← Ch.318 | Ch.320 → |
Long Nhất kinh ngạc không thôi. Không biết tại sao trong bụng thuỷ quái có ánh sáng lấp loé. Hắn do dự một chút rồi lấy cự kiếm từ trong không gian giới chỉ ra, tính xem phải làm sao phải rạch bụng nó ra. Hy vọng nó không nổi điên là tốt nhất. Long Nhất hai tay cầm kiếm mầu xanh đậm quang kiếm không ngừng lấp lánh. Long Nhất khống chế lực đạo chém thẳng vào bụng thuỷ quái, tức thì mở ra một lỗ hổng, mà thuỷ quái cũng không có nổi điên. Long Nhất trong lòng mừng rơn, liền phi thân xuyên qua bụng thuỷ quái, nhưng hắn dĩ nhiên, cũng phát hiện vết chém chốc lát liền thu nhỏ lại, không có một chút thương tích. Hắn không khỏi sợ hãi về khả năng khôi phục của thuỷ quái.
Tuy nhiên, Long Nhất không thể làm gì khác hơn là lại chém ra một kiếm, giờ hắn đã nắm rõ, ngay lập tức như pháo đạn bắn thẳng vào vết hổng.
Long Nhất hiển nhiên cảm thấy mắt hoa lên, không khí trở nên vô cùng mới mẻ, đi theo ruột thuỷ quái khoảng một dặm quả thực là khác xa một trời một vực.
"Đây là nơi quỷ quái nào mà dài như vậy. Long Nhất bực bội, trong lòng lo sợ nghĩ. Một dặm nếu hắn đoán không sai, hẳn là vẫn trong bụng thuỷ quái, nhưng chính những gì hắn nhìn thấy trước mắt khiến hắn không thể tin nổi.
Nơi này giống như là một cái cung điện xa hoa, chung quanh đều tản ra bảy sắc mầu, nếu không phải, phía dưới kia nhúc nhích thành ruột, Long Nhất cơ hồ sẽ phải tưởng rằng mình tới một chỗ hành phủ của thần tiên.
Long Nhất há hốc miệng, thân mình chớp động mọi nơi xem xét, một lúc lâu, hắn rốt cục phát hiện giữa không gian treo một vật thật lớn giống như cái túi, quang hoa thoáng hiện, tựa như làm bằng bảo thạch.
"Tình tang, tình tang ......" Long Nhất cả kinh khi tiếng động thanh thúy như dòng suối nhỏ nước chảy như bản nhạc vang lên.
Long Nhất như bị điện giựt nhảy dựng lên, địa phương này quỷ quái sao lại có người gảy đàn? Hắn lắng tai nghe phát hiện thanh âm êm ái đó phát ra từ vật đang treo trên kia phát ra.
"Chẳng lẽ bên trong có người. Long Nhất trong lòng đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ thập phần buồn cười, người cũng có có thể sống cư trú tại trong bụng động vật sao.
Long Nhất chân điểm nhẹ một cái, cả người như bích hổ áp sát vào vật đó, hắn trước hết dán lổ tai vào mặt trên, vừa nghe xác định thanh âm lúc nãy đúng là từ bên trong phát ra hay không.
Vật lớn này có dạng hình tròn, có thể thấy trên bề mặt không một kẽ hở có thể nói là kín mít mà chắc chắn là thanh âm từ đó.
Xưa nói "lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo", lòng hiếu kỳ của Long Nhất trỗi dậy, đâu thèm nghĩ ngợi gì, hắn ba, bảy, hai mươi mốt, móc ra cự kiếm để mở một đường trên túi.
Nhưng nó rất cứng rắn, Long Nhất dốc hết sức bình sinh mới khoét đượng một cái lỗ bằng nằm tay. Nhất thời âm thanh dễ nghe càng thêm rõ ràng.
Long Nhất lòng thầm chấn động, con mắt nhắm ngay vào lỗ thủng nhìn vào.
"A ...... mỹ nhân ngư. Vừa nhìn, Long Nhất thân thể như trầm xuống, đúng là kinh ngạc khiến cho nội lực cùng tinh thần lực như biển mất.
Giữa không trung, Long Nhất vừa điều hoàn thân thể và tâm thần, một lần nữa hướng lên trên. Con mắt hắn một lần nữa lại tìm kiếm xung quanh, chỉ thấy cái này được trang hoàng rực rỡ này, bên trong có giường lớn rất tinh xảo, cái bàn và một chút vật dụng.
Nhưng quan trọng nhất là bên trong còn có một người, không, không phải người, là một mỹ nhân ngư trong truyền thuyết. Nàng đưa lưng về phía Long Nhất, một mái tóc dài hoàng kim, dưới phần eo là một cái đuôi cá mầu vàng. Mỹ nhân ngư đang ngồi trên ghế đá, một đôi ngọc thủ trắng muốt hé ra, một cái đàn hoa lệ, và âm thanh trong trẻo bắt đầu từ đầu ngón tay tuôn ra.
Sao cảm giác như là mình đang nằm mơ. Dĩ nhiên, mỹ nhân ngư cũng có thật, nhưng lại là ở trong bụng thuỷ quái. Long Nhất, trong miệng lẩm bẩm nói, lấy tay bấm đùi một cái, cơn đau nhói nói cho hắn biết không phải hắn đang nằm mơ.
Long Nhất phát hiện mình hơi run run, lần trước thấy hải yêu hình người lẽ nào cũng là một mỹ nhân ngư sao? Long Nhất đánh giá kỹ sau lưng mỹ nhân ngư tuyệt mỹ kia, giống như đang ở trong mộng ảo xa xăm. Đáng tiếc phía dưới là chiếc đuôi cá, nếu mà cũng giống có phải tốt bao nhiêu không. Long Nhất vừa nhìn vào yêu thân của mỹ nhân ngư, không khỏi nổi lên một ý niệm trong đầu, hắn đang suy nghĩ nếu là đôi chân chẳng phải là có thể cùng nàng làm cái. kia cái. kia.
Long Nhất liếc mắt, nhìn mọi nơi đánh giá, phát hiện nơi này có thể chỉ là một gian hòng ngủ, bên trong túi hẳn là còn có những phòng khác và không chỉ có một mỹ nhân ngư
Long Nhất lại bắt đầu, để không làm cho mỹ nhân ngư chú ý, hắn còn cố ý bố chí cách âm kết giới. Thật vất vả lắm mới có thể khoét một lỗ đường kính từ một nắm tay nhỏ thành nửa thước. Long Nhất thu hồi lai cự kiếm, xương cốt kêu "lạo xạo" vài tiếng, cả người hắn tức khắc rút nhỏ còn một nửa. Hắn nhẹ nhàng vô thanh, vô tức lẻn vào, thần không biết quỷ không hay đi tới phía sau mỹ nhân ngư.
Lúc này, ngọc thủ mỹ nhân ngư đang đàn bỗng ngừng lại. Chỉ nghe nàng khe khẽ thở dài, chậm rãi đứng dậy, dùng đuôi để đở cả thân thể đứng lên.
Mỹ nhân ngư quay người lại, bỗng nhiên đôi mắt đên tròn loé lên, thét lên kinh hãi lui về phía sau vội vã, thụ cầm cũng bị nàng đánh rơi.
Cũng may Long Nhất sớm có chuẩn bị, gian phòng đó đã bị hắn bố trí cách âm kết giới. Long Nhất lúc này được nhìn trước mặt mỹ nhân ngư, con ngươi bỗng nhiên trợn to, trước mắt nổi lên kinh diễm sắc thái, nói thật trên thế gian đã không còn mỹ nữ có thể làm cho hắn sinh ra cảm giác như vậy đã không còn. Vậy mà mỹ nhân ngư này lại làm cho hắn cảm giác kinh diễm tột cùng
Đây là một loại cảm giác không thể dùng lời nói mà hình dung được vẻ xinh đẹp. Từ ngữ ca ngợi đối vời nàng đều cũng sẽ vô dụng, có lẽ dùng "nghiêng nước nghiêng thành" miễn cưỡng có thể dùng để hình dung được. Mái tóc mầu hoàng kim mượt mà như tơ, con mắt màu lam thâm thúy như biển rộng, ngũ quan xinh xắn chuẩn mực như kiệt tác của trời cao.
"Ngươi là ai?" Mỹ nhân ngư dĩ nhiên là nói theo ngôn ngữ của thương lan đại lục. Chỉ có điều là giọng nói thoáng có chút khác lạ mà thôi.
Long Nhất, tập trung lấy lại tinh thần, cẩn thận đánh giá nàng, ánh mắt chăm chú nhìn vào cái đuôi hoàng kim, chẳng lẻ cái đuôi này là giả, nàng căn bản là một con người chứ?
Có lẽ nhận thấy được Long Nhất sẽ không làm hại nàng, mỹ nhân ngư thần sắc từ kinh hoàng chậm rãi bình tĩnh trở lại, ánh mắt nàng cũng tò mò đánh giá Long Nhất, ánh mắt dừng lại tại hai đôi chân hắn.
"Ngươi là loài người sinh sống trên mặt đất?" mỹ nhân ngư hơi hoảng sợ hỏi.
"Không sai, ta là loài người, chẳng lẻ ngươi thật là mỹ nhân ngư?" Long Nhất vừa nói đột nhiên cúi xuống, vươn bàn tay tới chiếc đuôi mầu hoàng kim của nàng sờ thử, tay chạm vào liền hiểu được lẽ tất nhiên không phải là đồ giả.
Mỹ nhân ngư bị Long Nhất tập kích bất ngờ cả kinh lùi về phía sau, mặt đỏ bừng, nàng thẹn thùng giống như một nữ tử bình thường
"Đúng là cái đuôi a, tiểu mỹ nhân ngư, ngươi tên là gì?" Long Nhất có hứng thú hỏi.
"Ta ...... ta là Lưu Ly, ngươi vào đây bằng cách nào?" Mỹ nhân ngư Lưu Ly lui về phía sau một chút, để bảo trì an toàn khoảng cách, thẹn thùng hỏi, thoạt nhìn có vẻ rất ít tiếp xúc với ngoại nhân.
"Ta bị thuỷ quái nuốt vào, sau đó tìm được một đạo động trong bụng nó để tới đây, các ngươi sao sống trong bụng thuỷ quái. Long Nhất liên hồi hỏi, đối với hải dương bao la khó lường, hắn vẫn cực kỳ hứng thú
.
Lưu Ly mỉm cười: "Đây là mông kỳ, trong thân thể thuỷ quái có thể kiến tạo nơi ở. Hơn nữa da nó cực kỳ cứng rắn, ở bên trong không cần sợ bị công kích, lại còn có thể cho nó đi dạo khắp nơi"
Long Nhất tức thì choáng váng, hắn nói: "Ngươi là các người ở đây, trong thân thể thủy quái?"
"Đúng vậy, trong hải dương có rất nhiều loại thuỷ quái có thể dùng để sống, mông kỳ loại cao nhất trong đó" Lưu Ly cười nói, phần eo không tự chủ được khe khẽ lay động, trông hết sức mê người.
"Ngươi nói các ngươi là người ngư tộc, vậy trong hải dương còn có chủng tộc nào khác không?" Long Nhất hiếu kì hỏi.
Thần sắc Lưu Ly tức khắc trở nên cô đơn vô cùng.
"Tiểu mỹ nhân ngư, ngươi làm sao vậy?" Long Nhất thấy bộ dạng của Lưu Ly, trong lòng nổi lên một nỗi thương cảm, hắn tiến lên cầm của nàng bàn tay nhỏ bé hỏi.
Lưu Ly bị bàn tay Long Nhất nắm lấy, như bị điện giật, rút ngay bàn tay nhỏ bé về.
"Không...... không có gì cả, nhưng thật ra ta cho tới bây giờ không có gặp qua các chủng tộc khác. Nghe Bích Phỉ a di nói, trong hải dương có rất nhiều loại ngư tộc nhỏ khác, sinh sống ở giữa biển rộng, nơi đó có một thành thị xinh đẹp dưới đáy biển". Trong lúc Lưu Ly nói, con ngươi mầu lam có chút mê ly.
"Chúng ta bị đuổi đi, trọn đời không được trở về, bắt đầu từ đời tổ mẫu ta, chúng ta phải lưu lạc ở bốn bể, có nhiều lần thiếu chút nữa bị mấy hải quái kinh khủng nuốt sống, đến vài chục năm trước chúng ta mới đến chỗ hải vực tương đối an toàn này" Lưu Ly nói tiếp, vẻ mặt rất là buồn rầu.
Long Nhất quang mang trong mắt lóe loé sáng. Không nghĩ tới trong hải dương lại cũng còn có nhiều loại chủng tộc trí tuệ như vậy, quả nhiên là thế giới to lớn vô cùng.
"Các ngươi có thể lên bờ không, có hay qua lại với thế giới loài người?" Long Nhất hỏi.
"Đôi lần khi tối đến, lén trộm đi, Bích Phỉ a di không cho phép chúng ta đến gần loài người, rất nguy hiểm." Lưu Ly nói.
"A a, ta cũng là loài người, ngươi bây giờ cũng rất nguy hiểm sao." Long Nhất cười nói.
Lưu Ly nhìn Long Nhất, cúi đầu nói: "Ta biết ngươi là người tốt, sẽ không thương tổn ta"
"Ngươi thật thông minh, ta đã bị ngươi đã nhìn ra cả. Ngoài ta, ngươi có từng tiếp xúc với người khác chưa?" Long Nhất cười hỏi.
Lưu Ly suy nghĩ một chút, nói: " Hồi nọ hình như là bảy, tám năm về trước ta lén trộm đi ra chơi đuà, kết quả là thiếu chút nữa bị một con hải quái hại, mặc dù đào thoát được nhưng bị trọng thương.
Lúc hôn mê bị sóng biển đánh lên bờ cát, kết quả có một tiểu cô nương lấy quần áo của nàng quần áo giúp ta băng bó vết thương, may là khi đó là ban đêm nên không bị những người khác thấy. Sau đó Bích Phỉ a di tìm được ta, bà sợ tiểu cô nương đem chuyện của chúng ta tiết lộ ra ngoài, nên dùng một loại bí pháp xoá đi đọan ký ức của nàng về chúng ta, nhưng vì báo đáp nàng ân cứu mạng, Bích Phỉ a di đem một viên hải dương kết giới châu tặng cho nàng, chỉ cần gặp phải nguy hiểm, sẽ được hải dương kết giới mở ra bảo vệ nàng."
"Oái ...... trên đời thật có việc xảo hợp như vậy sao? Long Nhất trong lòng thầm nhủ, theo Lưu Ly miêu tả, cái. kia tiểu cô nương chính là Nạp Lan Như Mộng, trên người nàng gặp phải nguy hiểm sẽ toát ra màu lam nhạt kết giới hay, chính là hải dương kết giới châu?
"Công chúa, xin ra dùng cơm." Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một giọng thanh thuý thanh âm ở bên ngoài vang lên.
Lưu Ly nhìn Long Nhất, làm như hỏi hắn nên làm cái gì bây giờ."Trừ ngươi ra, nơi này còn có những ai?" Long Nhất hỏi.
"Chỉ có ta và thị nữ Tiểu Thước còn có Bích Phỉ a di, những người khác đều đã rồi." Lưu Ly nói.
Long Nhất, gật đầu cười nói, ừ ta cũng rất muốn biết qua chút các nàng, chi bằng ngươi dẫn ta đi ra cùng ăn cơm ăn hẳn là cũng không quá khó khăn"
"Được, đến lúc đó Bích Phỉ a di nếu mất hứng, ngươi đừng giận nhé." Lưu Ly nói.
Long Nhất, mở miệng đáp ứng, Lưu Ly mới mở cửa phòng, hắn thấy bên ngoài có một cô mỹ nhân ngữ mái tóc mầu lam đậm, xem ra nàng với Lưu Ly tuổi không sai biệt nhiều lắm.
"A, người ...... loài người." Thị nữ Tiểu Thước kinh hãi kêu một tiếng, lập tức dụng thân hình nhỏ nhắn chắn trước Lưu Ly.
"Tiểu Thước đừng sợ, hắn là bằng hữu mà ta mới quen, không phải là người xấu." Lưu Ly vỗ về Tiểu Thước đang run rẩy, an ủi nói.
Tiểu Thước nhìn Long Nhất thật kỹ, thấy kẻ bên trong cười cười khẽ, không có một chút nào kinh nghiệm nàng tức thì tin ngay.
Long Nhất, đi theo hai tiểu mỹ nhân ngư, xem xét kỹ lưỡng. Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Vẫn thường nói đến mỹ nhân vậy ngư tộc vậy ở trong đó có nam nhân ngư hay không?
Vừa nghe Lưu Ly nói, ba người ở nơi đây đều là đàn bà? Vậy các nàng sẽ làm sao để sinh sản chứ. Không phải là đàn bà... cùng đàn bà, cũng được chứ, nghĩ tới đây, Long Nhất không khỏi, một trận lạnh người.
Xuyên qua hành lang phía trước, Long Nhất bước chân đột nhiên kiềm hãm lại, một cổ tinh thần lực khổng lồ bao phủ, vô số tinh thần trùy đâm vào linh hồn hắn.
Long Nhất lạnh lẽo "hừ " một tiếng, tinh thần lực ở mi tâm điên cuồng vận chuyển, triệt tiêu hoàn toàn tinh thần trùy công kích, rõ ràng là có người dụng tinh thần ma pháp công kích hắn, hai vị tiểu mỹ nhân ngư bên cạnh chắc chắn không phải, vậy hẳn là, là lẽ tất nhiên chính là Bích Phỉ a di theo Lưu Ly đã nói.
"Muốn rút lui? nào có dễ dàng như vậy." Tinh thần lực cường đại của Long Nhất hình thành một cây chùm tinh thần lực, đem tinh thần lực còn lại đang muốn kia trói chặt lại. Tinh thần lực bạo phá, cách đó không xa liền truyền đến một tiếng kêu đau đớn.
Đệ nhị quyển: Thương Lan Tung Hoành
← Ch. 318 | Ch. 320 → |