← Ch.291 | Ch.293 → |
-Hình như là hơn một người?
Mộ Dung Thục Ngọc kinh ngạc không hiểu, đột nhiên lại phát hiện bóng người dưới ánh trăng tựa hồ đang bay về hướng nàng.
Mộ Dung Thục Ngọc còn chưa kịp suy nghĩ nhiều đã thấy bóng đen phi tới, chỉ là một cái nháy mắt đã tới phía trước cửa sổ.
Mộ Dung Thục Ngọc a một tiếng cuống quít lùi lại vài bước, thiếu chút nữa vấp vào chiếc ghế phía sau, sau khi ổn định lại thân hình nhìn kỹ lại hóa ra là một lão nhân râu tóc trắng toát đang phiêu phù ngoài cửa sổ.
-Lão là ai?
Mộ Dung Thục Ngọc thấy công phu của lão giả quá quỷ dị nên không dám coi thường vọng động.
Lão giả không nói một lời, chỉ là dụng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, có chút hoài niệm lại có chút bi thương. Mộ Dung Thục Ngọc cũng im lặng, nỗi sợ hãi trong lòng bắt đầu tiêu tán dần, bất giác thay vào đó là cảm giác thân thiết khó tả thành lời.
Mộ Dung Thục Ngọc có thể được Ngạo Nguyệt hoàng đế ủy thác trách nhiệm phá hư liên minh giữa Nạp Lan cùng Cuồng Long hai nước, dữ nhiên phải vì sự thông minh hơn người của nàng, trong đầu nhanh chóng phân tích, chợt, một sự phỏng đoán không tưởng xuất hiện, nhớ tới những việc gần đây thì điều phỏng đoán của nàng là hoàn toàn có thể, tay chân nàng đều không khỏi run lên.
-Gia ... đát ông nội, là người sao?
Thanh âm Mộ Dung Thục Ngọc thảnh thốt vang lên, hai tròng mắt đầy kì vọng.
Ánh mắt phức tạp của lão nhân dần linh hoạt lại, lão khẽ thở dài, thân hình tiến trong phòng của Mộ Dung Thục Ngọc, lão cũng không có trả lời mà cất tiếng hỏi:
-Ngươi có biết Quân Khinh Liên sao?
Mộ Dung Thục Ngọc cuống quít gật gật đầu, đáp:
-Ta đương nhiên biết, đó là tên của nãi nãi ta mà.
-Ngươi có gặp được nàng sao?
Đôi mắt lão giả mở to nhìn Mộ Dung Thục Ngọc không chớp.
Mộ Dung Thục Ngọc lắc đầu, đáp:
-Ta không có gặp người, phụ thân nói nãi nãi đã qua đời khi người còn rất nhỏ. Cho nên ...
Lão giả xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, thân thể cao lớn đột nhiên trở nên có chút già nua. Mộ Dung Thục Ngọc cắn cắn môi dưới, nàng vừa muốn nói chợt cảm giác một trận gió nhẹ thoảng qua, chính nàng đã không thể nhúc nhích, mà lão giả chẳng biết khi nào đã xoay người, tay phải giữ chặt cổ tay nàng, một luồng khí tức kỳ lạ chợt chạy khắp cơ thể nàng.
Sau nửa ngày, lão giả buông tay Mộ Dung Thục Ngọc ra, mặc dù lão vừa nhìn thấy đã xác định nàng là chính là cháu gái mình, bởi vì hình dáng của nàng quả thực như là phiên bản của chính thê tử lão, ngay cả khí chất đều có vài phần tương tự. Nhưng vừa rồi dụng phương pháp kiểm tra khí tức đặc thù của Mộ Dung gia tộc mới chính thức chứng minh Thục Ngọc có mối quan hệ máu mủ cực kỳ thân cận với mình, không thể nghi ngờ nàng chính là thân cháu gái của lão. ******
Vốn theo lý mà nói. Tại sao hoàng đế Long Chiến lại cùng lúc tiếp đón sứ giả hai nước, nhưng càng khiến kẻ khác kỳ quái là, Long Chiến lại giao toàn quyền xử lý cho thái tử Long Ưng, còn mình thì tự xưng thân thể không khỏe, ngay cả thượng triều còn không lên dự.
Vì thế, Long Nhất cùng Tây Môn Nộ càng thêm nghi hoặc, bọn họ biết rõ với tính cách của Long Chiến tuyệt sẽ không như thế, bởi vì Long Chiến mặc dù không tính là vị vua anh minh truyền danh thiên cổ, nhưng trì lý quốc gia cũng rất chăm chỉ, giờ hắn quyết định như thế là muốn để cho Tây Môn gia buông lỏng cảnh giác sao?
Long Nhất cùng Tây Môn Nộ bàn luận với nhau trong thư phòng cả một buổi tối, cuối cùng quyết định binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm, tình thế ngày nay còn chưa đến lúc khẩn yếu, đợi đến lúc chiến tranh bộc phát trên toàn Thương Lan đại lục, đến lúc đó mới xuất lực, rất có thể sẽ tranh đấu một phần thiên hạ.
Ánh sáng mặt trời vừa lên, Long Nhất cố gắng tránh thoát khỏi sự dây dưa khỏi vòng tay của Lãnh U U rồi ngồi dậy. Cúi đầu nhìn xuống Lãnh U U còn đang ngủ say, khóe miệng nàng đang từ từ nhếch lên lộ rõ nụ cười ngọt ngào quyến rũ lòng người, có lẽ chỉ khi ở bên người hắn, Lãnh U U mới có thể ngủ say đến như vậy, tất cả sự cảnh giác dường như đã bị tống đến nơi xa vời, có chỗ nào có thể khiến nàng an tâm hơn là khi ở trong lòng ngực tình lang đây?
Ánh mắt Long Nhất mang theo tia ấm áp ngẩn người nhìn Lãnh U U, người con gái này đã cho hắn nhiều lắm nhiều lắm, không có nàng có lẽ cuộc sống của chính hắn đã không có được nhiều niềm vui như vậy.
Nhớ tới hôm nay là ngày đàm phán giữa Nạp Lan đế quốc cùng Ngạo Nguyệt đế quốc Long Nhất từ tư tự lấy lại tinh thần, cúi đầu hôn khẽ lên trán Lãnh U U rồi hắn xuống giường mặc quần áo đi ra ngoài.
Đàm phán tiến hành ở phủ của thái tử Long Ưng, do Long Nhất toàn quyền đại biểu Cuồng Long đế quốc, còn thái tử Long Ưng giám sát.
Lúc Long Nhất đến thái tử phủ thì Long Ưng đang ân cần tiếp đãi Nạp Lan Như Nguyệt, kết hợp giữa phong thái nho nhã và nụ cười ôn nhu của hắn, tin tưởng rằng rất nhiều tiểu thư đã mắc mưu trong đó, có khi Long Nhất còn phải bội phục phương pháp đối phó với đàn bà của Long Ưng.
Nạp Lan Như Nguyệt vừa thấy Long Nhất liền đẩy thứ trái cây mà Long Ưng đang cố mời nàng ra rồi đứng dậy thi lễ với Long Nhất, trong ánh mắt có vẻ như vừa trút được gánh nặng, thấy vẻ mặt thái tử tối sầm lại Long Nhất cũng thầm có chút đắc ý, dù Long Ưng thủ đoạn cao tới đâu cũng chỉ là kẻ baik tướng dưới tay Long Nhất ta.
-Các vị hảo a, di, thái tử sao lại nhìn ta như vậy, chẳng lẽ là ta tới không phải lúc sao?
-Tây Môn thiếu gia tới rất đúng lúc, đàm phán cũng sắp bắt đầu mà.
Mộ Dung Thục Ngọc vừa lên tiếng vừa nhìn Long Nhất, vẻ mặt có chút kỳ quái, tựa hồ che dấu điều gì đó.
Long Nhất dĩ nhiên đã phát hiện ra vẻ mặt kỳ quái của Mộ Dung Thục Ngọc nhưng đoán rằng có lẽ vì nàng thấy Mộ Dung Bác rồi chăng.
Nạp Lan Như Nguyệt thấy Long Nhất như đánh mắt đưa tình cùng Mộ Dung Thục Ngọc trong lòng chẳng biết vì sao nổi lên một cổ cảm giác khó chịu, thực tình chỉ muốn dụng một cái Quang bạo thuật làm nổ tan ánh mắt của hai người.
Long Nhất trong lòng đang thầm suy nghĩ đột nhiên cảm thấy sau gáy có ánh mắt đang nhìn khiến hắn lạnh cả mình, vừa quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy ánh mắt hung hăng của Nạp Lan Như Nguyệt, hắn thầm nghi hoặc trong lòng nhưng chỉ hừ lạnh một tiếng với nàng.
-Đàn bà quả là loài không thể nói lý được.
Long Nhất vừa giả lạnh mặt vừa lờ đi như không biết sự ganh ghét của thái tử Long Ưng khi thấy Nạp Lan Như Nguyệt dụng ánh mắt kỳ lạ đối với hắn.
Người khác mà thấy Nạp Lan Như Nguyệt nhìn chằm chằm vào Long Nhất, có lẽ còn tưởng rằng nàng chán ghét Long Nhất. Nhưng dù sao Long Ưng cũng có thể coi là cao thủ tán gái, cũng có một chút hiểu biết về tâm lý của phụ nữ, hắn biết Nạp Lan Như Nguyệt đối mặt với hắn thì gắng gượng mỉm cười tỏ vẻ có khoảng cách. Mà vừa rồi cảm tình của nàng đối với Long Nhất lộ rõ vẻ không bình thường, điều đó đương nhiên khiến hắn cực độ căm tức.
Vô luận như thế nào, Nạp Lan đế quốc đều muốn cùng Cuồng Long đế quốc kết minh, chủ ý của Long Ưng đương nhiên là muốn phối hợp cùng Nạp Lan Như Nguyệt, điều đó đối với hoàng quyền của hắn rất có lợi, hơn nữa Nạp Lan Như Nguyệt là một trong tam đại thánh nữ của Quang minh giáo hội, nếu có thể hắn cũng sẽ tự nhiên có chút quan hệ cùng Quang minh giáo hội nên việc này đối với hắn mà nói trăm lợi mà không một hại. Huống hồ dung mạo của Nạp Lan Như Nguyệt quả thật cũng khiến hắn ngây ngất, hắn đã quen nhiều người con gái như vậy rồi cũng không có ai có thể vượt qua nhan sắc lẫn tài năng của Nạp Lan Như Nguyệt.
Long Ưng dẫn quan viên hai nước tới một phòng hội nghị rộng lớn, quan viên của Nạp Lan cùng Ngạo Nguyệt phân ra ngồi hai bên, mà ngồi chỗ thủ vị chính là Long Nhất cùng với hai gã trợ thủ, hai gã trợ thủ này chính là con cháu cũng trong Tây Môn gia tộc nhất hệ. Vốn chủ vị nên do thái tử Long Ưng ngồi nhưng quyết định chung cuộc đàm phán toàn bộ do Long Nhất, hắn chỉ là giám đốc, cho nên thái tử cũng chỉ có thể ngồi phía sau
Long Nhất quẳng tờ giấy tên trợ thủ đâu cho hắn sang một bên cười nói:
-Không cần cái này đâu.
Rồi hắn đứng lên hai tay đặt ở trên bàn, hơi hướng thân về phía trước, khóe miệng mỉm cười mang theo chút cảm giác âm trầm, khiến cho người ta bỗng ưng cảm thấy một cỗ áp bách cường đại vô hình.
-Ta nghĩ tất cả mọi người đều hiểu rõ vấn đề rồi nên để tiết kiệm thời gian, ta sẽ nói thẳng. - Long Nhất dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
-Mục đích của hai nước đều đã rõ rồi cho nên ta quyết định, hôm nay kí hiệp ước thành đồng minh với Nạp Lan đế quốc, còn Ngạo Nguyệt đế quốc, đành xin lỗi vậy.
Long Nhất lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngẩn người ra, chuyện này còn có thể xem như đàm phán nữa sao? Tại sao lại ngay câu đầu đã quyết định hết tất cả mọi chuyện rồi.
-Tiểu tử này rốt cuộc có muốn đàm phán hay là không nữa?
Long Ưng ngồi ở một bên, cũng là kinh ngạc vạn phần, nhưng hắn vẫn như cũ trầm ngâm không nói gì, hắn đang đợi nhìn xem Long Nhất làm thế nào để xong việc.
Long Ưng trầm ngâm được nhưng quan viên Ngạo Nguyệt đế quốc không thể bình tĩnh được, ngừng một chút rồi một vị bên Ngạo Nguyệt tức giận đứng lên nói:
-Ta kiến nghị, mãnh liệt yêu cầu Cuồng Long đế quốc đổi người tiến hành đàm phán, ngươi căn bản không biết đàm phán là như thế nào nữa.
-Thật đáng tiếc, kiến nghị không có hiệu quả, nếu còn ồn ào ta không ngại đem hết bọn ngươi tống ra ngoài đó.
Long Nhất hắc hắc cười nói, khí thế âm trầm làm cho người ta biết rõ hắn nói được sẽ làm được.
Càng khiến mọi người kỳ quái chính là, Mộ Dung Thục Ngọc cũng chỉ nhàn nhạt nói:
-Ta đồng ý, Ngạo Nguyệt đế quốc rời khỏi đàm phán, bất quá, có thể cho phép chúng ta dự thính cuộc đàm phán của quý quốc cùng Nạp Lan đế quốc được không?
Long Nhất hơi trầm ngâm nhìn Mộ Dung Thục Ngọc, cách ứng xử của người nữ tử này ra ngoài sự dự liệu của hắn, loại cảm giác này làm cho người ta thập phần không thoải mái, nhưng hắn cũng không có biểu hiện ra, chỉ nói:
-Đương nhiên có thể.
Lúc này đến phiên Long Ưng kinh ngạc, không ngờ vị sứ giả mà Ngạo Nguyệt đế quốc phái tới quả là dễ thương lượng, hay là vị công chúa này và Long Nhất đã đạt thành hiệp nghị nào đó rồi?
Long Nhất khẽ đưa tay trái ra, tên trợ thủ lập tức đem một bản khế ước giống như vậy giao cho Long Nhất. Long Nhất đưa tay đón rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, bản khế ước liền khinh linh bay lên rồi khẽ đáp xuống trước mặt tất cả quan viên Nạp Lan đế quốc.
Nạp Lan Như Nguyệt cầm lấy khế ước nhìn nhìn, vẻ thẹn thùng trên mặt chợt lóe rồi biến mất, nàng ngước đôi mắt trong veo lên nhìn thẳng vào Long Nhất, bình tĩnh nói:
-Đối với khế ước, ta không có ý kiến.
Quan viên Nạp Lan đế quốc kỳ quái nhìn nhìn công chúa nước mình rồi lại nhìn nhìn Long Nhất và thái tử Long Ưng, đều tỏ vẻ không có vấn đề gì.
-Mọi người không có vấn đề gì sao? Nhưng là ta có chuyện, đối với điều thứ ba của khế ước, ta cho rằng còn có điều cần nói thêm.
Đúng lúc này thái tử Long Ưng đột nhiên đứng lên nói.
← Ch. 291 | Ch. 293 → |