← Ch.038 | Ch.040 → |
Long Nhất cảm thấy thất vọng vì cho rằng đám ma pháp sư này không dốc toàn lực chiến đấu, nhưng chẳng qua là vì đẳng cấp của hắn vốn đã vượt xa bọn họ. Thật ra cả hai phe đều lăn xả chiến đấu đến quên mình. Ma pháp sư của cả hai bên liên tục dựng lên đủ các chủng loại kết giới để ngăn cản ma pháp tấn công của đối phương. Từng tràng ma pháp va chạm nhau nổ bùng trên không trung như pháo hoa, thanh thế thập phần cường đại. Ngoài ra còn một nửa số pháp sư thân thủ yếu kém đã thụ thương nằm lăn ra đất căn bản không được ai chú ý đến.
Hơn một nghìn ma pháp sư của hai phe hỗn chiến khiến cho người ngoài nhìn vào chiến trường có thể liên tưởng thành một đêm hội hoa đăng, bất quá uy lực của ma pháp tổng hợp vượt xa so với khi từng người trực tiếp phóng ra. Bọn Long Nhất phải liên tục lùi dần. Kết giới lẫn ma pháp của hai phe liên tục bành trướng khiến cho mặt đất như bị cày nát, lỗ chỗ khắp nơi. Dư chấn của ma pháp khiến huyết khí những người người xem như bị đảo lộn, nhiều người chịu không nổi phải lập tức rút lui khỏi hiện trường.
Bầu trời bắt đầu tối dần, vầng trăng cong cong bắt đầu lấp ló thoáng hiện sau mây. Trong bóng tối từng đạo ma pháp rực sáng soi rõ đấu trường khiến cho không khí nhuốm màu huyền ảo.
- Ồ, đã trễ như vậy rồi sao? Xem ra lão ngưu ta đang buồn ngủ muốn trụ không nổi rồi đây.
Man Ngưu há miệng ngáp dài, xem ra không thể ngồi xem lâu hơn.
- Có gắng chút nữa đi! Màn hay còn ở phần sau mà.
Long Nhất động viên kèm theo nụ cười khích lệ. Hắn phát hiện kết giới của hai phe đang phát sinh biến động, hiển nhiên là sắp đạt đến cực hạn rồi.
Quả nhiên khi Long Nhất vừa nói hết câu, ma pháp kết giới của hai phe rung động kịch liệt một hồi rồi hoàn toàn biến mất gần như cùng một lúc. Toàn thể ma pháp sư hai bên không hẹn mà gặp cùng nhau đồng loạt triển khai ma pháp công kích trên diện rộng. Những chiến sĩ ở hàng đầu thoát khỏi kiềm chế xông thẳng vào đội ngũ của đối phương như hổ xuống đồng bằng tha hồ chém giết. Nguyên nhân là vì lực phòng ngự vật lý của ma pháp sư gần như không có, trong trường hợp cận chiến, chiến sĩ có thể thoải mái giết pháp sư như giết gà mà không hề sợ bị phản kích.
Lúc này trận đại đồ sát thật sự mới bắt đầu khai triển. Tiếng la hét ai oán thảm liệt vang lên từng chập. Trên không trung từng trận Lưu tinh hoả vũ phừng phừng kèm theo Hàn băng vũ tiễn khí lạnh căm căm thi nhau dội xuống. Trên mặt đất Đại địa đột khởi phóng ra như rừng chông xé toang mặt đất, Thánh quang rực rỡ soi rõ màn đêm. Hai phe đều tổn thất nghiêm trọng. Tiếng kêu la nối tiếp nhau vang lên không dứt, thây người chết nằm la liệt đủ kiểu. Có người bị nướng thành than, người khác thì bị đông cứng như tượng băng, những kẻ bị trúng Đại địa đột khởi nội tạng bị xuyên thủng như xiên thịt.
Bốn người trong nhóm của Long Nhất trợn tròn mắt há hốc miệng tận mắt chứng kiến sự thảm liệt hỗn loạn của pháp sư đại chiến, vừa nãy còn thấy thất vọng, hiện giờ mới hiểu rõ uy lực của một nghìn ma pháp sư to lớn đến chừng nào.
- Cẩn thận, rút lui thôi!
Long Nhất vừa lên tiếng cảnh báo, ngẩng đầu lên đã thấy một trận Lưu tinh hoả vũ nhằm ngay hướng bọn họ nã xuống.
Bốn người vừa tránh khỏi, đột nhiên mặt đất chấn động dữ dội khiến cả bọn ngã lăn quay. Một loạt vết nứt từ trung tâm trận đấu lan toả ra bốn phía. Chưa kịp hoàn hồn đã thấy một trận Lưu tinh hoả vũ khác như phá trời rạch đất chụp thẳng xuống đầu bọn họ.
Long Nhất thầm nguyền rủa bản thân rơi vào tình huống "trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết" này.
- Man Ngưu! Bảo hộ mặt sau!
Long Nhất hét lớn rồi rút từ trong không gian giới chỉ ra một thanh cự kiếm xuất ra tuyệt kỹ Hàng Ma Phục Hổ kiếm pháp. Hắn tận lực đánh văng tất cả Lưu tinh hoả vũ ở phía trước. Man Ngưu cũng rút siêu cấp Lang nha bổng của hắn ra, đánh bay vô số Lưu tinh hoả vũ ở mặt sau.
Long Nhất thầm kêu may mắn. Các vết nứt trên mặt đất lan đến chỗ họ thì dừng lại, chỉ có đạo Lưu tinh hoả vũ kia là đến bất thình lình mà thôi. Nếu hắn không hành động kịp thời thì cả nhóm đã thụ thương nghiêm trọng. Hiện giờ cũng may không ai bị thương tích gì phải trải qua một phen hoảng hốt. Những người chung quanh lại không may mắn như họ, vô số kẻ bị trúng tên bay đạn lạc không chết cũng trọng thương nằm la liệt.
- Long Nhất, chúng ta mau chạy đi!
Lộ Thiến Á cảm thấy hoảng sợ liền đề nghị.
Long Nhất gật đầu nói:
- Đồng ý, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta mau triệt thoái.
Vừa nói xong Long Nhất liền cảm thấy hô hấp đình trệ, không khí chung quanh giống như cô đặc lại một chỗ. Những hoả diễm do liệt hoả ma pháp gây ra đang cháy phừng phừng đột nhiên chỉ còn leo lét như bị rút hết sức mạnh. Tình thế hiện thời thập phần quỷ dị.
- Trời, toàn bộ ma pháp nguyên tố trong không gian đang bị hút cạn.
Lãnh U U vẻ mặt hãi hùng thốt lên.
Long Nhất phóng Tinh Thần lực kiểm tra xung quanh cũng phát hiện thấy không thể tụ tập được chút ma pháp nguyên tố nào.
- Sao lại có thể như vậy được?
Long Nhất hỏi với vẻ khó tin.
- Chỉ có khả năng là ai đó đang can thiệp vào mà thôi!
Lãnh U U đáp lời.
- Ai mà lợi hại như vậy?
Long Nhất kinh ngạc hỏi.
- Chỉ có thể là một trong ngũ vị Đại ma đạo sư mà thôi. Là ai thì chúng ta sắp được chiêm ngưỡng ngay đây.
Lãnh U U suy đoán.
Y như lời Lãnh U U vừa nói, từ trên thiên không một đạo hồng sắc nhân ảnh xẹt xuống. Người đó toàn thân khoác ma pháp hồng bào đỏ rực, uy vũ ngang nhiên tiến thẳng vào giữa trận địa ma pháp cuồng chiến của mấy lão già thuộc Ngạo Nguyệt ma pháp sư công hội và Nạp Lan ma pháp sư công hội. Nhìn hoa văn trên áo người đó quả nhiên có trang trí hoa văn của cấp bậc Đại ma đạo sư.
- Hoả hệ Đại ma đạo sư Phổ Tu Tư!
Lãnh U U và Lộ Thiến Á đồng thanh kêu lên.
- Phổ Tu Tư là ai vậy?
Long Nhất ngây ngô thốt lên nghi vấn của bản thân liền bắt gặp mọi người đang nhìn mình với ánh mắt dành cho người ngoài hành tinh, ngay cả Man Ngưu cũng nhìn hắn như vậy. Hắn chợt nhớ ra sống ở thế giới này mà chưa từng nghe qua đại danh của Phổ Tu Tư đúng là một cái tội.
Long Nhất cười hắc hắc vài tiếng để chữa thẹn, cố lục lọi trong ký ức thì xem ra mình đã từng nghe qua cái tên này. Chuyện này cũng không thể trách Long Nhất. Tên tiểu tử bất học vô thuật Tây Môn Vũ kia ngoài danh tự của nữ nhân ra thì không để tên của bất kỳ nam nhân nào lọt vào ký ức.
Phổ Tu Tư đảo mắt nhìn qua thảm trạng chung quanh, không ngăn được giận dữ trên trán liền nổi lên vài sợi gân xanh. Hai bên tử thương lên đến hơn trăm mạng trong đó có cả cao cấp ma pháp sư. Phổ Tu Tư không phải là người của Ngạo Nguyệt lẫn Nạp Lan đế quốc, càng không phải là người của Cuồng Long đế quốc. Quê hương của ông ta là Mễ Á tiểu công quốc. Đó là một nước nhỏ nhân khẩu không quá một trăm vạn người, nhưng nhờ có ông ta là Đại ma đạo sư mà ba đế quốc kia không dám coi thường, phải thường xuyên phái sứ giả đến thắt chặt tình hảo hữu.
- Tranh chấp của ma pháp sư công hội hai nước ta vốn không có lý do xen vào, nhưng nay các người đã làm náo loạn ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự thanh tu của ta, bây giờ mau cút hết cho ta, còn đánh nhau nữa thì đừng trách sao ta không khách khí.
Phổ Tu Tư ngạo nghễ đứng giữa đương trường phát biểu.
Nghe thấy những lời lẽ đanh thép này, hơn ngàn con người không ai dám phản bác. Tất cả đồng loạt dừng tay chuyển sang thu thập thi thể của đồng bạn bị tử thương. Đối với mỗi ma pháp sư mà nói, mỗi lời của Đại ma đạo sư phát ra là mệnh lệnh chí cao vô thượng. Chưa kể nguyên nhân dẫn đến trận đại chiến ma pháp sư này vốn là từ chuyện của một vài cá nhân gây ra, những người khác chỉ là bị kích thích ép buộc tham dự nên ngay khi có cơ hội là tất cả đều dừng lại.
Lúc này nhiều người mới hoàn hồn thoát khỏi trạng thái hăng máu. Nhiều kẻ không chịu nổi quỵ xuống bật khóc, âm thanh oán than vang khắp chiến trường. Nhìn thấy mọi người từ từ dắt díu nhau giải tán, Phổ Tu Tư thở dài một tiếng cảm thán thốt lên:
- Xem ra Thương Lan đại lục sắp sửa không có lấy một ngày yên bình.
Phổ Tu Tư làm sao không hiểu được, trận đại chiến ma pháp công hội này bất quá chỉ là sự khởi đầu. Quan hệ của hai nước này sẽ ngày càng xấu đi, rất có khả năng dẫn đến chiến tranh. Ma pháp sư vốn là tài sản vô giá của mỗi quốc gia do khả năng bồi dưỡng thay thế rất khó khăn, hiện giờ tử thương vô số xem ra có bàn tay nào đó ở phía sau cố tình giật dây.
Phổ Tu Tư cũng chán nản định xoay người bỏ đi, bất ngờ ông ta cảm thấy có một ánh nhìn kỳ lạ đang chiếu lên phía sau mình, bản năng khiến ông ta xoay đầu nhìn lại. Chỉ thấy ở xa xa có một thanh niên anh tuấn trên người toả ra tiềm lực vô bỉ, mục quang lấp loáng đang cẩn thận dò xét đánh giá ông ta.
Phổ Tu Tư không ngăn nổi lòng hiếu kỳ. Nên biết cả ba đại đế quốc đều vô cùng kính trọng ông ta. Số người dám dùng ánh mắt đó để nhìn ông ta khả dĩ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bất chợt vị Đại ma đạo sư cũng thầm đánh giá cân lượng của thanh niên kia. Tinh Thần lực của ông ta ngưng tụ, ánh mắt như lợi khí hoá thành thực chất xạ về phía Long Nhất.
Chỉ thấy trong mắt Long Nhất thần quang bạo phát, không ngần ngại đối đầu trực tiếp với ánh nhìn của Phổ Tu Tư.
- Ồ, hảo tiểu tử!
Phổ Tu Tư lạnh lùng khen rồi hoá thành một đạo hồng quang tan biến vào màn đêm.
← Ch. 038 | Ch. 040 → |