← Ch.12 | Ch.14 → |
"Được, được, coi như ngươi giỏi." – Hư ngoài miệng bất mãn nhưng vẫn giải thích cho Vân Phong.
"Tuy Hỏa Sí Điểu kia bị biến dị nhưng tổng thể vẫn coi như tạm ổn. Qua thời gian chữa thương cho nó, ta có thể thấy được cơ thể nó nhỏ bằng một phần ba so với cùng loài, sức mạnh, sức bền, sức chịu đựng ba phương diện đều giảm trên diện rộng. Nếu tính toán chi tiết thì những phương diện này cũng chỉ đạt được 5 phần của Hỏa Sí Điểu bình thường. Thế nhưng đôi cánh của nó lại phát triển mạnh một cách bất thường. Hai cánh cùng đuôi, to gấp đôi so với cơ thể làm tốc độ nó bạo tăng. Mặt khác, yêu hỏa của Hỏa Sí Điểu nằm trên cánh và lưng, do đó hỏa diệm của nó mạnh hơn 1 bậc."
Vân Phong một bên nuốt những lời Hư giải thích vào trong óc, một bên nhíu mày trầm tư:
"Nói như vậy, sức mạnh, sức bền, sức chịu đựng giảm một nửa. Tốc độ, hỏa diễm tăng gấp đôi."
Ngập ngừng một lúc, Vân Phong nói tiếp:
"Nếu nói như vậy, chẳng phải là đã bù trừ cho nhau rồi sao."
"Ừ." Hư tiếp tục cất lời: "Cho nên không thể huấn luyện Ma sủng theo hướng bình thường được. Theo ta thấy, nên tập trung vào huấn luyện tốc độ, khả năng phản ứng, cùng công kích từ xa. Như vậy mới có thể khiến Hỏa Sí Điểu phát huy sức chiến đấu lớn nhất."
"Được, vậy làm thế nào bây giờ?" – Vân Phong phân vân hỏi. Đôi tay thoăn thoắt thu dọn lại căn nhà bừa bộn. Tất cả đau đớn, mỏi mệt từ lúc bị thương tới giờ đã biến đi đâu mất.
"Ừm, đi săn là cách tốt nhất. Vì bây giờ Hỏa Sí Điểu chưa có bất kì kĩ năng nào, cho nên hai người cùng nhau săn dã thú là hợp lý. Vừa có thể luyện được khả năng bứt tốc, phản ứng nhanh cùng làm quen phương pháp chiến đấu."
"Được. Ách." Lúc này Vân Phong mới nhớ đến sự thay đổi thần kỳ trong cơ thể. Chỉ thấy hắn lắp bắp:
"Vừa rồi... vừa... rồi, ngươi làm gì ta vậy. Ta nhớ trước khi ngất đi, ta bị thương rất nặng. Hơn nữa, lúc ta tỉnh dậy, cơ thể hoàn toàn khác lúc trước. Cơ thể nhẹ hơn, lại còn có khí lực hơn nữa."
"Đấy là do ngươi may mắn gặp ta, nếu không ngươi chết chắc." – Giọng nói của Hư mang theo vẻ dương dương đắc ý khó có thể che dấu: " Đêm ngươi bị thương, ta ra ngoài kiếm được một đám lớn đồ tốt. Vừa lúc ngươi bị thương thì dùng đến, thêm nữa ta tiện thể dùng năng lượng của mình chuyển hóa thành nguyên khí tinh thuần, vừa chữa thương, vừa tẩy tủy, phạt mạch cho ngươi một lần."
"Vốn đến tuổi này của ngươi tập võ có chút chậm chạp. Ở những đại thế gia, trẻ lên ba, lên năm đã bắt đầu được tập luyện lấy căn bản rồi. Thế nhưng ngươi thì đã muộn ba năm. Nhờ lần tẩy tủy phạt mạch này mới giúp ngươi theo đuổi được bước tiến của bọn chúng. Thời gian trước là quá thiệt thòi cho ngươi."
Hai mắt Vân Phong sáng lên, chầm ngâm một lúc rồi mới nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
"Không cần cảm ơn. Nhớ giúp ta là được rồi." Hư nói xong thì im lặng. Nó dần cảm thấy mình càng ngày càng thay đổi. Nó cảm thấy hình như trước kia, mình không tốt tính như vậy.
* * * * * * * * * * *
Đêm buông xuống, cả Giao Nguyệt Trấn càng trở nên náo nhiệt. Giữa những tiếng ồn ào náo nhiệt của thị trấn, trong một ngôi nhà nhỏ ở phía Bắc khu dân cư lại im ắng lạ thường.
Bên trong nhà, một tiểu hài có chút gầy gò đăng yên lặng khoanh chân nhập định. Gương mặt thanh tú nhưng mang theo vẻ già dặn trước tuổi đang nhăn nhó, tím tái, hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Đôi môi hắn đang run rẩy, thì thầm không ra lời. Thời điểm này đang là cuối thu đầu đông, thế nhưng tiểu hài dù đã để nửa người cởi trần nhưng vẫn không ngăn được mồ hôi tuôn chảy.
Trong đầu là một mảnh hỗn độn. Hắn giống như u linh lẳng lặng trôi đi về trước, bỏ lại cảnh vật hai bên đường. Những cảnh vật ấy có cảnh yêu ma quỷ quái, có cảnh sinh tử chưa rõ, có cảnh hạnh phúc vô bờ, có cảnh sinh ly tử biệt, có cảnh thập tử nhất sinh, có cảnh huynh đệ tương tàn, có cảnh nam nữ giao hoan... tất cả, tạo thành con đường nhân sinh.
Mặc dù dưới con mắt của Vân Phong, cảnh vật xung quanh chỉ là hư vô mờ mịt, mỗi bước đi không thể quan sát được mỗi cảnh trong con đường nhân sinh. Nhưng cái thế và khí chất của mỗi cảnh nhân sinh đều tạo thành những cảm giác đau khổ, thất vọng, vui vẻ, sung sướng... xuất hiện dần trong tâm linh hắn, khiến áp lực trong ngực hắn bao trướng.
Trong đầu hắn vang lên những câu hỏi từ vô tận hư không, trong đó tụ tập toàn bộ thần thức của Hư. Có thể nói, mỗi một câu, một chữ mà Hư nói ra mang theo toàn bộ áp lực của một Ma Sủng đỉnh cấp đồng thời cuốn luôn theo áp lực nhân sinh. Dù cho Ma sủng như Hắc Phong Cự Ưng cũng chẳng thể nào chống đỡ nổi một tia thần thức của Hư, thế nhưng Vân Phong trong hoàn cảnh này vẫn phải chống đỡ, không những phải chống đỡ mà còn phải trả lời, phải phản kích, nếu không thần thức của hắn sẽ trọng thương, biến thành ngu ngốc. Đây không phải là nói Vân Phong mạnh hơn Hắc Phong Cự Ưng mà là do Hư điều khiển thần thức để gây áp lực chứ không phải dùng để tấn công.
Lúc này, hắn đang luyện một môn tâm pháp có tên Luyện Tâm Quyết do Hư truyền thụ. Luyện Tâm Quyết là môn tâm pháp dùng để luyện tâm, tăng trưởng thần thức. Tâm pháp này hoàn toàn khác biệt với các tâm pháp luyện tâm khác. Nếu như các phương pháp kia, chủ yếu dựa trên quan tưởng thiên văn, họa đồ, sông ngòi... để rèn luyện tâm trí kiên định, tăng cường thần thức thì Luyện Tâm Quyết đi sâu vào trải nghiệm nhân sinh, rèn luyện cảm quan, đúc lại tâm trí từ đó khiến thần thức có sự tăng trưởng vượt bậc.
Hàng vạn năm về trước, ở trước thời đại của Hư. Luyện Tâm Quyết là môn tuyệt học tối cao của Từ Hàng Tịnh Trai. Luyện Tâm Quyết tuy chỉ là một môn phụ trợ tu luyện, bảo trì bản tâm nhưng nó khiến khả năng cảm thụ nguyên khí của môn nhân Từ Hàng Tịnh Trai cũng tăng lên gấp mấy lần, tốc độ tu luyện cũng tăng lên gấp bội. Bất kì một nhân vật nào trong Từ Hàng Tịnh Trai xuất sư đều mang theo một thân tuyệt học cao thâm, thần thức mạnh mẽ, và nhất là không bao giờ bị đánh mất tâm trí. Kể cả các loại huyễn thuật, mê dược, ảo cảnh đều khó có thể làm khó bọn họ. Tất cả công lao đó đều từ Luyện Tâm Quyết mà ra.
Chính vì tác dụng nghịch thiên của Luyện Tâm Quyết, toàn bộ Ma giáo quyết định phải tổng tấn công Từ Hàng Tịnh Trai nếu không muốn tương lai Ma giáo bị hủy trong tay Từ Hàng Tịnh Trai. Lúc bấy giờ tam đại ma môn ngang hàng với Từ Hàng Tịnh Trai là Huyết Sát Môn, Tử Hà Cốc, Hủ Thi Tông cùng nhau liên thủ. Khiến bọn họ không ngờ là Từ Hàng Tịnh Trai đã vượt quá nhận thức của Ma môn. Đến cuối cùng, tứ đại môn phái cùng nhau lưỡng bại câu thương, cùng nhau xóa tên trên bản đồ.
Mãi tới một vạn năm sau, một lần tình cờ, chủ nhân trước đây của Hư mới có dịp đào được một tàng bảo, chính là tàng bảo của Từ Hàng Tịnh Trai vạn năm trước, chiếm được Luyện Tâm Quyết cao thâm này. Đây cũng là một trong những bản bí kíp hoàn chỉnh mà Hư có thể nhớ được cho tới bây giờ.
Muốn bước đầu luyện được Luyện Tâm Quyết cần xác định bản tâm của chính mình. Cái gọi là bản tâm chính là tâm ý, là ý chí ban đầu, là nhân sinh theo đuổi. Chỉ cần xác định bản tâm, không ngừng bồi đắp, nuôi dưỡng, dùng hồng trần, nhân sinh để thử nghiệm, đến cuối cùng, nếu có thể vẫn giữ được bản tâm, chính là đạt tới đại thành. Điểm đặc biệt của Luyện Tâm Quyết là không có điểm cuối, chỉ khi chết đi, nhân sinh chấm dứt, hồng trần biến mất, mới coi như là viên mãn. Đến lúc đó, tất cả còn lại chỉ là hư vô.
Cánh cửa đầu tiên của Luyện Tâm Quyết có tên Hồng Trần Nhân Sinh Lộ, chính là nhờ cao thủ có thần thức mạnh mẽ hơn khắc dấu ấn con đường nhân sinh trong đầu tiểu bối, để hắn có thể chọn được một con đường tu luyện bản tâm phù hợp với mình."Nhân sinh như mộng - Hồng trần như mây - Năm tháng vô tình - Tinh tâm thủ hộ."
Trong khung cảnh nhân sinh bên trong thức hải Vân Phong.
"Con kiến như ngươi tập võ để làm gì?" – Hư cao giọng quát.
"Trở nên mạnh mẽ."
"Mạnh, mạnh cái chim. Cụ thể hơn?"
"Trở thành cường giả."
"Cường, cường cái rắm. Mười người thì chín người đều trả lời như ngươi. Đứa còn lại trả lời còn khắm hơn, luyện võ để trở nên khỏe mạnh. Ta đếch hiểu sao nhân loại muốn khỏe mạnh thì phải luyện võ, tập thể dục hàng ngày cũng thừa khỏe rồi."
"Thôi cường giả còn cao cấp hơn khỏe mạnh một tí, coi như là muốn trở thành cường giả đi. Thế trở thành cường giả để làm gì?"
"Để không ai bắt nạt ta."
"Tốt, gì nữa?"
"Để bảo vệ."
"Bảo vệ cái gì, cái rắm à, ngươi có ai mà bảo vệ. Ngươi là một đứa cô nhi, một đứa nô lệ." Hư khích bác.
"Ta có bạn bè ta, có Hư, có Hỏa Sí Điểu. Có người thân của ta, có Bao thúc, Triển thúc, Hoa lão đầu, Lưu gia gia. Sau này còn có thêm nhiều, nhiều người nữa." – Vân Phong nói như hét.
"Thối, thối lắm. Toàn sĩ diện hão, công tử bột, văn sĩ quèn." Hư bịt bịt cái mũi nhỏ, làm ra vẻ như những từ mà Vân Phong nói ra còn dính nước tẩy tủy sáng nay. Thế nhưng sâu trong đôi mắt nó lại thỉnh thoảng lóe lên nhưng cảm xúc xa lạ, vui vẻ mà trước đây chưa từng có.
"Ngươi cho mình là người tốt hay kẻ xấu?"
"Đương nhiên là người tốt."
"Tại sao là người tốt?"
"Não ngươi có phải bé bằng hạt nho không? Có thế mà không hiểu. Không làm việc xấu thì là người tốt chứ sao."
"Á, à, con kiến này láo quá." Nói xong áp lực của Vân Phong lại tăng lên gấp đôi. Mồ hôi lúc này vã ra như tắm, thế nhưng cả người hắn như bị đóng băng trên đất, không thể cử động. Hư cười lạnh, mượn việc công để trả thù riêng rồi lại hỏi tiếp:
"Trên con đường trở thành cường giả, ngươi sẽ làm gì. ?"
"Tu luyện."
"Nói cụ thể hơn, nếu không có tài nguyên thì lấy gì tu luyện. ?"
"Làm việc để đi kiếm tiền."
"Ngu như con cá thu. Đợi ngươi làm việc xong thì đến cuối đời cũng chẳng có thành tựu gì đâu con kiến ạ."
"Nếu không thì phải làm gì?"
"Dốt vì thiếu I ốt, không gì nhanh hơn là đi đánh cướp."
"Đừng xúi dại ta, nếu đánh cướp thì chính ta đã trở thành kẻ xấu rồi."
"Nếu ngươi không đánh cướp thì làm sao trở thành cường giả. Không thành cường giả thì suốt đời sẽ bị bắt nạt, uất ức. Ngươi làm sao có thể bảo vệ được người thân. Có thấy vô lý, có thấy khiên cưỡng không?" Lúc này, Hư lại thêm vào trong lời nói một chút Dẫn Hồn Thuật và Mê Hồn Chú. Đây là điều kiên quyết để thành công. Nếu Vân Phong có thể chọn lựa con đường của mình, tìm ra bản tâm của mình thì hắn sẽ bước đầu thành công. Còn nếu không... thần hình câu diệt, vĩnh viễn biến mất.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |