuất hiện trong cuộc sống của nàng đó, còn dậy lên một tia khát vọng của người thiếu nữ, nhưng bây giờ quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn thay đổi.
Bất tri bất giác, một giọt nước mắt từ con ngươi trong suốt rơi xuống, ngấm vào cổ áo Long Nhất, nhanh chóng thấm đến làn da của hắn, làm cho lòng hắn không tự chủ được khẽ run lên. Long Nhất cùng Tiểu Y có quan hệ huyết khế, tự nhiên có thể nhận ra tâm tình hỗn loạn hiện giờ của nàng.
Long Nhất rất muốn tha thứ cho Tiểu Y, muốn làm như không có gì xảy ra, vẫn đối xử với nàng tự nhiên như trước, nhưng điều này có thể sao? Rốt cuộc chuyện xảy ra đã xảy ra rồi, hồi đó nàng đã lợi dụng sự tín nhiệm của hắn với nàng, điểm đó khiến cho hắn thủy chung không có cách nào bỏ qua được.
Long Nhất tâm tình rối bời đứng lên, gạt bàn tay đang đặt trên vai hắn ra. Có lẽ là do lực đạo mạnh, Tiểu Y nhất thời trụ không vững lui liền hai bước ngã bệt xuống đất, cặp mắt trong suốt đau buồn nhìn hắn.
Long Nhất than nhẹ một tiếng, tiến đến nâng Tiểu Y dậy, mà Tiểu Y như không còn khí lực gì chỉ biết tựa vào ngực hắn. Hai người giống như tình nhân ôm nhau một hồi lâu, Tiểu Y nhẹ nhàng đẩy Long Nhất ra, hai con mắt trong suốt đột nhiên lóe lên một cỗ quang mang trong trẻo hài hòa đan xen nhau trong không trung. Trong một sát na đó, Long Nhất tựa hồ thấy được một vũ trụ thu nhỏ, còn chưa kịp dụng tâm lĩnh hội, đột nhiên cảm giác đôi môi bị một vật mềm mại ấm áp chạm vào làm triệt tiêu mất.
"Nàng làm gì vậy?" Long Nhất sửng sốt hỏi.
"Hôn người, thiếu gia." Tiểu Y cúi đầu nghiêm nghị đáp.
Ách, ... Long Nhất á khẩu, luôn cảm thấy cái đó tựa hồ rất không thích hợp, nhưng chỉ cảm giác như vậy thôi chứ không phát hiện Tiểu Y có gì bất đồng.
"Thời gian không còn sớm, thiếu gia có muốn lưu lại qua đêm không?" Tiểu Y ngẩng đầu lên nhẹ giọng hỏi.
"Không, ta đi trước, nàng tự mình chuẩn bị đi." Long Nhất nghi hoặc nhìn Tiểu Y, rồi lắc mình một cái biến mất.
Tiểu Y đứng thẳng người lên, đôi môi khẽ hé ra, một đạo bạch quang nhu hòa từ trong miệng vọt ra, lơ lửng trong không trung, không ngờ là một hạt châu nhỏ.
"Thiếu gia, một ngày nào đó, người có thể tha thứ cho Tiểu Y, khi đó, người có thể nhớ đến Tiểu Y nhé." Tiểu Y lẩm bẩm nói, vừa nhấc tay, hạt châu màu trắng bị nàng nắm trong tay.
oOo
Vừa mới đi vào túc xá, Long Nhất liền nghe thấy tiếng ngáy vang trời của Man Ngưu, tiếng trầm tiếng bổng rất có tiết tấu. Nếu không phải giữa các căn túc xá được cách âm khá tốt, sợ rằng Man Ngưu đã gây nên công phẫn. Long Nhất đang cười thầm đột nhiên ngưng lại, nụ cười biến mất, trong lòng thầm nói: "Nha đầu này, biết ngay nàng nhất định sẽ đến mà."
Long Nhất đẩy cửa phòng ngủ liền thấy Long Linh Nhi đang cuộn tròn nằm trong chăn, mái tóc đen nhánh như thác nước xõa ra trên gối.
Long Nhất nhẹ nhàng đến gần ngồi ở mép giường, mượn ánh trăng mong manh ngắm nhìn khuôn mặt điềm tĩnh như hài tử đó của Long Linh Nhi.
"Không hổ là nữ nhân của Long Nhất ta, đến ngủ cũng xinh đẹp như vậy a." Long Nhất thì thầm, trong ngữ khí có niềm tự hào không nói lên lời. Nữ tử như vậy mà thuộc về hắn, thật sự là hắn vô cùng may mắn.
Long Nhất không đành lòng đánh thức Long Linh Nhi, đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi cứ thế thân thể xích lõa chui vào nằm trong chăn với nàng. Lúc này hắn mới phát hiện nguyên lai Long Linh Nhi cũng trần như nhộng.
"Chết mất, nha đầu này đêm nay nhất định là có chủ ý đến câu dẫn ta đây." Long Nhất thầm kêu la trong lòng, tiểu huynh đệ chạm vào đồn bộ căng tròn của Long Linh Nhi, lập tức ngẩng cao đầu hung hăng tuyên chiến.
Long Linh Nhi đang trong giấc ngủ tựa hồ cũng cảm giác được Long Nhất áp vào, mùi vị quen thuộc này làm nàng xoay người rúc vào trong lòng Long Nhất, lúc này tiểu Long Nhất không hề bị khống chế chống ngay vào vùng đất mềm mại giữa cặp đùi của Long Linh Nhi.
Long Nhất ôm lấy thân thể mềm mại của Long Linh Nhi, thân thể do dục vọng trở nên nóng bỏng, cái hông không tự chủ được chọc thẳng tới trước.
"Không, Long Nhất." Hàng mi Long Linh Nhi khẽ chớp, miệng lẩm bẩm kêu lên, tựa hồ như đang nửa tỉnh nửa mê.
Hạ thể hai người cọ xát vào nhau không ngừng, Long Linh Nhi cũng phối hợp trong vô thức. Đang lúc hông Long Nhất chọc lên phía trước đột nhiên hạ thể bị một phiến ôn nhu bao bọc, không ngờ là đã xông thẳng vào cấm địa rồi.
Còn Long Linh Nhi toàn thân run lên mở bừng cặp mắt, vẻ kinh hãi chợt lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là tình dục nóng bỏng nồng đậm.
"Xú Long Nhất, dám đánh lén thiếp. Xem thiếp thu thập chàng đây." Long Linh Nhi lật người áp lên người Long Nhất, chống người ngồi lên hông hắn, bắt đầu nhấp nhô lên xuống, tự mình nắm quyền chủ động trong tay, trông dáng vẻ như muốn cùng Long Nhất quyết phân cao thấp. Nàng tựa hồ đã quên mất hậu quả việc khiêu chiến Long Nhất ngày trước.
Long Linh Nhi nhấp nhô, đồn bộ tuyết bạch cũng một lên một xuống, đôi ngọc nhũ trước ngực nảy lên nảy xuống, cực kỳ dụ hoặc, đặc biệt thảm cỏ mượt mà nơi thần bí lay động theo. Loại phong tình này thật làm chết người a.
Long Nhất vài lần muốn đoạt lại quyền khống chế nhưng đều bị Long Linh Nhi đè vững xuống.
Dục vọng lúc này đã tiêu tan hết, Long Linh Nhi đã mấy lần lên đến đỉnh cao nhất của ngọn sóng dục tình, cuối cùng rên lên một tiếng lớn rồi mềm oặt nằm phục xuống ngực Long Nhất, thân thể mềm mại không ngừng rung động.
"Không xong rồi à, ai bảo nàng sính cường." Long Nhất cười định lật mình hiển lộ hùng phong, chợt nghe thấy tiếng Long Linh Nhi khóc dấm dứt, trên ngực cảm thấy mát lạnh.
"Long Nhất, thiếp không muốn xa chàng, không muốn rời xa chàng." Long Linh Nhi tấm tức trong lòng Long Nhất.
Long Nhất dục vọng tiêu tan, hắn nâng đầu Long Linh Nhi lên, yêu thương ngắm nhìn khuôn mặt đầy nước mắt đó, chỉ cảm thấy mình thật bại hoại, luôn làm cho nữ nhân của mình rơi lệ.
Long Nhất nghiêng người ôm Long Linh Nhi, vừa định rút cây thương vẫn nóng rực của mình ra lại bị Long Linh Nhi giữ chặt hông lại. Nàng thì thầm nói: "Không muốn, không muốn, cứ để ở trong thể nội thiếp, như vậy thiếp mới cảm giác được linh hồn chúng ta dung hợp với nhau."
Long Nhất nghe vậy liền đình chỉ động tác, hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau.
"Không được quên thiếp, ngàn vạn lần không được quên thiếp. Thiếp sẽ luôn ở đây chờ chàng, cho tới khi chàng tới đưa thiếp trở về." Long Linh Nhi mơ màng nói, hai tay ra sức siết chặt lấy tấm lưng rắn chắc của Long Nhất.
"Sẽ không đâu, Linh Nhi là tâm can bảo bối của ta, làm sao mà quên được?" Long Nhất vỗ lưng Long Linh Nhi nhè nhẹ đáp.
Long Linh Nhi khóe miệng hé lộ nụ cười, siết chặt hai tay thì thầm: "Vậy chàng sẽ nhanh chóng đến tìm thiếp chứ?"
"Ừm, sẽ có một ngày, dưới tình huống mọi người nhìn vào, ta thân mang kim giáp thánh y, chân đạp mây lành bảy sắc tới cưới nàng, còn nàng cũng sẽ trở thành thê tử vĩnh viễn của Long Nhất ta, đời đời kiếp kiếp." Long Nhất ôn nhu tình cảm thủ thỉ bên tai Long Linh Nhi. Lời thoại này dường như là lời thoại trong một bộ phim nổi danh ở tiền thế.
Nụ cười mỉm của Long Linh Nhi từ từ nở rộng, khuôn mặt đầy nước mắt lộ ra vẻ tươi cười vô cùng hạnh phúc, tựa hồ đang liên tưởng đến tình huống Long Nhất vừa nói.
Giọt thời gian tí tách rơi, Long Nhất không hề buồn ngủ, còn Long Linh Nhi nằm trong lòng hắn đã ngủ say sưa.
Rốt cuộc, trời cũng dần sáng, giờ phút ly biệt đã đến.
"Linh Nhi, tỉnh dậy." Long Nhất lay khẽ Long Linh Nhi đang nằm trong lòng, nhưng Long Linh Nhi lại không có phản ứng, vẫn nhắm chặt hai mắt.
Gọi thêm hai tiếng, Long Linh Nhi vẫn nhắm mắt không chịu tỉnh lại. Chính thế, chính là không chịu. Long Nhất sớm đã nhận thấy nàng tỉnh rồi, nhưng có lẽ là không muốn đối mặt với ly biệt khổ đau.
Long Nhất khẽ thở dài một tiếng, ngồi dậy định xuống giường, nhưng đột nhiên phát giác cánh tay bị Long Linh Nhi nắm chặt.
"Long Nhất. Xin chàng ... xin chàng đừng làm tổn thương tới phụ hoàng thiếp, vô luận phát sinh chuyện gì, xin chàng đừng làm tổn thương tới ông." Long Linh Nhi nhắm mắt, thanh âm run lên khe khẽ.
Long Nhất đột nhiên ngẩn ra. Nàng sinh ra trong hoàng thất, làm gì có khả năng không có chút mẫn cảm chính trị nào chứ? Nàng sớm đã biết Tây Môn gia tộc cùng Long thị gia tộc của nàng có cuộc minh tranh ám đấu, cũng biết sóng ngầm ở Đằng Long thành đã bắt đầu xao động. Chỉ là nàng từ trước đến nay trước mặt hắn đều làm như cái gì cũng không biết, bởi vì nàng trong lòng không muốn đối mặt với điều đó, việc phải lựa chọn giữa thù nước hận nhà và hắn vĩnh viễn là đề mục khó chọn lựa nhất trên thế giới.
Trầm mặc một hồi lâu, Long Nhất trong lòng hạ quyết tâm. Hắn nhẹ giọng nói: "Ta đáp ứng nàng, nếu chuyện đi đến mức không cách nào thu thập được, ta nhất định sẽ hết sức."
Bàn tay nhỏ bé của Long Linh Nhi đang nắm chặt Long Nhất dần lỏng ra, từng giọt từng giọt rơi xuống. Mặc dù lời nói của Long Nhất rất không rõ ràng, nhưng nàng đã có được câu trả lời mà mình mong muốn.
Long Linh Nhi rút tay vào trong chăn, giống như đang ngủ như thường.
"Bảo trọng, Linh Nhi." Long Nhất cúi người đặt một nụ hôn lên khóe môi Long Linh Nhi, mặc y phục chỉnh tề kéo cửa phòng ngủ, quay đầu thắm thiết nhìn Long Linh Nhi, rồi dồn sức khép cánh cửa lại.
Man Ngưu đã chuẩn bị xong xuôi đang đứng đợi trong phòng khách. Nhìn thấy Long Nhất ra lập tức hưng phấn nói: "Lão đại, chúng ta xuất phát đúng không."
"Ừm." Long Nhất gật đầu, nhìn lại một chút gian túc xá đã mang đến cho hắn rất nhiều hồi ức, rồi dẫn Man Ngưu đi xuống túc xá.
"Nhị ca." Vừa xuống lầu liền nghe thấy giọng nói trong trẻo của Tây Môn Vô Hận.
Long Nhất vừa quay đầu lại liền thấy Tây Môn Vô Hận đang tươi cười đứng ở gần đó, bên cạnh nàng chính là đại mỹ nữ Thủy Nhược Nhan.
"Tử Long Nhất, để lại cho ta mẩu giấy rách liền đòi đi. Nếu không phải ta hỏi Vô Hận còn không biết chàng sớm nay sẽ ra đi, phải chẳng là muốn bỏ mặc ta không quản tới a." Thủy Nhược Nhan tiến đến véo mạnh vào chỗ thịt mềm nơi hông Long Nhất, hiển nhiên đối với việc làm này của hắn hết sức bất mãn.
"Đừng, đừng. Ta chỉ không muốn thấy nàng khóc lóc thảm thiết, cũng không phải ta không trở lại." Long Nhất cầu xin tha thứ nói. Cứ như thế này, hắn khó mà đi nổi.
"Khóc, có quỷ mới khóc, chàng nghĩ ta yếu đuối như vậy sao?" Thủy Nhược Nhan thở hồng hộc nói.
Long Nhất nhìn sắc trời một chút, mạnh mẽ tiến lên một bước, cái miệng rộng há ra bịt cánh môi xinh của Thủy Nhược Nhan lại. Một nụ hôn dài tới nghẹt thở làm nàng hai mắt mơ màng như bị sương mù che lấp, đến nỗi Tây Môn Vô Hận ghen tức nhệch miệng ra.
Thủy Nhược Nhan vừa được buông ra, Tây Môn Vô Hận đã vân vê tà áo quả quyết nói: "Nhị ca, muội cũng muốn."
Long Nhất bật cười nhìn Tây Môn Vô Hận, tiến đến hôn lên má trái nàng. Ai ngờ Tây Môn Vô Hận đột nhiên xoay mặt, đôi môi căng mọng liền dính chặt vào môi Long Nhất.
"Tiểu muội, ngươi..." Long Nhất ngạc nhiên nhìn khuôn mặt xinh xắn đỏ hồng của Tây Môn Vô Hận, thế nào cũng không tưởng nổi nàng lại có hành động như vậy.
"Ngươi cái gì mà ngươi, xú nhị ca, thật lỗ vốn quá, muội chỉ muốn hỏi huynh Linh Nhi ở đâu, ai biết huynh lại hôn tới như vậy." Tây Môn Vô Hận trừng mắt tức giận nhìn Long Nhất, đem toàn bộ trách nhiệm trút hết cho hắn.
Long Nhất trợn trắng con mắt, ngẩng đầu nhìn lại. Mặc dù không nhìn thấu được bên trong đôi mắt ma pháp trong veo như pha lê, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được ánh nhìn chăm chú thâm tình trong đó.
"Linh Nhi ở trên lầu, các nàng lên đó đi, không cần đưa tiễn nữa." Long Nhất thở dài nói rồi nắm lấy Man Ngưu bay lên không.
Lúc này cửa sổ trên lầu túc xá bật mở, Long Linh Nhi ngó đầu ra, si ngốc nhìn thân ảnh đang dần biến mất trong không trung.
Cửa đông thành Mễ Á công quốc. Bạo Hùng dong binh đoàn đã tập kết xong, đội hình đang chờ Long Nhất đến. Mỗi người đều có một con độc giác mã tráng kiện thay vì đi bộ. Phía sau bọn họ có một số xe ngựa sang trọng, còn Tiểu Y ở trong cỗ xe ngựa đầu tiên.
Long Nhất mang theo Man Ngưu xuất hiện trên không trước mắt đội ngũ. Thấy họ xuất hiện, Hùng Bá lập tức tiến lên hai bước, quỳ một chân xuống, phía sau hắn mấy trăm dong binh cũng quỳ xuống theo, đồng thanh hô: "Tham kiến thiếu gia."
Bạo Hùng dong binh đoàn hành lễ trang trọng như vậy lập tức khiến người chung quanh cũng như binh lính trên tường thành kinh ngạc ngẩn người. Bọn họ tưởng rằng Bạo Hùng dong binh đoàn xuất hành làm nhiệm vụ, hiện tại xem ra là quy phục dưới trướng vị thanh niên này. Đây là một tin tức mới của dong binh giới a.
Dong binh giới có quy định, một khi toàn bộ dong binh đoàn quy phục một thế lực hay cá nhân, thì dong binh đoàn đó không thể tham dự vào dong binh giới nữa. Bạo Hùng dong binh đoàn này thuộc cấp B dong binh đoàn, chỉ cần dong binh đoàn hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp sắp tới thì đã có thể thăng lên dong bình đoàn cấp A. Đương nhiên bọn họ vẫn tiếp tục có thể tham gia dong binh đại hội, hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ có tiền thưởng.
"Miễn lễ." Long Nhất thản nhiên nói, thanh âm rõ ràng vang đến tận tai từng người một.
Long Nhất giới thiệu Man Ngưu với Hùng Bá, hai người gặp mặt liền tỉ thí thủ lực một phen, kết quả ngang nhau, không ai chiếm được tiện nghi, trong lòng bội phục, hai người liền dễ dàng trở nên khăng khít.
Long Nhất nhìn sắc trời, lại thấy người xem vây quanh ngày càng nhiều, vì vậy vung tay lên, hô lớn: "Xuất phát."
Đoàn người nhất tề lên ngựa, tiến bước tạo nên một đám bụi mù mịt rồi dần biến mất khỏi cửa đông thành Mễ Á công quốc, vén mở một chương mới trong cuộc phiêu lưu ở dị thế của Long Nhất.
← Ch. 209 | Ch. 211 → |