← Ch.427 | Ch.429 → |
Long Nhất ngồi nhìn sao trên trời, không ngừng suy nghĩ, sắp xếp lại ý tứ trong đầu, mong tìm ra đáp án.
Nếu như hắc ảnh vừa rồi là Lạp Pháp Nhĩ thì hắn đi gặp Mộc Hàm Yên có chuyện gì? Một người là U Minh tế tự của Hắc Ám giáo hội sao lại....
Long Nhất ngẩn người ra, đột nhiên ngồi dậy. Mộc Hàm Yên rốt cuộc thân phận như thế nào thì hắn chưa biết nhưng nàng có liên quan đến thế lực Hắc Ám phía sau Long Chiến. Hai người đều tín đồ của Hắc Ám chi thần, chẳng lẽ trong chuyện này có gì bí mật sao?
Thật sự là đau đầu, nhìn tới nhìn lui thì Mộc Hàm Yên cũng chỉ là một người dâm đãng, bất quá đã thành hồ ly tinh, muốn nắm bắt nàng cũng thật là khó khăn đây.
Đột nhiên Long Nhất chợt giật mình. Long Nhị bên người hắn trong mắt bắn ra tia chớp, hồng mang lóe sáng nhìn ra phía sau Long Nhất. Tử vong liêm đao nổi lên một tầng hắc vụ quỷ dị.
"Mau xuất hiện. Thần thánh tế tự Khải Lâm, mà cũng dấu đầu lòi đuôi sao?" Long Nhất cười hắc hắc, lạnh lùng nói. Dù sao thì cũng không cần phải thu Long Nhị về, nàng hẳn là đã phát hiện ra hắn.
Long Nhất vừa dứt lời thì một bóng trắng xuất hiện trước mặt. Thân ảnh yểu điệu của Khải Lâm hiện ra. Nàng đã thay tế tự bào màu đỏ bằng một bộ tế tự bào màu trắng, càng làm cho thân thể nàng thêm thuần khiết.
Khải Lâm liếc mắt nhìn Long Nhị bên cạnh hắn, bất giác cảm thấy kinh hãi. Một cỗ áp lực cường đại áp bức lên nàng. Không biết đây là thứ quái quỷ gì, Hắc Ám sinh vật sao lại có thực lực cường hãn như vậy?
"Bãi biển này rộng như vậy, Tây Môn thiếu gia có thể ngắm sao, sao ta không thể ra đây hóng gió?" Khải Lâm nhìn Long Nhất, ôn nhu nói.
"Hóng gió? Đương nhiên là có thể. Chỉ là tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp nhau, chi bằng đêm nay hai ta cùng chung chỗ này, không suy nghĩ gì cả, yên tâm ngủ. Có thể ngủ cùng một chỗ với đại mỹ nữ thì quả là đại khoái sự trong cuộc sống." Long Nhất cười hắc hắc nói, nhưng trong lòng lại nổi lên một tia sát khí.
"Ngươi đã động sát cơ?" Ngữ khí Khải Lâm vẫn ôn nhu như cũ.
Long Nhất, ánh mắt lóe sáng, thản nhiên nói: "Không sai."
"Bởi vì sinh vật Hắc Ám này đã bị ta nhìn thấy?" Khải Lâm nhìn thấy Long Nhị bên cạnh Long Nhất phát ra sát khí vô cùng mãnh liệt, tựa như một thanh kiếm sẵn sàng phóng ra vậy.
"Biết rồi còn hỏi làm gì." Long Nhất lạnh nhạt trả lời. Nhớ tới người này vừa là thầy, vừa là bạn Mộ Dung Bác, nhất thời sát khí lại nổi lên. Vô luận như thế nào thì Khải Lâm cũng là lão hữu của Mộ Dung Bác, có thể trợ giúp rất nhiều cho Mộ Dung Bác.
"Nếu ta không nói ra chuyện này thì sao?" Khải Lâm cười nói: "Nếu ta đoán không sai thì thể chất của ngươi quả thật là ngàn năm hiếm có, mang trên người Thất hệ ma pháp thể chất, Quang Minh và Hắc Ám cùng tồn tại, Thủy hệ và Hỏa hệ tương thông. Vì thế hiểu biết Hắc Ám ma pháp cũng không có gì là lạ. Huống hồ ngươi chính là người kế thừa của Lôi Thần. Giáo Hoàng đã sớm biết hết mọi chuyện."
"Ồ, Giáo hoàng cũng biết sao? Vậy thì thật là chuyện tốt. Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Long Nhất nói nhưng trong đầu lại lóe lên một ý niệm, lúc đầu tại Lôi Thần điện. Đông Phương Khả Hinh cướp đi Quang Minh thần bài. Nếu là chuyện này do Giáo hoàng Tra Nhĩ Tư an bài thì sao bây giờ lại có thái độ này với mình. Thực sự khác trước rất nhiều. Cuối cùng là vì nguyên nhân gì đây?
Khải Lâm sắp xếp lại ý tứ trong đầu, chậm rãi nói: "Hôm nay Hắc Ám giáo hội đã công nhiên đối đầu với Quang Minh giáo hội của chúng ta. Quang Minh giáo hội lần trước tại cực âm chi nhật tổn thất nghiêm trọng, đến nay vẫn chưa khôi phục được. Giáo hoàng bệ hạ muốn mời ngươi gia nhập Quang Minh giáo hội của chúng ta, liên thủ chống lại âm mưu thôn phệ thế giới của Hắc Ám giáo hội."
"Muốn ta gia nhập Quang Minh giáo hội?" Chuyện này thật buồn cười. Ta đang sống một cuộc sống tiêu dao khoái lạc, lại gia nhập để các ngươi kiềm chế. Không bàn nữa." Long Nhất không chút nghĩ ngợi, cự tuyệt ngay.
"Nếu ngươi gia nhập Quang Minh giáo hội thì cũng không bị chúng ta kiềm chế, Giáo hoàng sẽ vẫn để cho ngươi tự do tự tại, hơn nữa ngươi còn có thể sai sử các Quang Minh giáo đồ để làm việc." Khải Lâm bình thản nói, nàng thật ra cũng không hiểu được ý của Giáo Hoàng Tra Nhĩ Tư muốn gì.
"Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Điểm này ra rất hiểu rõ." Long Nhất lắc đầu, cười nói.
"Quang Minh thần tại thượng, thân là tín đồ trung thành nhất của người, ta sẽ không nói dối." Khải Lâm nghiêm mặt nói.
Long Nhất trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ ngươi không nói dối nhưng Tra Nhĩ Tư rất thâm độc, khi nào mặt trời mọc từ phía tây thì mới tin được hắn.
Thấy Long Nhất không tin, Khải Lâm lấy ra một quyển trục phát ra ánh sáng trắng, đưa cho Long Nhất: "Đây là thứ mà Giáo Hoàng bệ hạ giao cho ngươi. Ngươi xem đi, có vấn đề gì cứ đến tìm ta."
Long Nhất nghi hoặc tiếp nhận quyển trục, Khải Lâm trong chớp mắt đã phiêu đãng rời khỏi.
Mở quyển trục ra, trên đó có vài dòng ma pháp văn tự hiện ra. Long Nhất đọc qua một lần, chợt cười lạnh hai tiếng. Thì ra là có chủ ý này, khó trách Tra Nhĩ Tư không hề tiếc bất cứ thứ gì.
Nguyên là Tra Nhi Tư đã có được Quang Minh thần bài nhưng hắn không có bất cứ cứ biện pháp nào thu lấy Quang Minh ma lực. Thần bài nằm trong tay hắn cũng như một mảnh sắt vụn vậy. Nhưng Long Nhất thì khác. Hắn tham khảo Lôi Thần thần bài mà trở thành Lôi Thần truyền thừa. Vì vậy mà Tra Nhĩ Tư muốn Long Nhất giúp hắn nghiên cứu Quang Minh thần bài.
"Hắn thật là vô sỉ, da mặt dày như vậy thật hiếm thấy." Long Nhất lạnh lẽo cười. Bất quá nếu Tra Nhĩ Tư lầm đường tẩu hỏa nhập ma thì có thể có cơ hội lợi dụng thực lực của Quang Minh giáo hội, bảo hộ Nạp Lan Như Nguyệt lên ngôi hoàng vị tại Nạp Lan đế quốc.
Long Nhất chậm rãi bước đi, trong đầu dần hình thành một ý nghĩ, hắn bây giờ cần nhất chính là muốn biết mối quan hệ giữa Mộc Hàm Yên và Lạp Pháp Nhĩ là quan hệ gì. Còn nữ tử thần bí bảo trụ Nạp Lan Văn là thần thánh phương nào?
Tháng 6 Năm 8789 theo lịch Thương Lan, Á Đặc Tư An Na phòng ngự tại đệ nhất đạo quan khẩu của Nạp Lan đế quốc, mãnh liệt kháng cự các đợt công kích của Cuồng Long đế quốc. Song phương cùng chết vô số kể. Liên quân của hai nước đương nhiên là thương vong nặng nề hơn. Nhưng Ngạo Nguyệt đế quốc quân đội đã yếu, quân lương lại thiếu nghiêm trọng. Binh lính cũng giống như hầu tử vậy, không còn một chút khí lực để xung trận.
Theo tính toán thì không đầy mấy tháng, Ngạo Nguyệt đế quốc đã chôn vùi tên tuổi của mình tại Thương Lan đại lục. Trở thành nước đầu tiên trong lịch sử bị tan rã.
Lúc này, cách nơi ở của Á Đặc Tư An Na, tại một cửa ngục, sặc mùi máu tanh lại xuất hiện mấy nữ tử tuyệt sắc, và một thanh niên lạnh lùng như băng tuyết.
← Ch. 427 | Ch. 429 → |