← Ch.581 | Ch.583 → |
Mặt trời vừa lên, chiếu đỏ rực cả chân trời, trên mặt biển lại hiện ra tầng tầng hỏa diễm, cực kỳ chói mắt.
Công chúa bạng tộc Á Mỹ cũng đã tỉnh lại, cùng đệ đệ vừa mới tỉnh rượu ôm nhau mà khóc, may mắn là còn có thể sống, bi thương là vì huyết hải thâm cừu.
Long Nhất tử tế đánh giá công chúa bạng tộc, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, da dẻ mịn màng, trơn như bôi mỡ. Đặc biệt là đôi mắt trong trẻo, trừ cái mai tím trên lưng ra, thân hình nàng trong nhân loại cũng đủ gây ra họa quốc ương dân. Đột nhiên nghĩ tới yêu tinh ở tiền thế do thiên địa tạo hóa sinh ra, ai ai cũng đẹp khuynh quốc khuynh thành, câu hồn đoạt phách, Long Nhất thất thần cười một tiếng. Nụ cười này lại vừa lúc bị Á Mỹ bắt gặp, vỗn muốn nói câu cảm tạ lại bỗng nhiên nuốt trở lại, cho rằng hắn cười trên nỗi đau của người khác.
Long Nhất vẫn chẳng biết gì, nghĩ tới những chủng tộc kỳ lạ của cái thế giới này, nếu không phải đã trải qua nhiều tới mức khắc cốt ghi tâm, hắn thật sự cho rằng mình đang nằm mộng. Một giấc mộng dài tới mức những kí ức hiện thực đều trở nên mơ hồ.
Á Mỹ trừng mắt nhìn Long Nhất, lại gặp ngay đôi mắt đen nhánh của hắn, mặc dù tiêu cự tán loạn, nhưng lại sâu thăm thẳm như muốn câu hồn người ta đi mất. Vì vậy nàng cũng hiểu nụ cười vừa rồi của Long Nhất không phải nhắm vào nàng.
Cảm giác được sự chú ý của Á Mỹ, Long Nhất lấy lại tinh thần, vuốt vuốt mặt, hỏi:" trên mặt ta có thứ gì sao?"
Á Mỹ có chút xấu hổ thu lại ánh mắt, khẽ nói:" đa tạ ngươi cứu mạng chúng ta."
Long Nhất cười ha ha, nói:" được rồi, đệ đệ nàng cảm ơn ta rồi. Dừng lại ở đây thôi."
Á Mỹ không nói gì nữa, trầm tư một hồi, đột nhiên ngẩng đầu hỏi:" các người một là nhân loại một là nhân ngư tộc. Vì sao lại xuất hiện ở đây?"
Long Nhất có chút ngạc nhiên trong lòng, Á Mỹ này chỉ cần hỏi một câu là trúng phóc tâm điểm. Sau khi gặp phải họa diệt tộc, còn có thể bình tĩnh đánh giá vấn đề như vậy, tâm tư quả thật là cực kỳ cẩn thận, nội điểm này thôi nàng so với đệ đệ mình đã ưu tú hơn nhiều."Lần này bọn ta tới đây để tìm Hải Để thành, làm rõ chân tướng việc hoàng tộc nhân ngư tộc bị trục xuất." Long Nhất cũng không giấu diếm, nói thật ra luôn.
"Ngươi muốn chúng ta dẫn đường?" Á Mỹ giật mình, đôi mắt tức khắc sắc bén hẳn lên.
"Không sai." Long Nhất thản nhiên nhìn lại.
Á Mỹ nhìn Long Nhất chăm chăm một lúc lâu, thấy hắn thẳng thắn, ánh mắt cũng hòa hoãn lại, nàng nói:" đã có thể đưa các ngươi đi trước, bởi vì tin tưởng các ngươi sẽ không làm hại hải tộc ta. Với lại ta cũng muốn làm rõ chân tướng của việc tộc ta bị diệt."
Long Nhất nhíu mày, nói:" nàng tin ta như vậy sao?"
Á Mỹ nói:" ta tin vào nhãn quang của mình."
Long Nhất cười rộ một tiếng, Đôi mắt đen nhìn thẳng vào Á Mỹ, mang theo một luồng quang mang sắc bén động nhân tâm. Không lâu sau, Á Mỹ bại trận, đem ánh mắt chuyển đi nơi khác.
"Vậy cứ quyết định thế này đi, nghỉ thêm một chút nữa, nàng khỏe lại rồi chúng ta sẽ tới Hải Để thành." Long Nhất thản nhiên cười nói, hắn hai kiếp làm người, tâm tư Á Mỹ cũng không ẩn tàng gì cho lắm, hắn mà không rõ điểm nhỏ nhặt này thì đã không tên là Long Nhất rồi. Nếu nói nàng vì tin hắn mà nguyện dẫn đường tới Hải Để thành, không bằng nói nàng đang đánh cược, nàng giúp hắn, đồng thời cũng mượn sức hắn mà làm rõ mọi chuyện. Đương nhiên, hai người chỉ ngầm hiểu mà không nói ra.
Buổi chiều cảnh sắc tươi đẹp. Dưới sự dẫn dắt của Á Mỹ và Giai Tư Đặc, Long Nhất và Lưu Ly theo bọn họ bơi xuống đáy biển. Mai của bạng tộc quả nhiên là dụng cụ bơi lội tốt nhất trong nước biển, đóng mở một cái đã đi được rất xa. Mà Lưu Ly dưới đáy biển cũng như là cá gặp nước, cái đuôi màu vàng ưu nhã lắc lư, dễ dàng bơi theo sau. Long Nhất thì chỉ tụ nội lực vào hai chân, cũng theo kịp, chỉ bất quá động tác quá xấu, Ngạo Thiên quyết của hắn tới tầng thứ bẩy, da thịt đã có thể hấp thu dưỡng khí từ trong nước để duy trì cơ năng của cơ thể, nên cũng tương đối nhàn hạ.
Mấy người xuống tới độ sâu trăm mét dưới mặt biển, đợi tới khi đêm xuống, trên mặt biển chỉ còn vài ánh sao, Á Mỹ và Tư Giai Đặc đều ngừng lại.
"Dưới đây vạn mét có một cửa vào Hải Để thành, cửa vào hơi bị nghiêng, bất quá xung quanh hoàn cảnh ác liệt, không chỉ có nhưng loại hải quái như Huyết cự sa và Lục thiên ô tặc (mực), còn có nước độc. Vì vậy trừ một số đoàn mạo hiểm ra thì không có ai hoạt động ở đây." Á Mỹ chuyển thân nói với Long Nhất và Lưu Ly ở sau lưng.
"Như vậy thì rất là nguy hiểm rồi?" Long Nhất nhíu mày hỏi, đáy biển đối với hắn là một thế giới xa lạ, hắn không biết đám Huyết cự sa hay Lục thiên ô tặc gì đó có tương đương với đỉnh cấp ma thú của lục địa hay không.
"Nhất định có nguy hiểm, bất quá đám hải quái này đều có địa bàn riêng, bình thường trong hải vực cũng chỉ có một con, với thực lực của ngươi thì không có vấn đề gì." Á Mỹ nói. (Ở dưới nước thì cứ Lôi thần chùy mà chiến)
"Đã như vậy, cứ dẫn đường đi." Long Nhất gật gật đầu nói.
Cùng tỷ đệ Á Mỹ xuống dưới sâu năm ngàn mét, đáy biển tối mịt bắt đầu có mấy điểm phát sáng. Đó là huỳnh quang trên thân một loài cá dưới đáy biển. Cùng nhau bơi, sức ép cũng càng lúc càng lớn, Long Nhất cần phải chuyền nội lực vào để chống chọi lại, không giống tỷ đệ Á Mỹ và Lưu Ly, họ giống như chẳng cảm thấy gì, đây sợ rằng chính là sự chênh lệnh giữa nhân loại và hải tộc.
Đồng thời tận đáy lòng Long Nhất cũng có chút lo lắng, áp lực năm ngàn mét đã lớn như vậy, nếu là vạn mét không phải là càng lớn hơn sao, tới lúc đó nội lực dồn hết vào để chống chọi, hắn có thể ở đó quá lâu không đây? Nếu gặp phải công kích thì lại càng thêm phiền toái, tới lúc đó thực lực của hắn xuất ra được mấy phần đây? Long Nhất suy nghĩ.
"Yên tâm đi, ở dưới chính là một vòng xoáy thông đạo." Tiếng Á Mỹ truyền tới.
Á Mỹ vừa dứt lời, Long Nhất liền cảm thấy một lực hút cường đại truyền tới, hắn giữ chặt lấy tay Lưu Ly rồi dùng toàn lực để đề kháng, mà Á Mỹ và Giai Tư Đặc lại đã bị cuốn vào.
"Thiếu gia, Á Mỹ nói là thông đạo lốc xoáy, có phải là thông qua đây mới có thể tiến vào Hải Để thành không?" Lưu Ly nói.
Long Nhất tỉ mĩ nhớ lại lời của Á Mỹ, lúc nàng ta nói không có lấy một điểm kinh hoàng, chắc là phải như lời Lưu Ly nói. Hắn cũng liền ổn định tâm tình, rút lại nội lực, cùng Lưu Ly ôm nhau để vòng xoáy cuốn đi.
Sau khi cảm giác chóng mặt quay cuồng đã qua, Long Nhất chỉ thấy trước mắt sáng lên, tỷ đệ Á Mỹ đang ở không xa. Hắn cùng Lưu Ly ngạc nhiên đánh giá xung quanh, khiếp sở bởi vì đã tới một thế giới hoàn toàn khác với thế giới bình thường.
Ở bên trên là nước biển tối tăm, lốc xoáy vẫn cứ cuốn không ngừng. Mà ở dưới lại như một thế giới khác, là một thế giới dưới đáy biển sáng rực rỡ, không biết ánh sáng là từ đâu đến. Đáy biển là một màu đỏ đen, bong bóng nước dập dờn, đen chính là bùn, còn đỏ chính là dung nham.
"Những bong bóng nước này ngàn vận lần không được đụng vào, với cả không được chạm chân lên đáy biển." Á Mỹ nghiêm túc nói.
Long Nhất dán mắt vào mấy cái bong bóng một lúc, cũng nhìn không ra có nguy hiểm gì, hắn từ không gian giới chỉ lấy ra một món đồ nhỏ, nhắm chuẩn vào một cái bong bóng mà búng tới.
"Đừng." Á Mỹ hét lớn, nhưng đã không còn kịp rồi, chỉ nghe thấy ầm ầm vang lên, cái bong bóng đó như thể chứa thuốc nổ mà nổ tung. Rồi do đó mà dẫn tới phản ứng dây chuyền, bong bóng từng cái một nổ tung, nước biển cũng bắt đầu sục sôi.
Nhìn thấy sóng biển vì vụ nổ mà cuốn tới bên này, Long Nhất thầm líu lưỡi. Vươn tay ra ôm Lưu Ly và tỷ đệ Á Mỹ vào, rồi bơi như bay hướng thông đạo ở phía trên.
Ra khỏi thông đạo, Á Mỹ không ngừng vỗ ngực, hung hăng lườm Long Nhất, giọng run rẩy nói:" đã nói là không thể đụng vào rồi, ngươi muốn hại chết tất cả sao?"
Long Nhất gượng cười mấy tiếng, áy náy nói:" xin lỗi"
Thấy Long Nhất phối hợp như vậy, sự phẫn nộ trong lòng Á Mỹ cũng tiêu tan, chỉ là vẫn còn có chút kinh hồn, nói:" hiện tại thì tốt rồi, động tĩnh phía dưới nhất thời không thể ngừng được, ta thấy chúng ta phải chờ một thời thần mới có thể xuống tiếp."
Long Nhất vuốt mũi, hắn chỉ muốn thử xem rốt cục là có hậu quả gì, với cả hắn đã tính hết các phương pháp né tránh rồi. Chỉ bất quá phản ứng liên hoàn kinh thiên động địa ở phía dưới hết cả hồn vía, nếu không phải là từ thông đạo chạy ra, cho dù là dùng toàn lực để kháng cự cũng khẳng định không thoát, huống hồ còn ba người cần được bảo vệ.
Lúc mấy người đang đợi trên thông đạo, hơn mười điểm sáng rực rỡ từ phương xa trôi tới.
Long Nhất dùng hết nhãn lực, mới phát hiện đó là mười con sứa màu sắc khác nhau, có mầu hồng nhạt, xanh, lam, không mầu đủ loại. Con nào cũng trong suốt, xúc tu dài lê thê như tơ tằm múa may trong nước, rất là đẹp.
"Sứa đẹp quá." Long Nhất hứng thú cười nói, nhưng trong lòng hắn biết rõ, những con sứa này tuy là đẹp, nhưng độc tính rất mạnh.
"Ngươi nói bọn chúng là sứa, có phải là màu tinh khiết không?" Á Mỹ vội hỏi, nhãn lực của nàng không tốt như Long Nhất.
"Đều là màu tinh khiết, có đủ các mầu, sao?" Long Nhất hỏi.
"Thật sao? Ngươi có thể bắt bọn chúng được không? Từng nghe nói có hải tộc dùng bọn chúng để giết chết Huyết cự sa, với lại bình thường hải quái gặp phải bọn chúng cũng coi như cùng đường mạt lộ, có bọn chúng thì chúng ta càng thêm an toàn." Á Mỹ hưng phấn nói.
"Thật à? Bất quá gần như thế này sao?" Long Nhất nhìn mười mấy con sứa càng lúc càng gần, nhìn Á Mỹ cười.
Á Mỹ rùng mình, nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen dưới biển sâu vẫn tỏa sáng của Long Nhất, đột nhiên cảm thấy đôi mắt này có thể nhìn thấu tâm can người khác, dưới cái nhìn của đôi mắt này, không có bí mật gì có thể che dấu.
← Ch. 581 | Ch. 583 → |