Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong Lưu Pháp Sư - Chương 213

Phong Lưu Pháp Sư
Trọn bộ 654 chương
Chương 213: Hoàng đế Long Chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-654)

Siêu sale Shopee


Dịch: Raphael

Biên dịch & biên tập: Long Nhất

Nam Cung Hương Vân liều mạng vùng vẫy vài cái, nhưng bắp chân nhỏ nhắn bị kẹp giữa hai chân Long Nhất giãy dụa như thế nào cũng không thoát ra được. Nàng xấu hổ giận dữ ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy vẻ mặt tươi cười dâm đãng của Long Nhất, lông mày giãn ra mắt mở lớn như có phần say mê, ngay giữa lúc đó đột nhiên kinh hãi khi cảm thấy mũi chân mình chạm phải một dị vật gì đó cứng cứng. Nàng mặc dù mười phần ngỗ ngược, nhưng dù thế nào nàng cũng chỉ là một hoàng hoa khuê nữ, cái vũ khí đó làm cho nàng không thở nổi, thiếu chút nữa ngạt thở mà ngất đi.

"Tử sắc lang, ta giết ngươi." Nam Cung Hương Vân một kiếm chém về hướng cổ Long Nhất, vận hết sức đúng là không để lại một chút đường lui.

Đối với Long Nhất mà nói, mấy chiêu này của Nam Cung Hương Vân căn bản không để vào mắt, với hắn không có lấy một điểm uy hiếp. Cũng không thấy tay hắn có động tác gì, liền đã nhẹ nhàng bắt được cổ tay Nam Cung Hương Vân, trông cứ như là Nam Cung Hương Vân cố tình đưa tay cho hắn nắm lấy vậy.

"Nữ hài tử nhà nào cũng đều thích đánh nhau thích giết người mỗi ngày vậy thì thành ra thể thống gì, còn phải ngoan ngoãn ở nhà làm hiền thê lương mẫu chứ." Long Nhất buông bàn chân ở giữa hai chân hắn ra, bàn tay kéo nhẹ, Nam Cung Hương Vân liền rơi vào trong lòng hắn, bốn mắt đối nhau cách chưa đến hai phân.

Cứ giữ nguyên như vậy trong khoảng chừng mười giây đồng hồ, Nam Cung Hương Vân mới kinh động trở lại, bắt đầu vùng vẫy mãnh liệt trong lòng Long Nhất.

Trong cổ họng Long Nhất phát ra hai tiếng kêu ực ực kỳ quái. Thật sự không có biện pháp nào a, hắn là nam nhân, định lực không có bao nhiêu, ngươi bảo một tiểu mỹ nhân như Nam Cung Hương Vân các đường cong lộ hết ra cứ ở trong lòng xoay đi xoay lại như vậy, không có phản ứng nhất định là có vấn đề.

Bỗng nhiên, thân thể Nam Cung Hương Vân đột nhiên cứng đờ bất động, đôi má xinh xắn dần dần trở nên đỏ bừng, hình như còn sinh ra nhiệt khí đang tỏa ra nữa. Trời ạ, cái vật cứng rắn đó trên tiểu phúc nàng là cái gì vậy? Nam Cung Hương Vân không phải là một tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu, tất nhiên là hiểu rõ cái hung khí này dùng để làm gì.

"Buông ta ra?" Nam Cung Hương Vân cúi đầu, hàm răng cắn chặt môi dưới nhẹ giọng nói. Nàng cuối cùng đã khuất phục, sợ bỗng chẳng may tên sắc lang này lại đại phát thú tính sẽ hành xử nàng luôn.

Thấy Nam Cung Hương Vân đã tiêu tan hết vẻ kiêu căng, Long Nhất đắc ý nở nụ cười. Chuyện nhỏ, chẳng nhẽ còn không chinh phục nổi tiểu nha đầu ngốc này. Long Nhất buông tay ra, Nam Cung Hương Vân được tự do.

Chỉ là Long Nhất cũng không đắc ý được bao lâu, chợt nghe dưới chân một trận kình phong, hắn vội vàng lui lại phía sau hai bước, chân của Nam Cung Hương Vân đã hung dữ đạp mạnh xuống chỗ hắn vừa đứng.

Thấy đánh lén thất bại, Nam Cung Hương Vân có phần nản chí, nàng trừng mắt với Long Nhất mắng: "Xú sắc lang, ngươi vẫn không chịu nhường ta một chút sao. Giẫm ngươi một cái sẽ chết ngươi à."

Long Nhất ngạc nhiên, sau đó đưa chân ra nói: "Vậy nàng giẫm đi."

Nam Cung Hương Vân cũng quả nhiên không khách khí, nhấc chân lên hung hăng đạp vài cái lên chân Long Nhất. Như còn chưa đã, nàng nhảy lên dùng cả hai chân để giẫm.

"Thỏa mãn chưa?" Long Nhất hắc hắc cười hỏi, nhãn châu quan sát đường cong lung linh của Nam Cung Hương Vân. Quần ngoài của nàng là tơ tằm, sau khi bị ngấm ướt có thể lờ mờ thấy được nội y phấn hồng bên trong.

Nam Cung Hương Vân gật đầu, đột nhiên phát giác ánh mắt Long Nhất rất không hợp lý, vừa cúi đầu nhìn mới thấy xuân quang tiết lộ. Nàng hai tay khép lại che ngực một chút, đột nhiên lại buông tay xuống, cố gắng ưỡn thẳng bộ ngực cao ngạo đứng ở trước mặt Long Nhất. Hừ, dám nói nàng không có ngực không có kiều đồn, từ bây giờ để tên sắc lang ngươi hết gièm pha, Nam Cung Hương Vân trong lòng thầm nghĩ.

Loại cử chỉ khác hẳn với người thường này của Nam Cung Hương Vân ngược lại làm cho Long Nhất sửng sốt một chút, rồi sau đó lắc đầu bật cười. Nha đầu này cũng thật có cá tính.

"Này, nàng không lạnh sao?" Long Nhất hắc hắc cười nói.

Một trận gió mát thổi tới, Nam Cung Hương Vân lạnh run cả người, mới cảm thấy thân trên lạnh như băng không thể chịu nổi.

"Tử sắc lang, nhanh đi giúp bổn tiểu thư tìm quần áo đến thay." Nam Cung Hương Vân lại không xem mình như là người ngoài, vênh mặt hất hàm sai khiến Long Nhất.

Long Nhất nhún vai, cười nói: "Đã biết rõ ta là sắc lang, thì nên hiểu rõ rằng sắc lang hy vọng nhất là nữ hài tử không có mặc cái gì hết cả, nói khó chịu không bằng cởi hết ra."

Nam Cung Hương Vân hung hăng trừng mắt lườm Long Nhất một cái. Với bộ dạng này nàng mà chạy ra ngoài sẽ làm trò cười cho người ta. Hậu viện này là chỗ ở của nữ quyến, tùy tiện tìm ai đó lấy tạm một bộ quần áo thay vào là được.

Đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng hô vang dội: "Hoàng thượng giá lâm."

Long Nhất cùng Nam Cung Hương Vân đều cả kinh. Sao lúc này lão gia hỏa Long Chiến đó lại chạy tới tham gia náo nhiệt vậy?

Ý nghĩ đầu tiên của Long Nhất là Long Chiến biết được hắn đã trở về, đến để hưng sư vấn tội. Nhưng nghĩ lại một chút, chuyện của Long Nhất hắn cùng Long Linh Nhi tại Thánh Ma học viện thì Long Chiến có lẽ đã biết từ sớm, dù sao khâu tình báo của hoàng đế cũng không phải là ăn hại, mỗi một việc của hắn tại Thánh Ma học viện sợ rằng Long Chiến đều đã biết được rõ ràng rành mạch.

Trong đầu Long Nhất dòng suy nghĩ lướt qua nhanh như điện chớp, bước tới kéo người Nam Cung Hương Vân, vận chân khí lên, chỉ thấy hơi nước bốc lên như sương, trong lúc nhất thời ngay cả Nam Cung Hương Vân cũng bất ngờ đến nhìn cũng không rõ ràng lắm.

Chỉ một lát sau, nước trên đầu tóc và áo quần Nam Cung Hương Vân liền bốc hơi hết sạch, thoáng chốc đã trở nên khô ráo vô cùng.

Nam Cung Hương Vân kinh ngạc nhìn Long Nhất. Tên gia hỏa này thật sự đã mang lại cho nàng quá nhiều ngạc nhiên. Trên người nam nhân này, ngoại trừ ánh mắt sắc bén kết hợp với quý khí bẩm sinh, rốt cuộc trong trí nhớ cũng tìm không được một chút gì trùng khớp với một kẻ con nhà giàu sang quyền quý bất học vô thuật. Chẳng những thực lực thâm bất khả trắc, mà khẩu khí nói ra cùng vẻ mặt một chút cũng không giống, chẳng lẽ sự mài giũa rèn luyện bên ngoài thật có thể khiến cho một người thay đổi nhiều như thế sao?

"Ngớ ngẩn cái gì, hoàng đế lão nhi giá lâm tất nhiên là phải đi chiêm ngưỡng một phen." Long Nhất kéo tay Nam Cung Hương Vân nhằm hướng đại sảnh đi tới.

Bị Long Nhất kéo được nửa đường, Nam Cung Hương Vân mới phản ứng lại, vùng ra khỏi tay Long Nhất đi theo phía sau hắn.

Long Nhất vừa vào đại sảnh, liền nhìn thấy Long Chiến toàn thân mặc vương phục hoàng đế rực rỡ đang ngồi ở trên ghế thủ vị vốn là chỗ ngồi của Tây Môn Nộ, còn lão gia hắn tùy tiện ngồi trên cái ghế bên trái Long Chiến.

Long Nhất tịnh không hành lễ tham bái ngay, mà ánh mắt sáng quắc quan sát Long Chiến, giống như Long Chiến cũng đang đánh giá hắn như vậy.

Mặc dù trong ký ức hắn thì Long Chiến có một hình dáng mơ hồ, nhưng khi thấy được Long Chiến thì hắn nhịn không được có chút kinh hãi nho nhỏ. Hắn không biết nên hình dung như thế nào về người trung niên sắc mặt xem ra tiều tụy này. Thoạt nhìn lão đại khái là năm mươi tuổi, trên vầng trán đã khắc đầy dấu vết của tháng năm, nhưng một phần uy thế trên người đó lại có năng lực ép tới mức hắn không thở nổi. Con mắt lão không lớn, hình như còn mang theo chút vẩn **c của tửu sắc quá độ, nhưng cặp mắt đó ngẫu nhiên còn lộ ra một đường tinh quang thật sự làm cho Long Nhất lạnh toát cả sống lưng.

Long Chiến quả nhiên không hổ là Long Chiến, không hổ là nhất đại đế vương, Long Nhất trong lòng thầm nghĩ, không dám có chút khinh thường nào đối với lão. Nếu có ai đó tưởng rằng Long Chiến chỉ là một con cọp già không còn năng lực hoạt động, nhất định sau này hối hận cũng không kịp.

Cùng lúc đó, trong lòng Long Chiến cũng không thể bình tĩnh như vậy, mặc dù miêu tả trong thư mật báo nối tiếp nhau chuyển về đã khiến lão kinh ngạc. Hai năm trước hắn chỉ là một trung cấp chiến sĩ nhỏ nhoi, cho tới bây giờ đã không thể đánh giá được. Đối với việc mật thám đánh giá hắn thực lực là đại kiếm sư trở lên, thủy hệ đại ma pháp sư trở lên, không gian ma pháp không thể xác định được, lúc đó lão còn không hề tin tưởng. Bây giờ đối diện với hắn, chỉ bằng khí độ ung dung bình tĩnh đó đã làm cho lão giật mình không thôi, đồng thời trong lòng cũng nổi lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Tây Môn gia tộc có trợ lực như thế, chẳng phải như hổ thêm cánh sao.

Mỗi người trong lòng có tâm tư khác nhau, đến lúc Nam Cung Hương Vân hành lễ vấn an với Long Chiến, mới đưa hai người giật mình tỉnh lại.

"Tên tiểu súc sinh ngươi, còn không mau bái kiến bệ hạ." Tây Môn Nộ trầm giọng nói.

Long Nhất cau mày, không có nửa điểm thành ý khom người hành lễ, nói: "Tây Môn Vũ bái kiến bệ hạ."

"Tây Môn Vũ, ngươi biết tội chưa." Long Chiến đột nhiên con ngươi mở lớn, quát lên. Khí lưu trong cả đại sảnh liền tức khắc ngưng đọng lại, ai cũng không thể tưởng được lão sẽ làm khó dễ lúc này. Còn hơn mười cao thủ hộ vệ bên cạnh hoàng đế cũng đồng thời đề cao khí thế lên đến đỉnh điểm, đồng loạt rút ra lưỡi đao sắc bén chĩa về phía Long Nhất.

Long Nhất mồ hôi lạnh túa ra, tinh thần lực cùng nội lực phóng ra hình thành lực kết giới mạnh mẽ ngăn cản ở phía trước, người bên cạnh hoàng đế quả nhiên mỗi người cũng không phải chỉ đơn giản để tô điểm. Đặc biệt là tên hoàng đế này, Long Nhất vẫn cảm thấy thực lực của lão thâm bất khả trắc, mặc dù tất cả mọi người biết rõ hắn chỉ là một đại kiếm sư. Nhưng mà ai biết hắn không che dấu thực lực?

"Không biết, mong được bệ hạ chỉ giáo." Long Nhất mặc dù bị khí thế đó ép tới khó chịu, nhưng vẫn không hề hoảng hốt không hề vội vàng đáp lại.

"Hành động bạo hành của ngươi với Long Linh Nhi của trẫm khiến người khác phẫn nộ còn không nhớ sao, vô luận thế nào, trẫm làm phụ hoàng cũng phải thay nó lấy lại công đạo." Long Chiến trầm giọng nói.

"Bệ hạ có nhớ lầm hay không vậy, thần cùng với Linh Nhi lưỡng tình tương duyệt, tại sao lại nói bạo hành." Long Nhất đầy vẻ vô tội cười nói.

Long Chiến nhìn Long Nhất gặp biến không sợ hãi, trong mắt phát ra một tia sát khí. Lão quay đầu nhìn Tây Môn Nộ ở bên trái, mở miệng nói: "Tây Môn khanh gia, nhi tử ngươi hai năm trước chạy thoát khỏi ngục giam Cấm Thiên, hôm nay ta muốn bắt hắn khanh có ý kiến gì không."

"Thần không dám, nhưng thần được biết, đứa con bất hiếu này của thần cùng Long Linh Nhi công chúa quả thật là lưỡng tình tương duyệt, thần nghĩ rất nhiều thày trò ở Mễ Á công quốc có thể chứng minh." Tây Môn Nộ đứng lên khom người nói.

Long Chiến thần sắc biến hóa không chừng, đột nhiên cười ha hả, nói: "Được, được, kỳ thật ta từ lâu đã biết lúc trước chỉ là một sự hiểu lầm, hôm nay chỉ muốn thử Vũ nhi thôi. Tây Môn khanh gia thật là có phúc khí đó, thành tựu của hai con trai thật sự là làm ta cũng phải ghen tỵ, chỉ có điều chúng ta rất nhanh sẽ là thông gia, Vũ nhi còn phải gọi ta một tiếng nhạc phụ đấy."

Tây Môn Nộ cũng nở nụ cười, thưa: "Cái đó, cái đó, chỉ có điều Vũ nhi từ nhỏ đã cùng với con gái thứ ba của Nam Cung gia có hôn ước, như vậy không khỏi ủy khuất cho công chúa Long Linh Nhi."

"Cái này ta cũng biết rõ, vậy Linh Nhi thân là công chúa cùng con gái Nam Cung gia đều là chánh thê đi, nếu là ủy khuất, cũng là do nó cam tâm tình nguyện." Long Chiến miệng thơn thớt bụng một bồ dao găm, trong lổ mũi hừ khẽ một tiếng, không biết có phải là trong lòng đang mắng chửi Long Linh Nhi là đứa con gái không nên thân hay không.

"Đã như vậy, thì thần thỉnh cầu bệ hạ định ngày cho phép khuyển tử cùng con gái Nam Cung gia thành hôn đi." Tây Môn Nộ nhân cơ hội nói.

Long Chiến trầm ngâm cả nửa ngày, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Dã tâm Tây Môn Nộ càng ngày càng rõ ràng, vây cánh của chúng đã dần dần ngày càng đầy đủ, Nam Cung gia tộc cùng Đông Phương gia tộc đã cùng nhau hình thành liên minh, còn Bắc Đường gia tộc vẫn một mực đứng trong trạng thái trung lập, tứ đại gia tộc không ai không vì lợi ích của mình, thật là quá hỗn loạn.

"Được rồi, quyết định là ngày mùng tám đầu tháng tới đi, ngày đó cũng là lễ tạ ơn được mùa của Cuồng Long đế quốc, đã có hỉ lại cộng thêm hỉ thật là hết sức tốt lành." Long Chiến nhàn nhạt cười nói, Nam Cung cùng Tây Môn liên hợp thế không thể ngăn cản, tạm thời trước mắt chỉ có thể như vậy thôi.

Nam Cung Hương Vân kìm nén một hơi thở, nghe hoàng đế nói tháng sau sẽ phải gả cho Tây Môn Vũ, đầu óc nổ bùng một tiếng liền trống rỗng. Chỉ lưu lại cho nàng có một tháng thời gian, tất nhiên là trong lúc nhất thời tiếp thụ không nổi. Thật khó khăn lắm lấy lại được tinh thần, định biện bác lại một chút, Long Chiến đã đứng dậy tuyên bố hồi cung.

Long Chiến vừa đi, Long Nhất liền tức khắc thở dài một hơi. Lão đầu đó cho hắn áp lực thật sự quá lớn, hơn nữa phía sau hắn còn hơn mười vị cao thủ, làm cho hắn thiếu chút nữa không thở nổi.

"Nam Cung phu nhân, nhân tiện hôm nay lưu lại ăn một bữa cơm đi, ta tự mình xuống dưới làm vài món." Đông Phương Uyển cười nói, nhãn tình phần nhiều chú ý trên người Nam Cung Hương Vân, cô gái này qua không lâu nữa sẽ trở thành con dâu của bà rồi.

"Đã như vậy, ta cũng sẽ không chối từ. Như vậy đi, ta cùng đi xem qua nhà bếp để ta có thể quan sát học hỏi, biết đâu học được vài tuyệt kỹ về dỗ dành lão gia nhà ta." Nam Cung phu nhân cười khanh khách nói, bộ ngực cao vút một trận rung rinh, làm cho Long Nhất đầu váng mắt hoa. Cũng thật sự là sóng cả cuộn trào mãnh liệt a, chẳng biết song phong của Nam Cung Hương Vân sau này có thể được như mẫu thân nàng ta hay không a? Long Nhất trong lòng miên man suy nghĩ.

Tây Môn Nộ đi ra ngoài xử lý việc công, mà Nam Cung phu nhân cùng Đông Phương Uyển đi xuống nhà bếp luận bàn kỹ nghệ, trong đại sảnh chỉ còn lại gương mặt tức giận của Nam Cung Hương Vân cùng bộ mặt cười nhạo xấu xa của Long Nhất.

"Ta nói rồi, ta sẽ không gả cho ngươi." Nam Cung Hương Vân nghiến răng nói.

"Hắc hắc, nàng muốn không lấy chồng là không lấy sao, kim khẩu của hoàng đế đã chọn ngày thành thân, nàng định kháng chỉ? Sao? Nàng kháng chỉ cũng không sao cả. Chắc chỉ có Nam Cung gia tộc là phải chịu khổ thôi nhỉ?" Long Nhất hắc hắc cười nói, vắt một chân lên đung đưa miệng còn bắt đầu nghêu ngao hát một điệu tiểu khúc, vừa mới căng thẳng thần kinh cực độ bây giờ cũng nên buông lỏng một chút a.

Nam Cung Hương Vân sắc mặt một mảng nhợt nhạt. Cho dù nàng có không để ý đến mình cũng tuyệt đối không thể không để ý đến gia tộc, như vậy chắc chắn phải gả cho tên hỗn đản này rồi. Điều đó làm hạnh phúc cả đời nàng bị hủy, giấc mộng một chàng bạch mã vương tử đến hỏi cưới nàng thật sự là tan thành mây khói.

Long Nhất cũng chẳng buồn để ý đến nàng ta nữa. Nàng không muốn gả thì hắn lại muốn cưới nàng chắc? Hắn há mồm hét lớn: "Tiểu Y, Man Ngưu, hai người các ngươi chết đâu rồi."

Tiểu Y cùng Man Ngưu ở ngoài cửa lập tức chạy đến, Man Ngưu ồm ồm hỏi: "Lão đại. Tìm bọn đệ có việc gì sao?"

"Ngươi không có việc gì, ra ngoài luyện công đi. Tiểu Y, nàng lại đây giúp ta xoa bóp." Long Nhất ra lệnh.

Tiểu Y nghe lời ra phía sau Long Nhất, bắt đầu ôn nhu giúp hắn xoa bóp. Bây giờ nàng đã quen với hoàn cảnh làm một thị nữ, cũng quen hầu hạ Long Nhất rồi.

Long Nhất sảng khoái rên lên hai tiếng. Tiếng rên dâm đãng đó làm cho Nam Cung Hương Vân đang chìm trong dòng suy nghĩ bi thảm không có cách gì tự thoát khỏi giật mình tỉnh lại, thấy Long Nhất đang nhắm mắt rên ư ử ở đó, thật sự muốn cầm một nắm bùn nhét vào miệng hắn.

Nam Cung Hương Vân bắt đầu quan sát đến Tiểu Y, đối với đồng tử trong suốt của nàng cảm thấy thập phần tò mò. Đúng lúc đó Tiểu Y lơ đãng ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng nhất thời cứng đờ, cả người như vừa bị nhúng vào trong nước lạnh ra, trái tim cũng cảm giác hơi lành lạnh, cả người như bị lột sạch y phục bộc lộ trước mặt nữ hài diện mạo chẳng có gì khác thường này.

Nam Cung Hương Vân vội vàng quay đầu không dám nhìn lại. Đó là loại ánh mắt gì vậy a, không ngờ có thể nhìn thấu cả người nàng. Cảm giác như không còn một chút bí mật gì đó thật làm cho người ta ngạt thở.

"Tên hỗn đản này, ngươi rốt cuộc là cái dạng người gì a, như thế nào ngay cả thị nữ, gã sai vặt bên người cũng đều là quái thai." Nam Cung Hương Vân trong lòng thầm nhủ, đối với Long Nhất bắt đầu nảy sinh ý nghĩ tìm hiểu nghiên cứu.

Tiểu Y giúp Long Nhất bóp vai, rồi lại bắt đầu giúp hắn xoa bóp bắp đùi, sức nóng nam tính thấm qua cơ bắp cường tráng rắn chắc đó lần nào cũng làm cho trái tim Tiểu Y đập mau hơn, mặc dù trên mặt nàng tuyệt không có biểu hiện gì.

"Lên trên một chút, lên trên nữa." Long Nhất hừ hừ rên lên, tiếng rên mơ hồ nóng bỏng đó khiến cho hai nàng mặt đỏ bừng bừng tim đập thùng thùng.

Đôi tay thon nhỏ của Tiểu Y xoa bóp đến khu vực ngã ba giữa hai bắp đùi Long Nhất thì không dám đi quá lên nữa. Chẳng biết tại sao, sự chú ý của nàng luôn bị hấp dẫn bởi chỗ phồng lên đầy nam tính giữa hai đùi Long Nhất, đến nỗi trong lòng vừa hoảng vừa loạn, tự nhiên là đôi tay cũng không còn được vững vàng, có vài lần bàn tay run rẩy thậm chí đã phớt lên tiểu huynh đệ của Long Nhất.

Nam Cung Hương Vân không thể nhìn tiếp được nữa, đứng dậy rời khỏi đại sảnh, nếu nhìn nữa nàng sợ nàng có thể bị đau mắt mất.

Nam Cung Hương Vân vừa đi, Long Nhất cũng ngừng rên. Nếu tiếp tục nữa hắn tất sẽ phải lộ lại nguyên hình, đến lúc đó biến thành đại sắc lang thật không hay a.

"Tiểu Y, nàng thấy Long Chiến rồi chứ, cảm nghĩ thế nào?" Long Nhất nghiêm nghị nhàn nhạt hỏi.

Tiểu Y gật đầu, trầm ngâm nói: "Cao thâm khó lường, dự đoán của ta thập phần mơ hồ, chỉ biết người này mệnh thế cực mạnh, bên trong kim quang tuần hoàn không ngừng. Đợi đến ngày Thiên âm khí tức của lão bạc nhược nhất ta mới dùng Tinh tú chi lực tính toán, có lẽ biết trước được một hai."

Long Nhất gật đầu, đứng dậy nói: "Bây giờ còn có chút thời gian, theo ta đi ra ngoài dạo chơi một chuyến."

Sau đó, Long Nhất dẫn theo Tiểu Y cùng Man Ngưu ra ngoài Tây Môn phủ. Đằng Long thành quả thực phồn hoa vượt qua bất kỳ thành thị nào tại Thương Lan đại lục, đường xá nhà cửa đều rộng rãi to lớn, người đi đường đông như mắc cửi, mật độ dân cư tại Thương Lan đại lục có lẽ là đông nhất.

Nhóm ba người Long Nhất tất nhiên là khiến người khác chú ý. Mặc dù rời xa Đằng Long thành đã hai năm có thừa, nhưng dân chúng Đằng Long thành đã có ấn tượng rất sâu sắc với bộ mặt của Tây Môn Vũ, bởi vậy đi đến đâu người đi đường cũng vội vàng tránh đường. Tiểu Bá Vương năm xưa đã trở lại.

Đối với thái độ của mọi người Long Nhất đều không thèm để ý, tự do đi lại khắp nơi. Đằng Long thành cũng không có thay đổi gì quá lớn, cơ bản vẫn giống như trong ký ức của hắn.

Thân thiết cùng với một loại cảm giác quen thuộc không sao nói rõ được chính là tâm trạng của Long Nhất lúc này. Từng viên ngói viên gạch của Đằng Long thành đều đem lại cho hắn một loại cảm thụ kỳ lạ. Trên đường đi, mấy người Long Nhất thuận tiện cứ vừa đi vừa ăn. Các món quà vặt ven đường ở Đằng Long thành được coi là điểm đặc sắc nhất. Trong ký ức tên tiểu tử Tây Môn Vũ này cũng hay vừa đi vừa la cà ăn uống, điểm khác nhau là gã không bao giờ trả tiền còn Long Nhất thì không như vậy. Người ta buôn bán đã không dễ dàng, làm sao có thể nhẫn tâm bóc lột đi tiền mồ hôi nước mắt của họ.

Chỉ là khiến Long Nhất kinh ngạc nhất là, mỗi khi Long Nhất đưa tiền, mọi người đều không dám thu, còn quỳ xuống cầu xin Long Nhất lấy lại tiền. Bộ dạng run như cầy sấy đó khiến hắn than thở trong lòng. Tên gia hỏa Tây Môn Vũ này thật sự xứng đáng là bá vương a, đã hơn hai năm trôi qua mà dư uy vẫn tồn tại a.

Làm cho Long Nhất dở khóc dở cười nhất là một vài tiểu cô nương, thiếu phụ trẻ vừa nhìn thấy Long Nhất liền vội vàng chui ngay vào nấp trong quầy hàng bên đường, nếu bất tiện liền quay người bỏ chạy, sợ bị hắn chà đạp không bằng.

Năm nay làm người tốt thật khó a, Long Nhất trong lòng thầm nghĩ, vậy thì cứ dứt khoát làm người xấu đi. Long Nhất nghênh ngang đi qua các con đường nhộn nhịp, dừng lại ở các tiệm ven đường lấy bất kỳ cái gì hắn thích hoặc không thích trả tiền đàng hoàng, như vậy ngược lại khiến cho các vị chủ hàng không còn nghi thần nghi quỷ, dáng vẻ lại thêm phần an tâm, thật rõ là đã chịu ngược đãi thành tính.

Đang lúc Long Nhất mang theo ký ức xuyên qua một cái hẻm nhỏ ở Đằng Long thành, chợt thấy tiểu lâu phía trước không xa đang có rất nhiều người vây quanh, một trường âm thanh nhốn nháo truyền đến, thỉnh thoảng xen vào đó là mấy tiếng kêu thảm thiết.

"Đi xem sao." Long Nhất tự nhiên có hứng thú nói, dẫn Man Ngưu cùng Tiểu Y đi tới.

Có người phát hiện ba người Long Nhất đi tới, liền nói với người bên cạnh, lập tức mở ra một con đường rộng cho hắn đi vào.

Long Nhất vừa mới đi đến, liền thấy một bóng đen từ tửu lâu bay ra ngoài về phía hắn. Không cần Long Nhất động thủ, Man Ngưu từ phía sau tung ra một cước đá bóng đen bay ngược trở lại, bịch một tiếng nện vào vách tường tửu lâu, hóa ra là một người hầu mặc trang phục gia đinh.

Cũng lúc này, lại có những tiếng kêu thảm thiết truyền đến không ngừng. Từng gã gia đinh bộ dáng thảm hại bị ném ra ngoài, rên rỉ bò trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Long Nhất nhìn vào tửu lâu, một tấm biển màu vàng khắc ba chữ to như rồng bay phượng múa: Vọng Giang Lâu. Trong trí nhớ của Long Nhất, đây là một tửu lâu hàng đầu tại Đằng Long thành, lúc trước Tây Môn Vũ cũng thường xuyên tụ hội ở chỗ này cùng lũ bằng hữu mèo mả gà đồng của hắn.

Chỉ trong chốc lát sau, hai quý tộc công tử thân mặc cẩm y ngọc bào bị đánh đến mặt mũi sưng vù thâm tím bị ném ra ngoài, đến nửa ngày cũng chưa bò dậy nổi.

"Còn không mau cút đi, nếu ta còn thấy các ngươi, thấy lần nào đánh lần đó." Một thân hình rắn rỏi xuất hiện trước cửa Vọng Giang lâu.

Trên mặt Long Nhất thoáng hiện một chút ngạc nhiên, một nam nhân lãnh khốc, đường nét khuôn mặt người này cứng rắn lạnh lùng, giống như được điêu khắc từ cẩm thạch, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, toàn thân lãnh khí bức người. Nhưng khiến cho Long Nhất giật mình chấn kinh chính là mái tóc màu lục của hắn. Màu tóc đó rõ ràng là điểm đặc thù của người Mạc Tây tộc, chẳng lẽ Mạc Tây tộc quả nhiên mỗi người đều là anh tài, Long Nhất trong lòng thầm nghĩ. Hắn sau khi đến thế giới này đã gặp gỡ ba người Mạc Tây tộc, thêm lần này là người thứ tư.

Người thứ nhất tự nhiên là Ti Bích, niên kỷ còn nhỏ mà đã là Đại ma pháp sư, bây giờ chẳng biết đã đạt đến cảnh giới nào rồi. Tiếp đó là sau khi ra khỏi hoang mãng thảo nguyên đi đến sát biên giới Ngạo Nguyệt đế quốc tình cờ gặp được đường tỷ cùng tỷ phu của Ti Bích, cũng là những người có thực lực rất cao. Hôm nay lại tình cờ gặp được nam nhân Mạc Tây tộc này càng làm cho Long Nhất kinh ngạc. Nam nhân này trên người chẳng những có sự ba động của đấu khí mà còn có sự ba động của ma pháp nguyên tố, không ngờ là ma-võ song tu hiếm thấy.

"Ngươi ... có gan thì ở lại đó đợi ta." Hai gã quý tộc công tử mặt mũi thâm tím được mấy gia đinh còn chút lực hành động đỡ dậy, miệng hùm gan sứa nói xong liền định chạy về gọi cứu binh.

Bọn chúng vừa quay người liền trông thấy Long Nhất, tiếp đó thân thể đột nhiên run lên, lộ ra vẻ mặt mừng như điên.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-654)