← Ch.19 | Ch.21 → |
Tứ Quỷ thở dài, ngay cả chủ nhân trước mặt cũng kiêng kị, sợ hãi người kia như thế, chứng tỏ, Lưu lão rất mạnh. Hắn bỗng nhớ lại lời đồn Lưu lão đi ra từ thế lực Thanh Đồng. Tứ Quỷ vốn không tin, nhưng giờ này nghe giọng điệu của hắc y nhân, hắn lại cảm thấy dường như điều này có lý. Hắn cảm thấy may mắn vì Vân Phong chiến thắng, nếu không chẳng may Lưu lão giận chó đánh mèo thì cả Giao Nguyệt Trấn cũng khó lòng yên ổn.
Vuốt mồ hôi trên trán, hắn quay lại vấn đề chính, hỏi tiếp:
"Nhưng mà Vân Phong thắng?"
"Đúng vậy, nên mới có kế hoạch B. Vân Phong thắng, dù Đỗ Thái có chết thì Đỗ Gia cũng chẳng làm gì được Lưu lão – đây là thiên thời, lại có người làm chứng Vân Phong không giết người - đây là địa lợi, không kể đến Đỗ Thái là con sâu mà cả trấn đều muốn diệt – đây là nhân hoà. Thiên – địa – nhân, chẳng có yếu tố nào không thông, Đỗ gia muốn trả thù cũng đành phải bỏ qua."
"Thế nhưng, ta lệnh cho ngươi băm xác Đỗ Thái là có hai mục đích. Thứ nhất, ca ca Đỗ Thái là Đỗ Thông, tuy tu vi không cao, nhưng lại rất thương em. Nếu biết thảm án của đệ đệ có liên quan tới Vân Phong thì ngươi nghĩ với tính cách của hắn có đi báo thù không?" – Hắc y nhân kiên nhẫn giải thích, nhưng lời nói vẫn cực kì kiệm lời và lạnh nhạt. Dường như đây là thói quen của hắn vậy.
"Có, tất nhiên là có." – Tứ Quỷ đáp, trong lòng cũng mơ hồ nhìn ra đáp án.
Hắc y nhân gật đầu, nói tiếp:
"Cái kế gắp lửa bỏ tay người này ai nhìn cũng thấy, cho nên chỉ bọn tiểu bối hồ nháo cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ghê gớm, chỉ cần không làm quá phận thì Lưu lão và Đỗ gia cũng sẽ bỏ qua. Nhưng dù tiểu bối hồ nháo cũng sẽ có thêm phần rắc rối. Đỗ gia rối ren 1 phần, chúng ta lại càng lợi một phần."
"Thứ hai, nếu Vân Phong đã không phải là thủ phạm thì sẽ có người đặt ra nghi vấn: Là ai dám cả gan băm xác người nhà Đỗ Gia? Đỗ Gia vì mặt mũi dù sao cũng phải tìm ra hung thủ, mà nghi can lớn nhất là tứ đại gia tộc và trưởng trấn. Cho nên đã loạn lại càng loạn, đến khi loạn không thể khống chế. Ta chỉ cần châm một mồi lửa nhỏ thì... Bùm. Hiểu chưa?"
Hắc y nhân làm ra thủ thế, chiếc chén xanh bằng phỉ thúy mà hắn vừa uống trà nát thành bụi phấn.
Lúc này, Tứ Quỷ mới hoàn hồn, hắn không ngờ được chuyện tranh đấu, tính kế nhau giữa các gia tộc lại sâu xa, lắt léo như vậy. Giả như mình nắm trong tay một gia tộc thì chỉ có nước bị tính kế, ngậm hận mà chết. Hắn cung kính nói:
"Chủ nhân cao minh. Tiểu nhân bái phục người sát đất."
"Ít nói nhảm. Không còn chuyện gì nữa thì mang đồ chữa thương đưa đến nhà Lưu lão, kéo gần quan hệ với Vân Phong đi." Hắc y nhân ra lệnh. Nhưng ngay sau đó thêm vào một câu: "Nhớ đi cùng với các thế lực khác để tránh có người nghi ngờ."
"Vâng, chủ nhân." Tứ Quỷ gật đầu rồi nhanh chóng lui ra.
Dưới hiên đình, hắc y nhân vẫn chằm chằm nhìn vào giả sơn thì thào: "Vân Phong a, Vân Phong. Tiểu tử ngươi là ai."
Giờ phút này, cái vẻ thong dong ban nãy của hắc y nhân đã biến mất, chỉ còn lại cảm giác lo lắng khó nói nên lời. Cái cảm giác này giống như dự báo một điều bất hảo sắp sảy đến. Cho dù một người luôn trầm tĩnh như hắc y nhân cũng khó lòng kiềm chế.
* * * * * * * * * *
Phía Tây Giao Nguyệt Trấn, trên con đường thông thương với Tứ Phương Thành.
Một thớt xe ngựa đang thong giong hướng về trong trấn. Trên xe, có ba người đang ngồi. Hai lão giả và một tiểu cô nương. Một trong số đó là Lưu Hàn, gia gia nuôi của Vân Phong. Người kia là lão bằng hữu của hắn, Đông Minh Hỏa.
Giờ phút này, khuôn mặt của hai người kia đều có cảm giác buồn bã, chán nản. Dường như sau vài ngày, trên mặt họ lại có thêm vài nếp nhăn.
Lưu lão thỉnh thoảng lại kéo rèm xe, nhìn qua ven đường rồi quay lại nhìn tiểu nữ hài. Những lúc như vậy, lão lại thở dài một hơi. Đối diện với lão, Đông Minh Hỏa cũng làm một việc tương tự.
Tiểu nữ hài chỉ lạnh nhạt ngồi một chỗ như thể không hề quen biết họ. Đôi mắt to tròn, lung linh trên gương mặt trắng trẻo, bầu bĩnh mở to, nhưng bên trong tròng mắt lại là một màu trắng ngà. Tiêu cự của đồng tử vẫn nhìn xa xa, mãi chẳng thay đổi, giống như nàng chỉ có thể nhìn về một phương hướng vậy.
Nàng nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc, hất những lọn tóc trắng ra sau, để xõa ngang hông. Mái tóc ấy mượt mà nhưng băng lãnh, trắng thuần một màu như tuyết rơi. Trên người nàng cũng tỏa ra một hương vị lạnh lùng, ẩn trong đó là cảm giác kiêu ngạo, khinh thường thế gian, cự tuyệt người từ ngàn dặm. Tiểu nữ hài này giống như một bức băng điêu tuyệt tác đang bị phong ấn. Mà thứ phong ấn nàng chính là trái tim của chính mình.
"Lưu huynh, ngươi nói tiểu điệt nữ này sẽ không có việc gì chứ?" – Đỗ Minh Hỏa truyền âm hỏi.
Lưu Hỏa đang trong trạng thái nhập định, đột nhiên mở mắt. Lão nhìn về phía tiểu nữ hài một hồi rồi lắc lắc đầu, buồn rầu truyền âm lại:
"Ta không biết, Huyền Âm Thể Chất của nàng đã hiển lộ rồi. Không may nó lại xuất hiện lúc tâm lý của nàng bất an nhất, khiến nàng... haizzz... trở nên lạnh lùng như Huyền Âm vậy. Nhưng mà lão Đông, y thuật của ngươi cao như vậy, đan dược luyện chế cũng rất nhiều. Tại sao không thể trị được bệnh của nàng?"
Người được gọi là lão Đông cười khổ, vuốt nhẹ đám râu bên mép, truyền âm lại:
"Nói thật với huynh. Nếu ai có thể chữa khỏi mắt cho tiểu điệt nữ ta tình nguyện bái hắn làm thầy. Cái gọi là Tam tuyệt bệnh của nàng ta đã nói với huynh. Đó là phong âm, phong thị, phong thính. Là do bản thân nàng đau khổ quá độ, không muốn tin vào thế gian nữa cho nên chính cơ thể làm ra phong ấn cho nàng. Nàng không muốn nghe, không muốn nhìn, không muốn nói chuyện với bất kì ai, chính nàng muốn phong ấn chính mình. Mà nếu mạnh mẽ áp bức giải khai chỉ có thể bức tử nàng."
" Chỉ có hai cách có thể giúp được nàng, một là chính bản thân nàng nghĩ thông, tự động giải phong ấn. Thứ hai là để một người trình độ cực cao giúp nàng. Nhưng nếu giúp xong, nàng không nghĩ thông suốt thì chỉ lại phong ấn thêm lần nữa mà thôi."
"Vậy nếu Giáo chủ đại nhân ra tay, liệu..." Lưu Lão vẫn cố gắng hỏi, một cơ hội mong manh cũng ít ra còn có ích. Nếu không, hắn thật không dám nhìn cảnh điệt nữ tự phong ấn mình. Mỗi lần nhớ lại lòng hắn đau như rỉ máu.
Đông Minh Hỏa cười khổ:
"Khó, khó lắm, trừ khi Giáo chủ nhảy cóc, trực tiếp vượt nhất cảnh tam tinh mới có thể miễn cưỡng giải khai phong ấn. Còn nếu muốn an toàn thì phải nhờ cao thủ thế lực Hắc Thiết giúp đỡ."
Lưu Hàn âm trầm, không nói nữa. Lão rất, rất, rất muốn lúc này biến mất, vô lo, vô nghĩ, không muốn sống cảnh đấu đá trong giáo, không muốn quản chuyện của người khác nữa. Thế nhưng mỗi lần nghĩ đến công tử mất tích bí ẩn, nghĩ đến tiểu thư sinh tử chưa rõ là lão không làm được. Công tử có đại ân với lão, tiểu thư lại coi lão như gia gia.
Mấy chục năm qua, nhìn tiểu thư lớn lên, cùng làm bạn với công tử, sinh con cho công tử là lão lại thổn thức cõi lòng. Lão không muốn phụ sự ủy thác của hai người họ. Lão nhất định phải chữa khỏi bệnh cho tiểu điệt nữ này, nhất định phải trả thù giúp tiểu thư, cho dù có phải trả bằng bất cứ giá nào.
Xe ngựa vẫn tiếp tục lăn bánh hướng về Giao Nguyệt Trấn, để lại trong lòng Lưu lão cảm xúc ngổn ngang.
Trong căn nhà đá của Lưu lão.
Hoa Hoa luống cuống tay chân đang cố gắng băng bó cho Vân Phong. Mặc dù nàng biết gã chỉ là một tiểu hài nhưng chẳng hiểu sao Hoa Hoa lại ngại ngùng như thế.
Thực tế, nàng là một thiếu nữ mười ba tuổi rồi, ở một nơi hẻo lánh như Giao Nguyệt Trấn thì nữ hài 15 tuổi đã thành gia lập thất, cũng đã có con có cái. Nàng cũng chỉ kém hơn người ta có một, hai tuổi mà thôi. Hơn thế nữa, nữ hài thường trưởng thành sớm hơn nam hài, cho nên cái gì cần biết thì nàng cũng đã biết cả.
Mặc dù nàng chỉ coi Vân Phong như đệ đệ nhưng nhìn thấy Vân Phong lúc này, hai má đào của nàng đã trở nên đỏ ửng, nóng hâm hấp.
Nhất là khi Vân Phong chiến đấu, có rất nhiều địa phương bị thương, ngay cả sau mông, bắp đùi cũng có vài vết. Muốn băng bó cẩn thận cũng phải cởi sạch quần áo, tẩy rửa một phen. Lúc ấy, không thể tránh khỏi việc nhìn vào đồ vật nào đó.
Mãi đến khi xong việc, khuôn mặt nàng đã đỏ như gấc chín, cái cần cổ thon dài, trắng trẻo cũng đã phiếm hồng. Hai vành tai thì không phải nói, nếu có ai chạm vào bây giờ thì đảm bảo sẽ bị nướng chín luôn.
Nàng vội vã bê ra một chậu nước bẩn, luôn miệng mắng:
"Xú Vân Phong, xú Vân Phong. Lúc nào không ngất lại ngất đúng lúc này."
Ngay cả phụ thân nàng, nàng cũng chỉ băng bó trên người. Những địa phương mẫn cảm như vậy, nàng cũng chưa bao giờ nhìn a.
Chỉ có duy nhất lần này là nàng phải chịu thiệt.
Thỉnh thoảng, nàng lại lắc đầu nguầy nguậy, cái chân đẹp đôi lúc lại vô thức đá vào chân ghế, nền đất, giống như chúng là kẻ thù không đội trời chung với nàng.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng nói vang lên:
"Vân Phong, cháu có nhà không? Vân Phong."
Lúc Hoa Hoa đang nghi hoặc thì có ba bóng người xông vào như chỗ không người. Nàng có thể nhận ra được một trong số đó là Lưu lão, cũng chính là gia gia Vân Phong. Hai người kia một già một trẻ, nàng chưa gặp mặt bao giờ. Người già thì bộ dạng văn sĩ, tiên phong đạo cốt, cầm tay một người trẻ. Nàng cực kì lạnh lùng, nhưng lại rất xinh đẹp, dễ thương. Không khó để nhận ra tương lai chính là một tiểu mỹ nhân họa quốc ương dân.
← Ch. 19 | Ch. 21 → |