← Ch.304 | Ch.306 → |
(Trong ngoài như một)
Ánh lửa nóng chảy phập phùng trên khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất, sự kiên nhẫn của hắn làm cho trong lòng những người xung quanh cũng thầm hồi hộp.
Sợi dây cung không ngừng được kéo ra, nguyên tố hoả hệ tụ tập lại trên tay hắn rồi từ từ hình thành nên một mũi tên lửa cháy hừng hực, đến khi hắn kéo cây cung hết cỡ thì mũi tên lửa cũng đã hình thành xong.
-"Sao có thể như thế được, sao hắn lại làm được" Những người biết chút ít việc về Xích huyết cung không khỏi kinh hô lên, mà thân làm chủ nhân của Xích huyết cung là Hồng Nương Tử hiện cũng đang kinh ngạc. Ngay cả nàng cũng chưa từng một lần kéo căng hết cỡ thành hình trăng tròn như Long Nhất đang thực hiện trước mắt.
Bỗng nhiên, Long Nhất tay phải buông nhẹ, mũi tên lửa hóa thành một đạo ánh sáng chói mắt bắn ra, mọi người chỉ nghe "hưu" một tiếng rồi thấy ánh sáng như bị bóp méo đi, từng trận sóng nhiệt quay cuồng theo quỹ tích của mũi tên. Ngọn tên lửa từ Long Nhất bắn ra hóa thành một đạo ánh sáng đỏ rực lao về phái ngọn núi đối diện.
Ong một tiếng, mặt đất rung rinh, ngọn núi nhỏ đã bị mũi tên lửa xóa sổ, chỉ còn lại một bãi đất bằng thay thế vị trí của nó. Khói mù mịt bốc lên, mùi khét lan tỏa trong không khí, còn có vài thi thể không trọn vẹn của những dã thú xui xẻo không kịp tránh khỏi quỹ đạo của mũi tên đang bốc cháy, chính là đang bị nướng chín.
Một trận gió thổi qua, mùi khét bay đi một ít thì mọi người mới từ từ tỉnh lại, ánh mắt kinh sợ nhìn về phía Long Nhất. Nạp Lan Như Nguyệt không quá kinh ngạc vì nàng ta đã sớm chứng kiến thực lực của hắn, cũng biết hắn bãn lãnh vô cùng, ở cùng hắn một chỗ đã lâu nên cũng quen với việc lâu lâu hắn lại làm ra những việc khiến ai cũng không tin được.
-"Quả nhiên là cây cung tốt, đương nhiên kỹ thuật của ta còn hay hơn, nếu không sao có thể phát huy được uy lực lớn như vậy được" - Long Nhất đối với ánh mắt kinh dị của mọi người chỉ cười cười rồi đem Xích huyết cung trả lại cho Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử cầm lấy cây cung, nàng không nén được tò mò:
-"Tây Môn thiếu gia, người sao làm được như vậy?"
- "Làm cái đó à? Bắn tên chứ làm sao nữa? Không phải trước tiên kéo dây cung ra sau, rồi nhắm ngay mục tiêu rồi buông tay sao? Các hành động này là yếu quyết cơ bản của cung thuật mà." Long Nhất hắc hắc cười đáp, trong lòng cãm thở phào một hơi. Gặp kẻ khác phen này chắc hẳn sẽ bị mất mặt rồi, nhưng hắn là ai chứ, tính kiểu đó coi như lỗ vốn rồi.
Hồng Nương Tử thấy Long Nhất bắt đầu nói năng lung tung, biết có hỏi hắn cũng không được gì nên đành nén lòng lại, chỉ là trong lòng nàng đối với tên nam nhân này càng thêm tò mò. Quả nhiên cái dâm danh của hắn chỉ để che mắt mọi người, chứ rốt cuộc thực lực của hắn đến mức nào đây? Hiện thời, với nàng vẫn chưa có đáp án chính xác được.
Trải qua vụ việc lần này, địa vị của Long Nhất nổi như triểu cường, không những ở trong lòng của các kỵ binh Nạp Lan Đế Quốc, mà ánh mắt từ trên đến dưới của nhân mã Thiểm điện Dong binh đoàn đối với hắn càng thêm phần kính sợ. Đây quả là quy luật người mạnh luôn được kính trọng tại Thương lan đại lục này.
Lúc này cũng đã không còn sớm, vì muốn mau tới được Thành nguyệt thành nên Long Nhất và Hồng Nương Tử ra lệnh cho hơn ngàn nhân mã thu thập hành lý rồi tiếp tục lên đường.
Xuyên qua khu rừng rậm rạp trước mặt, thì trời cũng đã xẩm tối. Mặt trời như nàng khuê nữ thẹn thùng che nửa mặt từ từ dấu mình vào bình nguyên rộng lớn, đoàn người đã chính thức bước vào lãnh địa của Nạp Lan Đế Quốc. Long Nhất nhíu mày nhìn về vùng bình nguyên hoang dã phía trước, xem ra hôm nay không thể đi đến một thành thị nào rồi.
Bước vô xe ngựa, Long Nhất liền thấy Nạp Lan Như Nguyệt có chút giật mình thu lại ánh mắt, khuôn mặt nàng cười nhẹ cố che dấu hai gò má ửng hổng, tựa hồ như cô bé lén đi ăn vụng bị người lớn bắt gập vậy.
Ánh mắt Long Nhất lướt qua khuôn mặt nàng, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá trên dưới một chút rồi hắc hắc cười:
- "Vừa mới nhìn lén ta phài không, muốn nhìn thì cứ nhìn, cũng không phải ta không cho nàng xem đâu"
- "Ngươi nói bậy, ai. ai lại đi nhìn lén ngươi?" khuôn mặt Nạp Lan Như Nguyệt càng lúc càng đỏ rồi hét lớn.
-"A, a, không nhìn lén thì thôi, nàng phản ứng dữ dội làm gì" Long Nhất vừa cười vừa ngồi tới chỗ bên cạnh nàng, hắn thầm công nhận bộ dạng lúc nàng gắt lên trông thật đáng yêu.
- "Ngươi lúc nào cũng tự cao tự đại, ta khuyên ngươi nên thu liễm một chút, không phải lúc nào người ta hỏi 3 câu ngươi cũng đáp 4 câu, cũng không ngại việc va chạm với người khác" - Khuôn mặt đỏ hồng của Nạp Lan Như Nguyệt dần trờ lại bình thường, nàng hừ lạnh một tiếng.
Long Nhất nghiêm mặt lại mà bực bội hỏi:
-"Nàng sao lại nói như vậy, ta cái gì mà hỏi 3 đáp 4 bao giờ?"
-"Còn nói không có, ánh mắt ngươi nhìn Hồng Nương Tử như sói đói 3 ngày, giữa trưa nay lúc ngươi mượn nàng cây cùng còn lén lén lút lút sờ tay người ta, đừng tưởng ta không thấy" - Nạp Lan Như Nguyệt hừ lạnh, phảng phất như trưa nay chính nàng mới lạ người bị chiếm tiện nghi vậy.
Long Nhất nghe vậy sắc mặt càng trở nên kỳ quái dị thường, ngoác miệng cười không khép lại được:
-"Không phải nàng đang ghen chứ, nếu không sao lại chú ý đến ta và Hồng Nương Tử như vậy. Ngay cả động tác tay ta "giao lưu" với tay nàng ta nhỏ như vậy cũng bị nàng phát hiện, thật sự là có mắt quan sát nha"
-"Ta ghen? Thật là buồn cười, nếu biết ngươi đắc ý như vậy ta đã không cùng ngươi nói chuyện rồi" Nạp Lan Như Nguyệt bối rối che đi vẻ mặt mất tự nhiên của mình, quay đầu không thèm nhin Long Nhất nữa.
Long Nhất sờ sờ cái mũi, phụ nữ đúng là kỳ quái thật.
Chỉ có Tiểu thúy ánh mắt nhìn Công chúa nhà mình một chút, rồi chuyển qua Phò mã gia nhìn một chút, trong lòng thầm than chuyện vợ chồng họ đúng là khó hiểu thật. Vì chuyện Nạp Lan Như Nguyệt giả thành hôn này không có nói cho nàng biết, nên nàng cũng không thể biết hết được nguyên do bên trong đó.
*********
Ban đêm, vì vùng phụ cận không có thành trấn nên đại đội nhân mã chỉ có thể dựng trại nghỉ ngơi. Sau khi cắt cử người canh gác, những người còn lại bắt đầu đốt lửa nưóng thịt, hai ba người thành một nhóm tụ tập lại cùng xai quyền uống rưọư, có nơi còn tụ tập ca hát khiến cho chim chóc ăn đêm quanh vùng được một phen kinh hoàng (Toàn giọng ca Chai-En )
Long Nhất nằm một mình trên tảng đá, miệng ngậm một cọng cỏ xanh, hai tay gối sau đầu lẳng lặng nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh. Hắn đi tới cái thế giới này vậy mà chớp mắt cũng đã 4 năm, đã trải qua nhiều chuện, những hồi tưởng hiện lên trong đầu khiến hắn đôi lúc tự hỏi có phải thật sự mình đã trải qua kinh ngiệm như vậy hay không?
-"Ngươi như thế nào lại ngẩn người ở đây vậy? Không đi bồi tiếp Như nguyệt công chúa à? Ta thấy nàng ta đã sớm vào trướng bồng nghỉ ngơi rồi" - Một âm thanh nhu mị đến tận xương vang lên bên tai Long Nhất.
Long Nhất cắn cắn cọng cỏ, không chớp mắt lấy một cái:
-" Nàng ta chưa cần ta phải bồi tiếp, không phảỉ muốn ta cách càng xa càng tối à."
-"A, có phải vậy không? Sao ta nhìn ra được nàng phi thường thích ngươi mà" Hồng Nương Tử ngồi xuống bên cạnh Long Nhất cười nói.
Long Nhất chỉ mỉm cười mà không trả lời, hắn và Nạp Lan Như Nguyệt lúc này đang tồn tại một loại tình cảm mập mờ, bất quá mọi người chưa muốn công nhận mà thôi. Nạp Lan Như Nguyệt dĩ nhiên là đối với hắn cũng có một chút hảo cảm, nhưng đến mức độ nào thì Long Nhất cũng không dám khẳng định
Lúc này, chiếc mũi Long Nhất bắt đầu động đậy, hắn ngửi thấy được một mùi hương nồng nàn từ thân thể Hồng Nương Tử phát ra. Nghe nói nữ nhân mà có loại hương thơm này thì rất mạnh mẽ về phương diện tình dục, hắn đang tự hỏi không biết có đúng hay không đây? Hồng Nương Tử mặc dù nhiệt tình như lửa, nhưng danh tiếng tại giới Dong binh đoàn lại tốt vô cùng, người theo đưổi nàng thì nhiều, nhưng hiện tại nàng vẫn một mình.
- "Ngươi ngửi cái gì đó?" Hồng Nương Tử quay đầu thấy Long Nhất đang hít hà nên không kiềm được tò mò.
- "Mùi hương rất thơm của Hồng Nương Tử đây, nhịn không được phải hít vài lần mới được" Long Nhất cười nhẹ rồi phun cộng cỏ xanh ra khỏi miệng, hắn đột nhiên ngồi dậy, khuôn mặt tuấn tú chỉ còn cách Hồng Nương Tử mấy ly, liển cảm thấy được từng hơi thở của nàng.
Thấy Long Nhất đột nhiên ngồi dậy áp sát mình, Hồng Nương Tử hoảng sợ nghiêng đầu tránh qua một bên rồi sẳng giọng:
- "Ngươi lúc nào cũng khinh bạc phụ nữ vậy sao?"
Long Nhất cười cười, hai chân co lại ngồi xuống cạnh nàng:
- "Nàng đang nói ai? Dâm tặc Tây Môn Vũ tại Thương lan đại lục mỗi người đều nghe tiếng mà?"
Hồng Nương Tử nhìn Long Nhất rồi nhẹ nhàng lắc đầu cười nói:
- "Ta biết tin đồn nhiều lúc không phải sự thật, ngươi mặc dù là loại hảo ngọt nhưng tuyệt đối không phải loại người như vậy"
- "Sao nàng đoan chắc như vậy? Nói không chừng ta hiện thời chỉ là đang giả bộ quân tử thôi" Long Nhất tự giễu mình mà cười nói.
-"Ta tin vào mắt ta, nếu bản chất của ngươi mà giống với lời đồn, thì thật là đáng sợ" Hồng Nương Tử cười khanh khách trả lời hắn.
Long Nhất liếc Hồng Nương Tử một cái rồi cười nói:
-"Nảng rất tốt với ta ha? Coi chừng một chút, bình thường thì một người khi có hảo cảm với người khác rồi sẽ sinh ra tò mò đấy"
Hồng Nương Tử sững sờ rồi che miệng cười, cả người nàng run lên làm cho đôi ngọc nhũ trước ngực chuỷên động không ngừng, làm cho Long Nhất được một phen no mắt cảm thụ. Cảm nhận được ánh mắt Long Nhất đang dừng lại trên vùng ngực của mình, Hồng Nương Tử chỉ lơ đễnh cười. Nàng chu du thiên hạ bao nhiêu năm, gặp qua vô số người rồi, thì tự nhiên chẳng phải như tiểu cô nương hốt hoảng che ngực rồi kêu to "Phi lễ, phi lễ!". Ngược lại nàng còn cố tình ưỡn ngực thể hiện niềm kiêu hãnh của mình.
- "Vóc người tỷ tỷ thật hoàn hảo" Long Nhất thở dài một hơi rồi khen.
- "Vậy so với Như nguyệt Công chúa thì sao?" Hồng Nương Tử cười hỏi.
-"Cái này. Thôi không nói nữa. Từ ngoài nhìn vào thì dường như của tỷ đây lớn hơn một chút, nhưng không biết có được "Trong ngoài như một" không?" Long Nhất không khách khí nhìn thẳng vào bộ ngực cao vút của Hồng Nương Tử, giọng nói mang theo ý đùa giỡn mà nói.
Hồng Nương Tử tức nghẹn lời, sau khi tặng cho hắn một cái liếc sắc như dao mới sẵng giọng:
-"Ngươi quả thật là không thể quản nổi, cho ngươi một tia sáng thì ngươi tưởng mình như mặt trời chói lọi à."
Long Nhất vui vẻ nở nụ cười, Hồng Nương Tử lúc này mới phát hiện cho dù đang ở đêm đen, nụ cười của hắn tựa như rất sáng lạn như mặt trời vậy. Tim nàng bất giác đập nhanh hơn lúc bình thường.
- "Nhà nàng ở nơi nào vậy?" Long Nhất thầm dắc ý mà thu lại nụ cười rồi hỏi.
- "Ta tới nơi nào, thì nơi đó là nhà" Hồng Nương Tử cười khẽ, ngữ điệu mang theo chút buồn mang mác trong lòng mà đáp lại.
- "Như vậy à, vậy chẳng phải khắp nơi đều là nhà của nàng sao" Long Nhất cười nói.
- "Có nhà ở khắp nơi? Ừ, đúng vậy, đúng là như thế" Hồng Nương Tử ngạc nhiên liếc nhìn Long Nhất, nhưng lại phát hiện nhãn tình có chút mê lý của hắn như đang hướng về một nơi xa xăm nào đó. Ánh mắt đó của hắn lại khiến nàng đột nhiên mê mẩn tâm thần.
Cà nửa ngày sau, Long Nhất mới lấy lại tinh thần đã thấy Hồng Nương Tử đang thất thần nhìn hắn.
-"Không có ý tứ, lại thất thần nữa rồi" Long Nhất nhún vai nói.
-"Ngươi có biết bộ dáng của ngươi lúc nãy là như thế nào không?" Hồng Nương Tử hỏi.
Long Nhất lắc đầu cười nói:
-"Không giống như bây giờ sao, chẳng lẽ có biến dị gì à?"
-"Chính là làm cho ta cảm giác tang thương, hình như là loại cảm giác người đã trải qua nửa đời mưa gió" Hồng Nương Tử ngơ ngẩn trả lời, nhưng khi nàng định thần nhìn lại hắn một lần nữa thì không cách nào tìm lại được cảm giác đó nữa.
-"Ta cố ý giả bộ đó, bởi vì nghe người ta nói nam nhân có loại cảm giác đó sẽ hấp dẫn phụ nữ vô cùng" Long Nhất nhìn thẳng vào Hồng Nương Tử khẽ cười nói. Hắn không đợi nàng trả lời mà đột nhiên bật người dậy rồi bay thẳng về hướng doanh trại.
Chỉ còn lại Hồng Nương Tử đang nhìn theo bóng lưng của hắn.
← Ch. 304 | Ch. 306 → |