← Ch.420 | Ch.422 → |
Long Nhất hơi nhíu mày nhìn nữ tử trước mắt mình.
Thế nào? Tây Môn thiếu gia, người không nhận ra tiểu nữ tử sao?
Nữ tử nọ liền đi vào trong sương phòng, nhẹ nhàng như bướm vờn hoa. Bước đi nhẹ nhàng, lại phô kiều đồn như hai trái đào mãnh liệt đung đưa như nhiếp hồn đoạt phách.
Quả thật là mê người, Long Nhất cảm thấy yết hầu có chút hơi nóng, hắc hắc cười nói:
"Lão bản nương ngươi chừng nào thì mới ngồi xuống đây vậy, thật là mở rộng tầm mắt ngươi đúng là Lệ Nhân Phường ở nơi này mại xuân."
Bị luồng bạch nhãn trong mắt Long Nhất chiếu tới, Mộc Hàm Yên liền bước tới nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Long Nhất, tay cầm lấy một cái chén rồi châm cho Long Nhất một chén rượu đưa cho hắn, cười quyến rũ nói: "Tây Môn thiếu gia thật là phôi đản, tiểu nữ tử kinh doanh nơi này biến nó thành nơi cao nhã vui sướng sao lại có thể so sánh với Thúy Yên các đầy tục khí bên cạnh"
"Hảo hảo, đúng nơi của ngươi rất cao nhã, làm được tới trình độ đó ta thật sự bội phục sự thần thông của lão bản nương ngươi."
Long Nhất liền hướng tới ôm lấy eo của nữ tử nọ, tuy còn cách hai làn quần áo nhưng tư vị tiêu hồn một chút cũng không giảm.
Mộc Hàm Yên khẽ cười không nói gì nhẹ nhàng tách cánh tay Long Nhất ra khỏi khối đậu hũ của mình chỉ là bàn tay nhỏ bé của nàng lại đặt lên đùi hắn, không nặng không nhẹ tiến thêm một chút.
Long Nhất nhe răng cười, đưa tay cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, rồi lại đặt chén rượu khe khẽ xuống bàn trà chế từ ma pháp thủy tinh, phát ra một tiếng "đinh" nhẹ nhàng, khiến cho hào khí trong không gian có chút ngưng trọng.
Mộc Hàm Yên thân hình khẽ run lên, thở dài một hơi nói: "Đã lâu không gặp vậy mà ngươi đối đãi với ta như vậy, ngươi còn có tình người không."
"Ngươi cho ta là ta có tình người sao?" Long Nhất nghiêng đầu hỏi. Nhìn Mộc Hàm Yên trên mặt có chút cô đơn, trong lòng run lên, không thể phủ nhận Mộc Hàm Yên đối với hắn vô cùng hấp dẫn. Đêm hôm đó hoan ái liên tục, cảnh tượng đó lại ùa về trong trí não. Nhưng mà người phụ nữ này quá thần bí, lại thật lả lướt, lúc thật lúc giả, hư hư thật thật khiến cho người ta khó năm bắt.
"Tất cả đều là tại ngươi, ngươi còn muốn hỏi gì nữa." Mộc Hàm Yên liền chuyển động mỹ mục, hai tay áp sát cánh tay Long Nhất đưa bộ ngực sữa ép lên tay hắn không hề có ý kiêng kị e dè.
"Người là ta không có nghĩa là tâm cũng là ta, ta với ngươi là hai người ở hai chiến tuyến khác nhau. Cái đó gọi là "đạo bất đồng bất tương vi mưu"" Long Nhất thản nhiên nói, như thể thế gian không có ai là đồng đạo.
Mộc Hàm Yên liền ngước đầu lên, lạnh nhạt nhìn Long Nhất ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Đột nhiên hôn lên mặt hắn rồi cười khanh khách nói: "Đạo bất đồng, nhưng không phải là không thể hợp mưu với nhau, thế gian này vạn vật không bao giờ không thay đổi, chỉ cần người cố gắng một chút nói không chừng đã đem ta nhập vào hậu doanh của người rồi."
Lỗ tai Long Nhất nhất thời bị Mộc Hàm Yên yêu tinh này thổi hương khí khiến hắn không khỏi si mê, người phụ nữ này quả là khắc tinh của hắn.
"Ngươi gặp sao?" Long Nhất nâng cằm của Hàn Yên lên. Nhớ tới Hắc Ám chi thần đã từng nói với hắn. Nữ tử này đối với hắn có điểm đại dụng.
"Không thử thì làm thế nào ngươi biết được đây?" Mộc Hàm Yên gương mặt tươi cười như nhiễm một tầng phấn hồng, hơi thở như lan. Mị ý đương nhiên câu hồn đoạt phách.
Long Nhất làm sao có thể nhịn được, cái miệng liền tham lam tiến tới, hương vị ngọt ngào từ đầu lưỡi truyền đến làm hắn cảm thấy tiêu hồn không thôi.
Hỏa nhiệt kích tình khiến cho cả hai như không biết mệt mỏi tiếp tục kích thích nhau không ngừng nghỉ. Không ai muốn dừng lại. Long Nhất hướng đến nhũ phong cao vút của Mộc Hàm Yên tấn công, dần dần hai nhũ châu của nàng vươn cao ngạo nghễ, dùng sức niết vài phát khiến giai nhân một trận run rẩy.
Mộc Hàm Yên vốn không phải nữ tử bình thường. Nàng không hề bị động, bàn tay nhỏ bé xinh xắn vươn ra cầm chặt tiểu Long Nhất vuốt lên xuống ngày càng nhanh. Khiến cho Long Nhất một trận tiêu hồn.
"Yêu tinh này ......" Long Nhất phát vào kiều đồn Mộc Hàm Yên vài phát. Thanh âm phát ra mê người rồi dụng sức thô lỗ xé nát quần áo trên người nàng.
Tình dục một khi phát ra thì không thể dừng lại. Hai người quấn quít quay cuồng, chỉ chốc lát sau liền tiến vào giai đoạn cao trào "hợp nhất".
Thanh âm dâm mĩ cùng tiếng rên rỉ mê hồn tại bao sương vang lên. Thật lâu sau đó cũng chưa tan đi.
Mây tan mưa tạnh. Mộc Hàm Yên mồ hôi đầm đìa nằm trên ngực Long Nhất, ôn thuận như con mèo nhỏ, dù sương mù đã che đi ít nhìu nhưng vẫn không dấu được trong mỹ mâu lộ ra vẻ mặt phức tạp tựa hồ đang lo lắng điều gì.
"Đang nghĩ gì thế?" Long Nhất vỗ về lên vai Mộc Hàn Yên, nhẹ giọng hỏi.
Mộc Hàm Yên lắc đầu, đầu lưỡi liếm liếm một chút trên đầu vú Long Nhất.
Long Nhất cũng không hỏi lại. Tâm tình phức tạp của nàng mình cũng đã cảm nhận được.
"Tây Môn Vũ." Mộc Hàm Yên đang nằm trong lòng Long Nhất khe khẽ gọi.
"Ân, chuyện gì thế?" Long Nhất liền hỏi.
"Ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi muốn biết không?" Mộc Hàm Yên cắn đầu vú Long Nhất hàm hồ nói.
Long Nhất rên lên một tiếng, bàn tay to vỗ lên tuyết đồn Mộc Hàm Yên một cái, bất đắc dĩ nói: "Muốn nói thì nói mau, không nên khiêu khích ta, nếu không ngươi chết chắc rồi."
Mộc Hàm Yên vui vẻ cười, dời môi, lấy tay chống xuống lấy tư thế đứng dậy, mỹ quang này làm hiện rõ đôi vú bão mãn càng thêm vẻ kinh tâm động phách.
"Kỳ thật ta là tấm thân bất tử, ngươi tin không?" Mộc Hàm Yên chớp mị nhãn mỉm cười nói.
"Tin, ngươi là yêu tinh mà, làm sao dễ dàng chết được." Long Nhất hắc hắc cười nói, cũng không quan tâm lắm, cho dù là thần cũng không phải không chết sao, vậy Lôi thần không phải đã hồn phi phách tán tan vào vũ trụ rồi sao?
"Ta nói thật đó, cho dù là thần cũng có khả năng năng diệt được ta." Mộc Hàm Yên đắc ý cười nói.
"Khoa trương vậy sao? vậy sau này nếu cùng ngươi giao thủ còn không buồn bực đến chết sao." Long nhất cười nói, ngón tay búng búng trên nhũ châu xinh xắn của Mộc Hàm Yên vài phát.
Mộc Hàm Yên bạch liễu nhìn Long Nhất thần bí cười nói: "Ta nói cho ngươi một bí mật, kỳ thật ta biết bất tử chi thân cũng còn có một sơ hở."
"Cái gì " Long Nhất đột nhiên thấy hứng thú hỏi.
Mộc Hàm Yên nghiêng đầu nói thầm vào tai Long Nhất, vẻ mặt vô cùng thẹn thùng.
Long Nhất liền há hốc mồm, khẽ gõ lên đầu nàng cười nói: "Ngươi tiểu dâm oa, quả thật không giống người."
"Bí mật này ngoại trừ ta chỉ có ngươi biết, ngươi không được nói cho người khác". Mộc Hàm Yên nhìn Long Nhất cười duyên nói.
"Hảo, ta đáp ứng ngươi, bất quá bây giờ chúng ta nên có một chút thân mật" Long Nhất cười liền đưa Mộc Hàm Yên lên trước ngực, bàn tay to lớn lướt tới mỹ đồn, lại đảo qua cái nơi ướt át bí hiểm, khiến cho nàng không ngừng run rẩy.
"Người muốn cái gì tiểu nữ cũng hết lòng phụng bồi". Mộc Hàm Yên khẽ ngâm một tiếng, mị nhãn không ngừng máy đồng cười duyên nói.
Đang lúc Long Nhất chuẩn bị hành động thì bên ngoài sương phòng truyền đến một trận huyên náo, tựa hồ là đang có xung đột.
Đôi mi thanh tú của Mộc Hàm Yên hiện lên sự bất mãn, từ trong lồng ngực Long Nhất đứng dậy mặc quần áo nói: "Xem ra chúng ta đành để lần khác làm lại vậy, ta muốn xem ai ăn gan hùm dám đến đây sinh sự."
Long Nhất thấy vậy cũng đứng dậy mặc quần áo nhưng mắt không ngừng nhìn về bóng lưng của Mộc Hàm Yên. Người phụ nữ này quả thật là bí ẩn, thật không tầm thường nhưng lại làm cho hắn có chút mong muốn chờ đợi.
Sau khi khi rời sương phòng của Mộc Hàm Yên trở ra liền cảm giác một trận thủy hệ ma pháp ba động. Vài người toàn thân bao phủ Huyền Âm hàn khí trắng xoá cả phương viên năm thước.
Mộc Hàm Yên hừ nhẹ một tiếng, thân hình lập tức biến mất, trong nháy mắt như không còn tăm hơi như hoà vào không khí, thân ảnh nàng đột nhiên xuất hiện ngay trung tâm đám người.
"Nhân nhân?" Long nhất vừa nhìn thấy một vị công tử phong thần tuấn lãng liền nhướng mày, vị công tử này rõ ràng già nam trang trang phục của Nhân Nhân, hắn không nhầm được, thoạt nhìn Nhân Nhân có vẻ là người điều khiển việc này.
"Chuyện gì xảy ra?" Mộc Hàm Yên lộ vẻ mỉm cười thản nhiên, nhưng trên người vọng lại uy áp cường đại.
Một gã thanh niên hoa phục đang có vẻ mặt thống khổ tay che hạ thể. Thấy Mộc Hàm Yên cả giận nói: "Lão bản nương, việc này ngươi xem, lão tử đang vui vẻ thì tiểu tử thúi này tiến đến, ý định giết ta."
Lúc này, vây xem xung quanh có một cô gái đi ra, nhìn kỹ hoá ra là hoa khôi Thúy Yên các. Nàng có chút xấu hổ hướng Mộc Hàm Yên giải thích.
Nguyên lai Nhân Nhân nữ giả nam trang vào đây yêu cầu phục vụ, cô gái này liếc mắt liền nhìn ra việc trà trộn này, nhìn thấy Nhân Nhân tuy là nữ nhi, nhưng cuộc sống quý tộc sa đoạ gì cũng có, chuyện đồng tính này cũng không phải hiếm, liền làm bộ không biết cùng nàng cười cợt. Khi đang vui vẻ, đột nhiên nghe thấy cách vách truyền đến vài tiếng rên rỉ thông khổ của vài cô gái. Thanh âm còn lồng tiếng nam nhân cuồng bạo đánh chửi, nghĩ việc cách âm kết giới quên mở ra, Nhân Nhân sắc mặt đại biến, trùng trùng xông qua liền thấy tràng cảnh khiến nàng tức giận bột phát. Chỉ thấy hai cô gái xinh đẹp bị treo lên, hai chân bị giang rộng ra, trên người bị trói bằng sợi dây thừng thô, một gã thân mặc hoa phục đang tàn bạo dụng roi mây hai nàng vừa đánh vừa chọc vào người hai nàng, lưu lại từng đạo thâm tím toé máu.
Nhân Nhân mang tuỳ tùng của nam tử hai tên đóng thành băng điêu, lại hướng tiểu mệnh căn của nam tử hung hăng phóng một cước. Lúc này hộ vệ của Thúy Yên các chạy lại, song phương lập tức xảy ra xung đột kịch liệt.
Mộc Hàm Yên vừa nghe vừa đánh giá, thần sắc hơi hoà hoãn hòa một chút, nàng đương nhiên nhìn ra được Nhân Nhân chỉ là một nữ nhi dạng tiểu thư quý tộc đan thuần. Nàng không biết hoa phục công tử đang chơi đùa SM, đây cũng là hạng mục phục vụ hạng nhất của Thúy Yên các. (SM không rõ nghỉa lắm nhưng chắc là dạng biến thái ngược đãi kiểu nhỏ sáp đèn cầy, roi da v. v...)
← Ch. 420 | Ch. 422 → |