Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong Lưu Pháp Sư - Chương 244

Phong Lưu Pháp Sư
Trọn bộ 654 chương
Chương 244: Phép khích tướng
0.00
(0 votes)


Chương (1-654)

Siêu sale Lazada


Dịch: tichnhan

Biên dịch & biên tập: Long Nhất Ngu Phương và Tiểu Y nghe nói Bắc Đường Vũ, nàng tiểu thư nhà đại gia đó, không ngờ không để ý đến cả sự tôn nghiêm lẫn thể diện, trước đám đông ở ngay trên đường làm chuyện ai cũng không chịu đựng nổi, cùng kêu "a" một tiếng.

"Phu quân, chàng có thể nghĩ ra biện pháp gì không a. Bắc Đường tiểu thư có thể thực hiện lời hứa như vậy Phượng nhi thập phần kính nể, nhưng nàng chỉ là một nữ hài tử mới mười mấy tuổi đầu, bây giờ trong lòng nàng chắc chắn hết sức thống khổ, nói không chừng có thể sụp đổ mất thôi." Ngu Phượng lo lắng nói.

Tiểu Y không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Long Nhất. Nàng chỉ sống vì Long Nhất, suy nghĩ so với Ngu Phượng không giống nhau nhiều lắm, mặc dù thông cảm với Bắc Đường Vũ, nhưng trong lòng vẫn cho là nàng ta đáng đời. Bởi vì Long Nhất vừa nói, điều kiện ác độc này do chính nàng ta tự mình đề ra lúc đầu, nếu đổi lại là Long Nhất thua trong trận đối chiến này, vậy thì đang bò trên đường lúc này chẳng phải chính là tình lang của mình sao.

"Không nghĩ ra được cách nào, khuyên giải ta đã khuyên giải rồi nhưng không cơm cháo gì. Nàng ta quyết tâm phải làm như vậy, nếu như cưỡng ép trói nàng ta lôi về, theo tính cách của nàng ta có khả năng sẽ còn làm ra chuyện quá khích hơn." Long Nhất cười khổ nói.

"Vậy để cho nàng ta cứ tự làm khổ mình vậy sao?" Ngu Phượng lo âu hỏi.

Long Nhất lắc đầu, trầm ngâm nói: "Có lẽ tình huống cũng không tệ như vậy, mặc dù bề ngoài nàng ta xem ra rất mất mặt, nhưng trên thực tế mọi người trong lòng đều hết sức rõ ràng, sợ rằng nàng ta sau khi trải qua chuyện này danh tiếng sẽ càng vang dội hơn." Long Nhất nói thế không phải là không có đạo lý, qua một đoạn đường, rất nhiều dân chúng hết sức kính nể phẩm chất Bắc Đường Vũ, cho rằng nàng là một kỳ nữ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Ngu Phượng vội vàng đi xử lý chuyện của gia tộc, còn Long Nhất thân là thiên tướng của Cuồng Long đế quốc, tự nhiên là phải vội vã đến binh doanh. Nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của hắn là huấn luyện một vạn năm ngàn tạp binh mới được khai quật của Thần Phong doanh thành binh lính tinh nhuệ nhất ở Cuồng Long đế quốc.

Trên đường, Long Nhất nhịn không được theo dòng người đi xem Bắc Đường Vũ một chút. Nàng đã bò suốt đêm, trên người lấm tấm vết bẩn, sắc mặt tái nhợt dị thường, môi miệng bợt bạt, đâu còn giống nàng nữ tướng hăng hái của ngày hôm qua. Hai thị nữ của nàng bưng thức ăn nước uống, muốn đút cho nàng ăn, nhưng Bắc Đường Vũ lại cố chấp không ăn không uống, trong mắt nàng không biểu hiện thần thái gì, chỉ có trống rỗng và lạnh như băng.

Long Nhất khẽ thở dài một hơi, lắc mình lướt về hướng binh doanh.

Tới binh doanh, đầu tiên Long Nhất triệu tập tất cả thành viên Bạo Hùng dong binh đoàn, lấy ra một phần kế hoạch huấn luyện, cũng chính thức đặt tên cho binh doanh độc lập vừa mới thành lập này là Vô Song doanh. Ý là thiên hạ vô song, đồng thời cũng là để nhớ đến Vô Song đang ở tại vùng băng nguyên xa xôi. Hồi đó Băng cung đáp ứng sau hai năm sẽ thả người, bây giờ thời gian đã không sai biệt lắm, nghĩ đến không lâu sau có thể gặp lại nữ hài tử thần bí đó, Long Nhất liền có cảm giác trong lòng nổi lên một tia ngọt ngào, nàng sẽ tìm đến hắn trước tiên chứ.

Khi Hùng Bá đọc bản kế hoạch huấn luyện này, không khỏi âm thầm tắc lưỡi, nội dung bên trong có rất nhiều điều hắn chưa nghe nói tới, hơn nữa đều là cái loại phương pháp biến thái hành hạ con người. Cái gì mà mang vật nặng chạy bộ, bơi lặn có vũ trang, mai phục hai mươi bốn giờ. Thậm chí quy định mọi người đều phải tham gia khóa huấn luyện. Dạy cho phương pháp cận chiến bằng cầm nã thủ pháp cùng những tổ hợp và biến hóa của các loại đại trận tiểu trận. Thời gian từ sáng sớm đến đêm khuya, gọi là ma quỷ huấn luyện cũng không quá đáng.

"Trong khoảng thời gian đầu, ta phụ trách dạy các ngươi, chờ các ngươi học tốt rồi sẽ dạy cho các binh lính dưới quyền, nhưng huấn luyện thể lực thì đừng ai mong trốn được, mỗi tuần kiểm tra một lần, kiểm tra không đạt sẽ ăn roi, ma pháp sư cũng không ngoại lệ." Long Nhất toàn thân vận tướng phục uy phong lẫm lẫm, thanh âm trầm thấp tràn đầy sát khí.

"Tướng quân. Ma pháp sư chúng ta cũng phải tiến hành huấn luyện thể lực sao?" Một thổ hệ ma pháp sư khiếp sợ hỏi.

"Đương nhiên, thân thể ma pháp sư rất yếu đuối, khi đánh nhau vạn nhất phát sinh cận chiến thì xong đời, cho nên ta có chuẩn bị một phương pháp huấn luyện riêng đặc biệt cho ma pháp sư, còn chương trình huấn luyện cầm nã thủ pháp cũng nhất định phải tham gia." Long Nhất uy nghiêm nói. Bộ dáng nghiêm túc của hắn cũng có vài phần giống Tây Môn Nộ, thanh âm trầm thấp làm cho người ta khiếp đảm kinh hãi.

Long Nhất tịnh không định biến Vô Song doanh thành giống như Thần Phong doanh có đủ các loại binh chủng. Một binh doanh độc lập có chưa tới hai vạn người làm thành như vậy căn bản là không có tác dụng gì lớn, chính là phải biến thành một đơn vị bộ đội chiến đấu đặc chủng của dị thế thì mới tốt. Mặc dù không thể đối kháng chính diện cùng với kỵ binh tại sa trường, nhưng đánh lén ám sát, chiến đấu trên đường phố trong thành thị gì đó thì tuyệt đối là một chọi được mười.

Vì vậy ngày đầu tiên, Long Nhất chỉ giảng giải đơn giản cho bọn họ một ít lý luận chiến tranh vĩ mô, khiến cho đám gia hỏa chưng từng nghe qua học thuyết như vậy nghe đến mê say. Hóa ra chiến tranh còn có nhiều học vấn như vậy.

Kết thúc một khóa học, Long Nhất lại kêu tất cả binh lính Vô Song doanh tập hợp lại, phân công toàn bộ mấy trăm doanh binh của Bạo Hùng dong binh đoàn làm sĩ quan cơ sở, đồng thời bổ nhiệm Hùng Bá làm phó tướng Vô Song doanh.

Long Nhất đứng trên đài cao hùng hồn diễn thuyết một tràng, kích động đến nỗi đám binh sĩ ai ai cũng lòng dạ xao động, mong kiến công lập nghiệp làm vẻ vang cửa nhà.

Còn lại những chuyện khác Long Nhất giao cho Hùng Bá xử lý, để cho hắn phụ trách tất cả việc huấn luyện binh lính Vô Song doanh, còn bản thân hắn lại nhanh như chớp chạy mất tích.

Long Nhất nhìn thấy một đội quân cảnh trong trang phục áo giáp nặng nề đang đến gần, liền huỵnh một cái xuất hiện trước mặt bọn họ. Nghênh đón hắn dĩ nhiên là màn đao thương loang loáng của đội quân cảnh.

" Trung đội trưởng Cừu Phục, chúng ta lại gặp nhau." Long Nhất cười hắc hắc nhìn Cừu Phục đang đi ở hàng đầu.

Nhận ra thân phận Long Nhất, đội viên đội quân cảnh nọ lập tức thu hồi binh khí, thi hành quân lễ với Long Nhất. Dù sao hắn bây giờ cũng là một tướng quân.

Cừu Phục phân phó mấy tên thủ hạ đi trước, vừa nhấc tay bỏ chiếc mũ trụ nặng nề ra khỏi đầu lộ ra khuôn mặt dọa khiếp người. Nhưng có lẽ do giống dung mạo kiếp trước của mình nên Long Nhất ngược lại có một cảm giác thân thiết.

"Tướng quân lúc này không đi huấn luyện binh lính tới tìm ta làm chi?" Cừu Phục thản nhiên hỏi.

Long Nhất cười hắc hắc nói: "Tại sao à? Cừu trung đội trưởng có phải muốn vạch tội ta lười nhác tiêu cực sao?"

"Nếu để ta bắt được, cũng không phải không có khả năng." Cừu Phục lộ ra một tia tiếu ý hiếm thấy.

Hai người tới một nơi vắng vẻ ngồi xuống thảm cỏ. Cừu Phục hỏi thẳng: "Nói đi, ngài tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?"

Long Nhất trầm ngâm một chút mới chậm rãi nói: "Nếu ta đoán không sai, tổ tiên của ngươi hẳn là một hệ phái của Phượng Hoàng đấu khí - Liệt Diễm sơn trang."

Cừu Phục nghe vậy sắc mặt khẽ thay đổi, thản nhiên nói: "Ta không biết ngài đang nói cái gì. Càng không biết cái gì là Liệt Diễm sơn trang."

"Trước mặt người sáng không nói chuyện mờ ám, Phượng Hoàng đấu khí chia làm hai hệ, một hệ thích hợp cho nữ nhân tu luyện một hệ thích hợp cho nam nhân tu luyện. Ngươi cùng Phượng Hoàng sơn trang đều là hậu nhân của Liệt Diễm sơn trang." Long Nhất nhìn chằm chằm vào mắt Cừu Phục nói.

Cừu Phục sửng sốt một chút. Phỏng chừng nghĩ không ra tại sao Long Nhất lại biết nhiều như vậy chứ.

"Kỳ thật ngươi không cần phủ nhận, lần trước ngươi xuất ra Phượng Hoàng đấu khí đã sáng tỏ hết thảy, mà ta sở dĩ biết nhiều như vậy, bởi vì đại tiểu thư Phượng Hoàng gia tộc chính là thê tử của ta." Long Nhất nói.

"Thê tử? Ngài ở rể Phượng Hoàng gia tộc sao?" Cừu Phục nghi hoặc hỏi. Hắn không phủ nhận nữa, xem ra là đã chịu thừa nhận rồi.

"Không, đương nhiên là nàng gả đến đây. Quy củ bao giờ cũng là do con ngươi định ra, không phải sao?" Long Nhất cười hắc hắc nói.

Cừu Phục trầm mặc, một lúc lâu mới thản nhiên nói: "Nói mục đích của ngài đi."

"Cũng không có mục đích gì đặc biệt. Chỉ là thê tử ta muốn gặp ngươi, các ngươi cùng là từ một mạch, hẳn nhiên là có cùng cừu địch mới đúng." Long Nhất cười nói.

"Ta sẽ không gặp nàng ta. Cũng không muốn gặp mặt người nào trong Phượng Hoàng gia tộc." Cừu Phục lạnh lùng nói, ngữ khí tựa hồ có khúc mắc gì đó cùng Phượng Hoàng gia tộc.

"Tại sao?" Long Nhất kinh ngạc hỏi. Theo suy nghĩ của hắn, hai phái hệ cùng thuộc về Liệt Diễm sơn trang, gặp lại đáng ra phải thập phần cao hứng mới đúng.

"Hừ. Ngài đi mà hỏi thê tử ngài, dầu gì bọn họ vẫn có mặt mũi tự xưng là hậu nhân của Liệt Diễm sơn trang." Cừu Phục đột nhiên đứng dậy, cầm lấy mũ trụ trên mặt đất rồi lớn bước bỏ đi.

Long Nhất ngẩn ngơ sững sờ tại chỗ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a? Nghe giọng điệu Cừu Phục hình như rất không muốn nhắc đến Phượng Hoàng sơn trang. Tốt cuộc Phượng Hoàng sơn trang đã làm cái gì để cho hắn xem thường như vậy?

Long Nhất lắc đầu, thật sự không nghĩ ra cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, xem ra đợi lát nữa trở về hỏi Phượng nhi kỹ lưỡng một chút.

Nhàn tản đi dạo trong binh doanh một lát, rồi quay lại doanh đốc thúc chỉ đạo huấn luyện một hồi, thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.

Lúc trở về Long Nhất vẫn chuẩn bị đi xem Bắc Đường Vũ một chút như cũ. Nàng đã không ăn không uống một ngày một đêm rồi, nếu là người thường đã sớm quỵ rồi.

Long Nhất theo dòng người rất nhanh tìm được Bắc Đường Vũ. Bò liền một ngày một đêm nàng đã hoàn thành một vòng. Lúc này thần sắc của nàng càng thêm tiều tụy, mỗi lần tiến lên đều lưu lại một vết máu mờ mờ.

Ngoại trừ hai thị nữ cũng đã gần ngất xủi nọ của Bắc Đường Vũ, không ngờ Nam Cung Hương Vân cũng ở bên nàng, đang bưng một chén nước muốn khuyên nàng uống.

"Thật sự là một nữ nhân ngu xuẩn." Long Nhất nhìn đôi môi nứt nẻ của Bắc Đường Vũ khẽ thở dài. Lúc này nàng vẫn còn đang hô câu khẩu hiệu kia, chỉ là đã không thể nghe thấy. Đổ ước khi đó chỉ nói bò quanh Đằng Long thành ba vòng, chứ không nói không được ăn cơm uống nước, thật không biết nàng ta tại sao không ăn không uống.

Long Nhất một lần nữa nhìn không nổi, lắc mình xuất hiện bên cạnh Bắc Đường Vũ.

Thấy Long Nhất xuất hiện, Nam Cung Hương Vân hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn hắn nói: "Đây đều là chuyện tốt ngươi ban cho, ngươi muốn giết chết nàng ta mới cam tâm sao?"

"Đây là chuyện của ta với nàng ấy, không cần nàng quản." Long Nhất khó chịu nói. Việc này hắn vốn không sai, vậy mà sao mọi người đổ hết lên mình hắn vậy.

"Ngươi... ta là hôn thê tương lai của ngươi, ta càng phải quản." Nam Cung Hương Vân đỏ mặt nói.

"Nếu là hôn thê tương lai của ta, vậy thì hãy ngoan ngoãn ngậm miệng lại, công việc của nam nhân đâu tới phiên nàng xen miệng vào, tin hay không ta lập tức từ hôn nàng." Long Nhất nghiêm mặt lạnh lùng nói.

Nam Cung Hương Vân cắn môi, vốn muốn nói ngươi từ hôn thì từ hôn, có cái gì lớn đâu, nhưng lời nói đến miệng lại không thể nào nói ra thành lời, chỉ đành dậm chân đi sang một bên không để ý đến hắn nữa.

Long Nhất nhìn Bắc Đường Vũ đang bò về phía trước như một con rối, đưa tay giật lấy chén nước trên tay Nam Cung Hương Vân, tiến đến nâng Bắc Đường Vũ lên, đưa nước đến trước mặt nàng ra lệnh: "Uống nước."

Ánh mắt trống rỗng Bắc Đường Vũ khẽ chớp động, nhưng lại trở nên cứng đờ nặng nề, ánh mắt không có tiêu cự, tựa hồ trước mắt căn bản là không có một người là Long Nhất.

Thấy dáng vẻ tồi tệ đó của Bắc Đường Vũ, Long Nhất cũng phát cáu. Dựa vào cái gì mà nha đầu thực hiện đổ ước này lại được danh tiếng tốt, tiếng tăm người xấu lại cứ phải là mình gánh, lại còn cái bộ dạng sống dở chết dở này nữa, trông thật là đáng giận.

Long Nhất một tay nâng cằm Bắc Đường Vũ lên, một tay đổ nước vào miệng nàng.

Bắc Đường Vũ nức nở giãy giụa, làm đổ hơn phân nửa chén nước. Xiêm y ở ngực nàng cũng ướt đẫm, lộ ra những đường cong lung linh, mà Bắc Đường Vũ cũng bị sặc đến phát ho.

"Ngươi làm gì vậy, ngươi muốn giết nàng ấy sao?" Nam Cung Hương Vân thấy Long Nhất đối đãi thô bạo như thế với Bắc Đường Vũ liền tiến lên kéo tay Long Nhất hung hăng nói.

Long Nhất đẩy tay Nam Cung Hương Vân ra, cười lạnh nói: "Đúng vậy, ta thật muốn giết chết nàng ta, diễn kịch thì lại rất giống thật, tranh thủ lòng cảm thông sao? Không muốn thua thì đừng cá cược, thua rồi lại làm ra bộ dáng sống dở chết dở thế này."

Vẻ mặt Bắc Đường Vũ rốt cuộc cũng có chút phản ứng, nàng ngẩng đầu dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Long Nhất, hận không thể chặt hắn thành tám khúc được.

"Sao? Ta nói sai sao chứ? Nếu ngươi kiên trì bò cho xong ba vòng, vậy còn làm bộ dáng đáng thương gì, không ăn không uống. A, ta biết rồi, ngươi muốn quỵt nợ đúng không? Muốn quỵt thì hãy nói sớm, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện." Long Nhất không thèm nhìn Bắc Đường Vũ mỉa mai nói.

"Bắc Đường Vũ ta nói lời giữ lời, ngươi bớt dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đi." Bắc Đường Vũ giọng khàn khàn đáp.

"Rốt cuộc cũng đã chịu nói chuyện, còn tưởng rằng ngươi bị câm chứ. Nếu không định quỵt nợ, tại sao không ăn không uống. Ngươi cho rằng ngươi có thể kiên trì bò như vậy mà hoàn thành ba vòng sao? Nhìn xem ngươi bây giờ rất nhanh sẽ không gượng nổi, không phải định sau khi ngất rồi thì sẽ không phải bò nữa chứ gì. Đúng rồi, như vậy ngươi không chỉ có thể giành được danh tiếng mà còn không để lại dấu vết quỵt nợ, thật là cao minh a." Long Nhất giọng nói hết sức khắc bạc châm biếm, ai nghe thấy cũng đều không thể chịu được.

Bắc Đường Vũ tức giận đến cả người phát run, bộ ngực cao vút nhấp nhô lên xuống, đến nỗi đám sắc lang xung quanh nhìn thấy ánh mắt đều sáng rực lên.

"Đưa ta nước, đưa ta đồ ăn." Bắc Đường Vũ nghiến rắng nói. Nàng ngẫm lại lời Long Nhất vừa rồi quả thật rất có đạo lý, nàng bây giờ hoàn toàn nhờ một cỗ ý chí chống đỡ, nếu ngất đi thật có thể làm người khác nghĩ rằng nàng quỵt nợ.

"Tiểu thư, người chờ một chút, chúng ta lập tức đi ngay." Hai thị nữ phía sau mừng đến phát khóc, chạy vội đến tửu lâu gần nhất.

Chỉ trong chốc lát, hai thị nữ liền mang ra nước cùng đồ ăn. Bắc Đường Vũ đầu tiên uống hai chén nước lớn, tiếp đó ăn hai phần thức ăn như hổ đói, rồi lại tiếp tục cuộc hành trình bò đầy gian nan.

Nam Cung Hương Vân kinh ngạc nhìn Long Nhất, thấy hắn hài lòng mỉm cười, trong lòng hiểu hắn đã một phen khổ tâm khi nói lời khắc bạc như vậy, kỳ thật hắn là một người rất tốt.

Long Nhất cũng không lằng nhằng với Bắc Đường Vũ nữa, hắn muốn đi gặp Ngu Phượng hỏi xem rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, tại sao Cừu Phục lại có định kiến đối với Phượng Hoàng gia tộc như thế.

"Uy, Tây Môn Vũ, ngươi muốn đi đâu?" Thấy Long Nhất định đi, Nam Cung Hương Vân vội hỏi.

"Đương nhiên là về nhà, nếu không ở lại nơi này làm gì?" Long Nhất quay đầu không khách khí nói.

"Ta cũng muốn đi, đã lâu rồi không gặp bá mẫu, muốn đi bồi tiếp bá mẫu nói chuyện." Ánh mắt Nam Cung Hương Vân có chút thiếu tự tin nhìn đi chỗ khác, cũng không biết tại sao bản thân mình lại như vậy.

"Tùy ngươi." Long Nhất nhún nhún vai, cất mình định bay đi.

Ai ngờ Nam Cung Hương Vân lại nắm lấy tay hắn. Khi Long Nhất thắc mắc quay lại nhìn nàng tỏ ra vàng thật không sợ lửa nói: "Ngươi bay thì càng nhanh hơn, đưa ta cùng đi thôi."

Long Nhất nhếch môi, tay ôm lấy eo Nam Cung Hương Vân, chân điểm nhẹ, hai người liền vút lên không trung, làm người xem xung quanh một phen kinh ngạc tán thán. Dân chúng Đằng Long thành cũng có ít nhiều kiến thức, ở đây cũng thường xuyên thấy cao cấp ma pháp sư bay tới bay lui, nhưng chưa từng thấy người nào có tốc độ nhanh như vậy.

Đầu Nam Cung Hương Vân tựa nhẹ lên vai Long Nhất, cảm thụ nhiệt lượng tỏa ra từ bàn tay đang đặt bên eo, trong lòng không ngờ cũng nổi lên một tia ngọt ngào khó diễn tả. Nàng thật sự không rõ điều này đại biểu cho cái gì, có chút bối rối lại có chút hoang mang.

Bằng vào tốc độ Long Nhất, hai người rất nhanh đã đến Tây Môn phủ.

"Tới rồi, còn muốn ì ra không chịu dậy a." Thanh âm Long Nhất vang lên bên tai Nam Cung Hương Vân.

Nam Cung Hương Vân vội buông bàn tay nhỏ bé ra khỏi Long Nhất, trong lòng có cảm giác mất mát vô cớ. Vừa hỏi hạ nhân trong phủ, Long Nhất mới biết Ngu Phượng vẫn chưa đến, còn Đông Phương Uyển lại cùng Tiểu Y đến Dạ phủ.

Dạ phu nhân? Long Nhất ngồi trên trường kỷ nhấp trà, trong lòng thầm nghĩ có nên nói chuyện của Dạ phu nhân cho Đông Phương Uyển biết không, để bà còn biết đường phòng bị. Song nghĩ đi nghĩ lại lại bỏ đi, Đông Phương Uyển là một người rất có chừng có mực, bình thường từ trước đến giờ cũng chưa từng hỏi đến chuyện triều đình, cho dù biết một chút cơ mật cũng sẽ không nói lung tung.

"Tây Môn Vũ, Đông Phương tiểu thư đã rời khỏi Đằng Long thành, ngươi biết chứ?" Nam Cung Hương Vân đột nhiên hỏi.

Long Nhất ngẩn người, nhớ tới hai dấu răng trên tay mình cùng ánh mắt cừu hận đó của nàng lúc ở trong hoàng cung, khẽ thở dài: "Đi cũng được, thời gian sẽ xóa nhòa hết tất cả."

"Nàng nói nàng sẽ hận ngươi cả đời, có lẽ nàng thật sự yêu ngươi." Nam Cung Hương Vân có chút phức tạp nói.

Long Nhất lắc đầu, cảm giác bị người hận thật không thể tả. Hắn cười khổ nói: "Muội ấy tịnh không phải yêu ta, sau này muội ấy sẽ rõ thôi."

"Lúc mới đầu ta cũng tưởng rằng nàng ta chỉ thuần túy là vì lòng chiếm hữu, nhưng thấy ánh mắt của nàng ta, ta nghĩ ta sai rồi, không có tình yêu thì lấy đâu ra oán hận, hận càng sâu, chứng minh tình yêu cũng càng sâu." Nam Cung Hương Vân lẩm bẩm nói.

Long Nhất có chút phiền muộn khoát tay, nói: "Đừng nói nữa, ta đi ra ngoài có chút việc, nàng ở chỗ này chờ mẫu thân trở về hay là tự mình về nhà thì tùy nàng."

Nam Cung Hương Vân thấy Long Nhất bước nhanh ra khỏi đại sảnh, vươn tay tính gọi hắn lại, nhưng trong lúc nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể nhìn thân ảnh hắn vút một cái đã biến mất trước mắt.

Ai da, Nam Cung Hương Vân than nhẹ một tiếng. Đối với vị hôn phu tương lai này nàng cảm thấy tự mình có chút hồ đồ, không thấy hắn thì trong đầu luôn hiện lên hình ảnh của hắn, nhìn thấy hắn lại bị hắn chọc cho tức giận, sau đó trong lòng thề không để ý tới hắn nữa, kết quả vừa phát thệ rồi lại càng muốn gặp hắn, loại tuần hoàn ác tính này có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-654)