Truyện ngôn tình hay

Truyện:Phong Quyển Tàn Vân - Chương 35

Phong Quyển Tàn Vân
Trọn bộ 79 chương
Chương 35: Nhặt được tiện nghi
0.00
(0 votes)


Chương (1-79)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Kiếm chiêu lướt tới cực nhanh, không để cho Ma Ưng có cơ hội cất cánh. Ép nó buộc phải một mình tự đối mặt với kiếm quang.

Vù vù... xoẹt...

Đột nhiên sắc mặt Vân Phong thay đổi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy kiếm chiêu đi qua rừng cây phía trước ầm ầm ngã xuống, kiếm quang gào thét xông tới, phá nát hết thảy những thứ chắn ở trước người! Thế nhưng, khi đến gần Ma Ưng, kiếm chiêu như chìm vào đại hải, không thể dấy lên được chút sóng gió nào, bị hắc khí trên người nó nuốt chọn.

"Không thể nào, Ám nguyên tố trên người nó thật mạnh." – Vân Phong kinh hãi, lầm bầm nói. Nhanh chóng sử dụng Tật Lôi Biến tránh thoát một chiêu Phong Nhận phản công của Ma sủng trước mặt.

"Tứ Phương Hợp."

"Tứ Phương Khai."

...

Lại thêm vài lần thử kiếm, xong không đem lại tác dụng gì, Vân Phong hét lớn, lắc đầu quầy quậy, bực bội thối lui:

"Mẹ nó, không đánh với ngươi nữa."

Ma Ưng trước mặt hắn có cấp bậc không quá cao, dựa vào ưu thế của Hàn Cực Kiếm hắn có thể miễn cưỡng san bằng khoảng cách tu vi. Nhưng Ma Ưng cũng không phải đèn cạn dầu, dựa vào sự yêu dị của Ám Nguyên Lực khiến Vân Phong có lực mà không thể phát, có sức mà không thể dùng. Ám Nguyên Lực có sự ăn mòn quá lớn, trong khi đó Vân Phong vẫn chưa tu luyện ra Nguyên lực, chỉ dùng kiếm kỹ thì không thể nào thể hiện được uy lực kiếm chiêu, không thể phá tan phòng tuyến của nó.

May chăng, nếu dùng Tật Lôi Biến áp sát rồi tung Bát Tý Thiết Bối Quyền thì 5 phần là có thể đánh chết Ma sủng kia. Nhưng biện pháp đập nồi dìm thuyền, không có chỗ nào tốt như vậy, hắn sẽ không làm.

Trên người Vân Phong dâng lên một đạo quang mang chói mắt, đập chân một cái đã nhảy đi được 5 mét, tốc độ di chuyển này giờ đã là cực hạn của hắn. Bởi vì không có Nguyên lực vận hành, võ kĩ hiện giờ chỉ mạnh hơn vài chiêu võ công bình thường 3, 4 phần. Nhưng bù lại, không cần Nguyên lực nên Vân Phong có thể sử dụng thoải mái cho đến khi nào kiệt sức thì thôi.

Ma Ưng thấy Vân Phong muốn chạy trốn lập tức thi triển linh kĩ Ma Ưng Truy Ảnh liên tục, bóng dáng hắn nó tựa như u linh thoáng ẩn thoáng hiện trực tiếp đuổi theo sát nút. Thỉnh thoảng, Ám Cầu, Phong Nhận ùn ùn đánh xuống.

Rầm rầm.

Trong rừng rậm đất đai rung chuyển, tuyết đọng bay tứ tung. Trong khí tức hung bạo, hai thân ảnh điên cuồng lướt qua. Những nhánh đại thụ vươn lên bị thân ảnh to lớn bay ngang đập gãy, hủ thực, bóng người nho nhỏ trước mặt thì đang lấy tốc độ của linh hầu mà chuyền cành tránh né.

Động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên khiên cho không ít Ma sủng trong rừng chú ý. Bất quá ở khu ngoại vi Bắc Sơn này, Ma Ưng có lẽ là Ma sủng nguy hiểm nhất, khí tức Ám Nguyên Lực khiến những con Ma sủng khác không dám tới gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn một con chim ưng to đùng đuổi theo công kích một tiểu tử nhỏ bé, đang tiến sâu vào trong rừng.

"Súc sinh chết bầm, bám dai như đỉa!" - Chạy như điên chừng mười phút, Vân Phong thấy Ma Ưng không hề có ý định từ bỏ, bực bội mắng to.

"GRaooo" - Ngay lúc đó, xa xa trong rừng, một tiếng Ma sủng rống lên, mang theo một lời cảnh cáo.

Vân Phong nghe thấy tiếng thú rống kinh thiên, ánh mắt đảo loạn một hồi, có chút sợ hãi. Nhưng sau đó, hắn nở nụ cười, cắn răng quyết định, tốc độ lại không dừng lại chút nào. Hắn hiểu được giờ phút này, Ma sủng đang kêu gào kia chính là cọng rơm cứu mạng của mình.

Ma sủng có khái niệm địa bàn rất cao. Bình thường, chúng đều phân chia nơi ở, chỗ đi săn rất rõ ràng. Ngoại trừ trường hợp Ma sủng có đẳng cấp cao hơn đi đến địa bàn của Ma sủng cấp thấp hơn, thì các trường hợp khác đều được bọn chúng cho là khiêu khích, đánh chiếm địa bàn. Kết cục của những trường hợp như vậy là chiến đấu sống chết với nhau.

"Đúng là may mắn. Tự nhiên lại có cọng rơm cứu mạng lúc này. Cho 2 đứa các ngươi cắn nhau 1 chút." – Hắn thầm nghĩ, nhanh chóng đạp Tật Lôi Biến phóng về hướng đó, kéo theo một con Ma Ưng điên cuồng đuổi giết.

Chỉ vài phút sau, trước mặt đã hiện ra một cái hang động to lớn màu đen, ở trước cửa động là một con Ma sủng đầu sư tử, mình hổ, đuôi sói thân dài 3 mét, màu xám đen, to như một con trâu mộng. Ánh mắt nó không hề để ý đến Vân Phong đang nhảy nhót trên cây, mà đang dữ tợn nhìn Ma Ưng đang hùng hổ phía sau.

Vân Phong vừa đến lập tức nấp vào một góc kín, định mượn Ma sủng kia kéo dài thời gian chạy trốn nhưng nhìn lại Ma sủng kia liền bụm miệng, chán nản lắc đầu.

"Là Sư Hổ sao." – Hắn buồn bực, thầm nhủ.

Sư Hổ

Hắn không hiểu sao một con Ma sủng Phàm phẩm như Sư Hổ lại có thể khiêu khích Ma Ưng – Cao phẩm Ma sủng. Không nói đến chênh lệch tư chất, chỉ cần tính toán sơ qua về Nguyên lực thì Sư Hổ đã ở vào thế hạ phong tuyệt đối. Ma Ưng có Phong nguyên lực, Ám nguyên lực làm hậu thuẫn, có thể mượn chúng để thi triển Linh kĩ, trong khi tất cả Ma sủng Phàm phẩm đều không thể dùng bất kì một loại Nguyên lực nào. Chỉ có thể dùng nhục thân làm vũ khí.

"Grao..."

Sư Hổ gầm gừ nhìn Ma Ưng đang bay tới, há mồm gầm lên uy hiếp, định dọa con vật kia quay đầu.

Nhưng Ma Ưng đang đỏ mắt điên cuồng đuổi theo con mồi. Bất kì ai ngăn cản nó cũng đều là kẻ thù, không nói đến một con Ma sủng Phàm phẩm nho nhỏ không cùng đẳng cấp. Khi nó nhìn thấy Sư Hổ hăm dọa ngăn cản, nhất thời cũng hú lên thô bạo, thân thể bằng một người trưởng thành bắn lên cao, Ám nguyên lực ngưng tụ ở trước mỏ.

Ám Cầu như lưu tinh va mạnh vào người Sư Hổ.

Xèo, xèo.

Sư Hổ không đề phòng lập tức bị trúng chiêu, lớp da bị ăn mòn kịch liệt, bốc lên khói đen khiến nó đau đớn quằn quại, lăn lê trên tuyết, kêu gào thảm thiết.

Mặt đất bị chấn, mãnh liệt rung động, những gốc cây xung quanh bị Sư Hổ quét ngang gãy đổ nghiêng ngả. Vân Phong cũng hết hồn trợn mắt nhìn Sư Hổ rống lên thê lương. Nửa thân trên của nó bị Ám nguyên lực ăn mòn gần một nửa. Trong đầu hắn đang nhanh chóng xoay quanh ý nghĩ tiếp tục chạy trốn.

Vụt.

Vân Phong quyết định tiếp tục chạy trốn, đạp cây mà đi, mượn sức bật của từng cành cây mà tăng thêm tốc độ.

Ma Ưng cũng nhìn thấy hắn nhưng không lập tức đuổi theo. Đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào Sư Hổ đang quằn quại trên đất. Bản năng của nó nói rằng có điều gì đó không thích hợp.

5 phút.

10 phút.

Vân Phong vẫn lao nhanh trong rừng, không hề ngưng nghỉ. Nhưng kì lạ ở chỗ, Ma Ưng không hề đuổi theo. Từ phía xa xa, thậm chí Vân Phong vẫn nghe được những tiếng ầm ầm đấu chọi nhau không ngừng.

"Chẳng lẽ Sư Hổ kia có thể đấu lại Ma Ưng sao. Không thể nào chứ?" – Vân Phong đầu óc loạn chuyển, cắn răng suy nghĩ.

"Ma Ưng kia có tuyệt chiêu truy tung, rất khó trốn thoát. Nếu như Sư Hổ có thể đấu được Ma Ưng, ta có thể đâm lén một đao, khiến nó trọng thương, khi đó mới thực sự có thể thoát thân. Còn bây giờ chỉ là chạy trốn trong chốc lát, không phải là cách hay."

Vân Phong suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cũng quyết định quay về.

Dưới một mỏm đá không cao lắm, gần sát với hang động của Sư Hổ, một thân ảnh nho nhỏ cúi rạp người, ánh mắt kinh nghi bất định, chăm chú nhìn vào vùng chiến đấu ngay trước mặt.

Xung quanh 20 mét, cây cối đổ rạp, ngã nhào, không gốc cây nào nguyên vẹn. Nơi thì bị va đập mạnh mà nứt gãy, nơi thì bị Ám nguyên lực hủ thực đổ rạp.

Rầm. Bùng.

Trên người Sư Hổ liên tục bốc lên khói đen, mơ hồ còn thấy được thịt rữa đang không ngừng rơi xuống. Chẳng khác nào trên người nó là một ổ dòi bọ đang không ngừng đục khoét. Nhưng kì lạ ở chỗ, không hiểu tại sao, Ma sủng kia vẫn có thể sống sót. Trong tự nhiên, Ám nguyên lực cực kì mạnh mẽ, không dễ gì ngăn cản nó hủ thực. Ngoại trừ dùng Nguyên lực khác hệ đối chọi với Ám lực thì Vân Phong cũng chưa nghĩ ra cách gì khác có thể ngăn cản.

"Chẳng lẽ, con Sư Hổ này là biến dị." – Vân Phong lớn mật nghĩ đến một khả năng. Nhưng rồi lại lắc đầu nguầy nguậy, thầm nghĩ:

"Xem hình dáng và biểu hiện thì chắc không phải".

Nhưng ngay sau đó, hắn phải trợn mắt há mồm, trân trân nhìn vào Sư Hổ như gặp phải sinh vật lạ. Vừa rồi hắn không để ý kĩ, trên người Ma sủng kia vờn quanh một viên cầu trong suốt. Đây chính là tiêu chí của Ma sủng nhất giai.

Lần đầu tiên, Vân Phong được nhìn thấy một Ma sủng nhất giai hàng thật, giá thật. Hắn trân trối dụi dụi mắt vài lần, mãi tới khi chắc chắn đây không phải là mơ mới lắp bắp, nói:

"Sư Hổ... Sư Hổ nhất giai. Điều này... sao có thể chứ... Ma sủng Phàm Phẩm không thể nào tu luyện, lên cấp còn khó huống chi... là tiến giai. Chẳng lẽ, nó ăn được nội đan của một Ma sủng nhất giai nào khác."

"Graoooo..."

"Gri..."

Ma Ưng sau vài lần đấu chọi cũng đã không còn yên lành như trước, vài lần va chạm khiến nó bay không vững. Đôi cánh có dấu hiệu bị thương, ngay cả bay cũng khó khăn, thậm chí Phong Nhận cũng khó lòng thi triển.

Đau nhức càng khiến Sư Hổ kích phát hung tính, trở nên điên cuồng. Nó gào lên tức giận, tiếng gầm mang theo uy lực kinh người. Nơi tiếng gầm lướt qua, không gian rung động như muốn nổi cuồng phong, uy áp này khiến cho sắc mặt Ma Ưng cũng phải đổi. Sư Hổ cuồng bạo tấn công về phía Ma Ưng, lông trên cơ thể cứng như gai nhọn dựng thẳng đứng, lao đi như một tòa thành thép.

Rầm rầm, rầm rập.

Mỗi bước đi của Sư Hổ làm đất dưới chân rung động không ngừng, cũng khiến Ma Ưng trên không rối loạn, lảo đảo không vững. Mặc dù Ma Ưng là Ám hệ Ma sủng quý hiếm, nhưng vẫn chưa qua được vạch lằn tiến cấp, bị Sư Hổ dùng giai vị áp chế. Cho dù, chưa đến mức trực tiếp quỳ xuống chịu chết, nhưng chiến lực cũng bị giảm đi ba phần.

Nhìn thấy Sư Hổ bộc phát ra sức mạnh phản kháng, Ma Ưng réo lên một tiếng, tốc độ vũ động của móng vuốt càng lúc càng nhanh, một chùm tia sáng màu đen tuyền kéo ra, tạo thành một tấm lưới lớn bao trọn Sư Hổ. Hiển nhiên, Ma Ưng muốn dùng Hắc Võng phòng thủ, kéo dài thời gian cho Ám nguyên lực tiếp tục ăn mòn Sư Hổ.

Nhưng Sư Hổ trở nên điên loạn, không thèm quan tâm, vẫn toàn lực xuyên qua, bỏ mặc hắc ám ăn mòn lớp da bên ngoài.

"Phanh."

Một tiếng động vang lên, Sư Hổ đột nhiên lao qua, thân thể như con trâu mộng của nó va chạm với Ma Ưng trên không tạo thành tiếng vang trầm đục. Nhìn Sư Hổ lao lên, nội tâm Vân Phong rung động. Hắn biết bản thân nếu như bị Ma sủng này đụng vào như vậy không chết cũng trọng thương.

Ma Ưng trên không vì bất ngờ, không thể tránh né, cả người bị đập văng vào mặt đất gần đó. Nó rống lên thê lương, thân thể như quả bóng đập vào đất rồi lại văng ngược ra, lông vũ trên cánh hoàn toàn bị một trảo điên cuồng tàn bạo của Sư Hổ đập nát.

*****

Sư Hổ sau khi tấn công cũng bị Ám Nguyên Lực từ Hắc Võng bao phủ. Cả cơ thể bỗng chốc như bị lột một lớp da. Không những vậy, lớp máu thịt hồng đỏ cũng dần dần bị biến thành màu đen, không ngừng có mảnh thịt vụn rơi xuống.

"May mà vừa nãy chạy nhanh, không thì..." Vân Phong lau đi mồ hôi trên trán, nghĩ lại cảnh trước mắt mà sợ. Nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm thấy hưng phấn, chỉ muốn hét lên một tiếng thật to.

Ở giữa sân, Sư Hổ và Ma Ưng máu tươi đầm đìa, hơi thở cũng trở nên yếu ớt, hít thì ít mà thở ra thì nhiều. Chính xác cả hai đều đã lâm vào thế lưỡng bại câu thương, không còn sức chiến đấu.

"Mẹ nó, liệu có phải hôm nay vận khí mình đại phát. Ngay cả chạy trốn cũng có thể đạt được phần thưởng." – Vân Phong đắc ý, liếm liếm môi. Nếu như bắt được hai con Ma sủng này, hắn hoàn toàn có thể phát tài. Trong một thời gian tới, vấn đề nội đan cho Hỏa Sí Điểu cũng không cần phải lo. Hơn thế nữa, Ma Ưng kia rất tốt, nếu có thể khiến nó trở thành Ma Sủng thì việc tu luyện trong Bắc Sơn càng thêm đảm bảo.

"Động thủ thôi." – Khóe miệng Vân Phong nhấc lên nụ cười tà, âm thầm tiến lại chỗ của Ma Ưng.

Sư Hổ bị trúng Ám Nguyên Lực đảm bảo chết chắc, sức mạnh của nó cũng giảm đi rất nhiều, với Tật Lôi Biến của Vân Phong, Sư Hổ không gây thêm được chút sóng gió nào. Nhưng Ma Ưng lại khác, tuy nó trọng thương, không bay được, nhưng một thân Nguyên lực còn đó, viễn trình công kích uy lực cực cao, đối với Vân Phong là đả kích trí mạng.

Hắn lén lén, lút lút tới gần, chậm rãi, không để Ma Ưng phát hiện. Đến khi cách nó 6 mét, hắn lập tức động thủ. Tật Lôi Biến phát ra, hắn lập tức như u linh xuất hiện ngay sau Ma Ưng, thừa lúc nó còn đang lảo đảo, nhanh như cắt xuất kiếm.

Hàn quang lóe sáng, Hàn Cực Kiếm sắc bén đến mức chỉ nhìn đã khiến người ta lạnh gáy, nhanh như sấm chớp xuyên vào bả vai Ma Ưng.

Xoẹt!, Xoẹt!

Liên tục hai kiếm đâm ra, xuyên qua hai bên cánh Ma Ưng hai lần, khiến nó không thể chạy thoát được nữa. Ma Ưng điên cuồng gào thét, Ám Nguyên Lực không hề giữ lại, bộc phát quanh thân, thề giết bằng được nhân loại đáng chết kia.

Nhưng Vân Phong làm sao để cho nó toại nguyện. Hắn cười lạnh, ngay cả Hàn Cực Kiếm cũng không rút ra. Lập tức thi triển Tật Lôi Biến rút lui. Một lần nữa, hắn lại cách Ma Ưng 6 mét. Vị trí không khác gì lúc tập kích.

Sở dĩ, hắn chọn vị trí này vì vừa vặn có một tảng đá dày chặn đứng, hơn nữa nơi này cách Ma Ưng 6 mét có dư. Vân Phong tính toán, chỉ một lần Tật Lôi Biến đã kéo đi 5 mét khoảng cách, thêm vào cánh tay dài 1 xích (33, 33 cm) và Hàn Cực Kiếm dài hơn 1 mét của hắn, có thể thoải mái đâm Ma Ưng rồi rút về.

"Récc... Récc"

Ma Ưng phát ra hai tiếng kêu sắc nhọn, hai mắt âm trầm giận dữ nhìn Vân Phong một cách chăm chú. Bất chợt từ trong miệng đột nhiên bắn ra một Ám Cầu to bằng đầu người, màu đen tuyền. Nó được bao bọc bởi một lớp hắc khí nồng đậm, lao nhanh trong gió, phát ra những tiếng viu viu lạnh gáy bởi hắc khí ma sát, hủ thực với không khí xung quanh. Nếu như chỉ chạm vào một chút, tin rằng không bao lâu, Vân Phong sẽ trở thành một cái xác khô, thậm chí chẳng còn lại cặn bã.

Thế nhưng, Vân Phong sao để nó có cơ hội, chính hắn đã tính toán khoảng cách vừa đủ đến trốn thoát, hoàn toàn ở vào vị trí an toàn.

Vèo một tiếng, cả người hắn nhanh chóng lẩn trốn sau tảng đá lớn.

Bụp. Xì xì.

Ám Cầu mạnh mẽ đập vào đá lớn, phát ra tiếng hủ thực xèo xèo như mỡ rán. Nhưng dù cho nó có mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ hủ thực được hai thốn (khoảng 7 cm) thì dừng lại. Vân Phong nhìn thấy, đắc ý cười thầm: "Tiếp tục đi, đợi đến lúc ngươi hết Nguyên lực, ngươi sẽ là của ta."

Nụ cười tà vẫn kéo trên khóe miệng Vân Phong, đồng thời hai tay không hề nhàn rỗi. Một thanh kiếm bình thường được hắn lôi ra từ trong Túi Càn Khôn, liên tục thi triển Tứ Phương Khai, Tứ Phương Hợp. Kiếm lướt đi trong không khí, mặc dù không thể đột phá được lớp phòng ngự Ám nguyên tố của Ma Ưng, nhưng cũng đủ để khiến nó điên cuồng. Ám nguyên lực cũng vì tạo lớp bảo vệ mà nhanh chóng cạn kiệt hơn.

Thời gian dần trôi đi, chỉ chừng nửa tiếng sau, Ma Ưng bắt đầu hấp hối, ý thức hôn mê vì mất máu và kiệt sức.

"Ngất đi rồi sao, đừng có giả vờ a." – Vân Phong lẩm bẩm trong miệng. Kiếm trong tay vung ra vài đường kiếm quang xông thẳng đến Ma Ưng.

Xoẹt, xoẹt.

Hai đường máu màu ám huyết kéo ra từ trên người Ma Ưng, nhưng nó vẫn không hề động đậy. Vân Phong lại xuất kiếm, thử nghiệm vài lần, thấy Ma Ưng quả thực đã kiệt lực liền lấy từ trong Túi Càn Khôn ra một cái Đồng phiến trung cấp mà hắn đã chuẩn bị từ trước.

"Để xem chúng ta có duyên với nhau không." – Vân Phong khẽ cười, ném Đồng phiến về phía trước.

Dưới bầu trời tuyết trắng, bạch quang lóe sáng không hề gây ra bất cứ một động tĩnh nào, nhưng trong lòng Vân Phong lại là sóng gió ngập trời. Đây chính là lần đầu tiên hắn thử nghiệm bắt Ma sủng, mà lần đầu tiên của mỗi người bao giờ cũng là cảm giác hồi hộp lo lắng như vậy.

Không để Vân Phong đợi lâu, ngay lập tức, một tia quang mang nhu hòa từ Đồng phiến chiếu rọi khắp người Ma Ưng. Chỉ vài giây sau, Ma Ưng biến mất trong ánh sáng trắng, trên Đồng phiến lại lập lòe một màu đen bất định.

Vân Phong nín thở, im lặng chờ đợi. Trái tim đập mạnh liên hồi.

Hắn không dám thở mạnh, thậm chí có đôi lúc là nín thở. Hắn sợ chỉ cần mình rung động một chút thôi, cũng ảnh hưởng đến việc thu phục Ma sủng. Nếu là như vậy, không chỉ Nguyên phiến bị hỏng, mà Ma sủng cũng lập tức bị không gian trong Nguyên phiến cắt thành mảnh nhỏ, lập tức chết đi. Khi đó, 2000 Kim tệ của hắn sẽ tan thành bọt nước, có muốn khóc cũng không ra nước mắt.

Muốn bắt Ma sủng một cách dễ dàng cũng có nhiều cách:

Thứ nhất là câu thông với Ma sủng, khiến nó muốn đi theo, tự động nhận mình là chủ nhân.

Thứ hai là dùng thần thức cùng uy áp khiến Ma sủng trở nên mơ hồ, không phản kháng khi bị bắt.

Cách cuối cùng là đánh cho Ma sủng hấp hối, đầu óc không cảm giác được gì, đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, khi đó phòng tuyến tâm lý của nó rất yếu, có thể tăng thêm phần nào thành công.

Nhưng tất nhiên, ở trường hợp của Vân Phong hiện nay chỉ có thể dùng cách thứ ba. Ma Ưng mạnh mẽ hơn, lại cực kì thống hận Vân Phong, lấy gì để tự động nhận hắn là chủ nhân. Cho nên chỉ có thể dùng cách này, tuy không được an toàn cho lắm, nhưng vẫn phải thử.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào Đồng phiến, không hề chớp một cái. Đôi bàn tay bé tý của tiểu hài tử cũng đã run run, mơ hồ có mồ hôi chảy ra, ướt đẫm lòng bàn tay.

Nhưng dường như, hôm nay là một ngày may mắn của hắn. Chỉ sau vài phút, Đồng phiến cũng thôi nhập nhòe ánh sáng. Thay vào đó, một đám vụ khí nhàn nhạt lơ lửng trôi ngoài Đồng phiến giống như cái đựng Hỏa Sí Điểu, chỉ khác là một cái màu đen, một cái màu đỏ. Nó biểu hiện cho việc Đồng phiến đang hấp thu nguyên khí bên ngoài cho Ma sủng trong đó tu luyện.

"Thành công rồi." – Vân Phong ngửa mặt lên trời hét lớn. Cười sặc sụa.

Bắt Ma sủng chẳng khác nào đánh bài, một khi không ăn được, cả Đồng phiến và Ma sủng đều tan thành tro bụi. Còn khi bắt được, giá trị của Ma sủng không cần đong đếm.

Hắn vội lướt qua thông tin về Ma sủng trên Đồng phiến:

Ma Ưng - Chủng loại: Ma thú - Họ: Ưng (Ma điểu) - Hệ: Ám / Phong

Tư chất: Cao phẩm

Cấp bậc: 7 - Giai vị: 0 - Kinh nghiệm: 94%

Kĩ năng: Ám Cầu, Hắc Ám Võng, Phong Nhận, Liên Hoàn Phong Nhận, Phong Tác, Ma Ưng Truy Ảnh.

Tổng hợp thực lực: K ++

"Đúng là Ma sủng cao cấp có khác, mới có cấp 7 mà đã học được 6 Linh kĩ." – Vân Phong nhìn vào bảng thông tin Ma sủng mà sướng rơn người. Có thêm Ma sủng mạnh mẽ như thế này, hắn hoàn toàn có thể thoải mái hành động trong Bắc sơn.

Không chần chừ, hắn lập tức trích máu nhận chủ, biến Ma Ưng thành Ma sủng của mình. Mặc dù thể chất của hắn không thể mượn Ám Nguyên Lực của Ma Ưng để tu luyện, nhưng đổi lại Ma Ưng này lại có rất nhiều ích lợi khác với hắn, nhất là Linh kĩ Ma Ưng Truy Ảnh của nó. Hắn đã từng được lĩnh giáo tuyệt chiêu này. Vì nó mà Vân Phong không thể cắt đuôi, bị bám riết không tha. Trừ phi là tồn tại cao cấp hơn nó rất nhiều, nếu không, Ma Ưng tuyệt đối sẽ không để đối phương chạy thoát.

Mặc dù sung sướng nhưng Vân Phong vẫn không quên nhiêm vụ, vẫn còn một con Ma sủng đang hấp hối nằm đó. Nếu không sử lý nhanh, e rằng vẫn còn hậu hoạn.

"Hừ, Ma sủng Phàm Phẩm kia đâu." – Ném hết nội đan cấp 4 của Thanh Nhãn Phong và 1 viên Hồi Hoàn Đan vào Đồng phiến cho Ma Ưng hồi phục. Vân Phong nghi hoặc nhìn quanh.

Hắn nhớ rõ ràng vừa nãy khi chiến đấu với Ma Ưng, hắn còn nhìn thấy Sư Hổ đau đớn nằm đó. Nhưng chỉ vài phút hắn chăm chú theo dõi quá trình thu phục Ma sủng thì Sư Hổ đã biến đi đâu mất.

Bất chợt trên nền tuyết, hắn thấy có từng đám máu vẫn còn chưa khô, hướng tới cửa động, thỉnh thoảng lại có thịt lẫn trong đó, khiến Vân Phong không khỏi ghê người, chính xác đống máu thịt này là của con Sư Hổ kia. Hắn ngước nhìn cửa động đen xì, ngập ngừng một lát rồi thoăn thoắt lao vào như chốn không người.

Vào trong sơn động, Vân Phong gọi ra Hỏa Sí Điểu, để nó đậu lên vai. Mượn ánh sáng từ lửa trên người nó soi rõ đường đi, đồng thời cảnh giới phía sau. Hàn Cực Kiếm thu lại trên người Ma Ưng cũng được cầm trên tay, bảo trì tư thế chiến đấu.

Mượn ánh sáng từ hỏa diễm trên người Hỏa Sí Điểu, Vân Phong cố gắng nheo mắt nhìn quang cảnh nơi đây. Sơn động hẹp lại dài, chỉ đủ cho bốn người đi ngang nhau, chiều cao chỉ chừng ba, bốn trượng, được ánh sáng đỏ nhạt từ Hỏa Sí Điểu chiếu rọi. Bốn phía đều nhớp nháp, ánh lên quang hoa xanh đen, bốc mùi rữa nát.

*****

Đi chừng mười phút, khi Vân Phong bắt đầu cảm thấy hơi hoảng với hoàn cảnh yên lặng ở đây thì đột nhiên hắn sững người lại. Dưới ánh lửa lấp lánh, hắn chợt hít một hơi khí lạnh, cảm giác vui vẻ vì ngư ông đắc lợi lúc trước giờ đã biến đi đâu mất. Trước mặt hắn, sơn động phía trước rộng ra nhiều, như một tiểu sơn cốc, mặt đất ẩm ướt đầy đá nhô lên, chất đầy thi thể các loại động vật và người. Những thi thể đó đều bị gặm nham nhở, đa phần là thối rữa, trông cực kỳ đáng sợ.

Từng hơi thịt thối xen lẫn ẩm mốc khiến Vân Phong chợt thấy kinh tởm, cảm giác khó chịu, buồn nôn xuất phát từ bụng, lên dần tới cổ. Bởi vì vẫn nằm trong khu vực nguy hiểm, cho nên hắn cố bảo trì cảm giác thanh tỉnh, kìm nén không để mình nôn ra, đôi mắt tiếp tục chăm chú nhìn xung quanh.

Trên vách thò ra mấy mấu đá, lung lẳng vài cái xác chưa thối hẳn, chỉ có điều chưa bị gặm sạch, cơ hồ là lương khô của Sư Hổ chuẩn bị sẵn.

Hắn lẳng lặng bỏ qua những vật kia, tiếp tục đi sâu vào trong. Khi chưa xác nhận được Ma sủng kia đã chết hay chưa, hắn không dám có hành động gì ở nơi như thế này.

Lại đi thêm vài phút, sâu trong hang đá, tại chỗ đối diện hắn, chính là đường cùng, vách đá lởm chởm, quấn đầy dây leo. Giờ phút này tại trên vách đá, nổi bật trong đám dây leo không ngờ lại có một tiểu thụ trong suốt, rễ đâm sâu vào lòng núi. Phía dưới tiểu thụ là một hồ nước đọng nho nhỏ, cung cấp toàn bộ nước cho tiểu thụ cùng dây leo sinh trưởng. Tiểu thụ sinh trưởng trên vách đá, cách tuyệt với thế giới bên ngoài, chưa từng trải qua gió táp mưa sa, cũng chưa từng biết đến mùi vị ánh sáng mặt trời. Nó đứng đây, trăm ngàn năm bất động, cô đơn vững vàng thu hút ánh mắt Vân Phong.

Ánh mắt hắn nhìn lại, dễ dàng thấy được cây tiểu thụ này.

Nó độ cao không quá hai thước (khoảng nửa mét), thân thể trong suốt, cành nhánh rất nhỏ, bên trong lại có những đường vân giống như kinh mạch, màu xanh đen kéo dài từ rễ lên lá.

Tuy nhiên, những điều này không phải thu hút ánh mắt Vân Phong nhất. Mà điều để cho hắn chấn động chính là, lúc này, trên gốc tiểu thụ này có có 4 tiểu quả trong suốt tản ra hắc khí đen tuyền, kỳ dị vô cùng. Thoạt nhìn, giống như đang trong quá trình thành thục.

Ở dưới gốc rễ của nó, một con vật to như con trâu mộng đang nằm, không chút sinh khí. Cả người bị ám nguyên lực hủ thực đến tận xương. Không khó để nhận ra, nó chính là Sư Hổ.

Linh quang trong đầu Vân Phong chợt lóe, hắn nhìn Sư Hổ rồi lại nhìn gốc cây thần bí, cuối cùng chắp nối lại một số sự việc, hành động của Sư Hổ, lớn mật đưa ra một suy đoán:

"Nếu ta suy đoán không nhầm, Sư Hổ có thể tiến giai 8 phần là liên quan đến tiểu thụ. Nó sinh sống ở đây, không ngại đối chọi với Ma Ưng để đuổi nó đi cũng vì bảo hộ cái cây này. Cuối cùng khi sắp chết cũng cố sức lê về đây chính là muốn đợi quả trên tiểu thụ chín hẳn, hi vọng quả cây có thể cứu sống được nó nhưng lại không chờ được thì đã mất mạng."

Càng nghĩ, hắn càng nhận định suy đoán của mình là chính xác. Giả như hắn suy đoán có sai lệch đi chăng nữa thì có làm sao. Bây giờ có thể xác nhận được Sư Hổ đã chết, hắn cũng có thể tiếp tục tầm bảo trong hang động. Không kể đến đồ vật của những kẻ xấu số ngoài kia, chỉ riêng nội đan của Sư Hổ cũng đã có giá trị rất lớn rồi.

"Hỏa Sí Điểu, ngươi canh trừng ở đây nhé. Khi nào quả kia chín thì báo cho ta." – Vân Phong nhẹ nhàng nhắc nhở.

Hỏa Sí Điểu dường như thông linh, gật gật như gà mổ thóc. Dưới ánh nhìn của Vân Phong, nó hóa thành một đạo hồng quang bay về phía tiểu thụ. Ánh mắt nhìn bốn trái quả có vẻ thèm thuồng đến từ bản năng.

Vân Phong mỉm cười, lặng lẽ rút lui theo đường vừa đến, quay lại chỗ tập trung thi thể của Sư Hổ. Lần này, mặc dù đã không còn áp bách nguy hiểm, thế nhưng một lần nữa đối mặt với thi thể thối rữa, hắn không còn cảm thấy buồn nôn một chút nào.

Vân Phong không biết, lần đầu tiên đối mặt với xác chết, chính là một lần trải nghiệm tử vong quan trong nhân sinh lộ. Không cần biết vì lý do gì, chỉ cần hắn có thể bước tới, trải nghiệm qua, song bản tâm cũng sẽ tiến hóa, dần dần thích nghi với cảm giác này. Bởi vì lúc trước, cảm giác nguy hiểm từ Sư Hổ vẫn còn khiến hắn không còn chú tâm vào thi thể người chết. Cũng khiến hắn vô tình, may mắn trải nghiệm qua mà không gặp một chút khó khăn nào.

"Trên mình kẻ xui xẻo kia hình như có gì đó." – Vân Phong từ từ bước đến đống "lương khô" của Sư Hổ, nheo mắt nhìn. Bởi không có ánh lửa từ Hỏa Sỉ Điểu nên lúc này, chỉ dựa vào thị giác sau khi được cường hóa từ bản tâm, hắn có chút khó khăn.

Vân Phong nhìn qua, thấy một thi thể xem chừng là tu luyện giả, bộ vị trên ngực có một cái Túi Càn Khôn loại nhỏ, một cái lệnh bài khắc chữ Tô, ngoài ra không còn thứ gì khác. Từ tình trạng đồ vật trên người kẻ xấu số này, dường như hắn mới chết không lâu. Chậm nhất cũng chỉ cách đây 5 ngày.

Hơn nữa, mặc dù đã bị Sư Hổ gặm đi vài miếng, nhưng phần lưng, bụng hắn vẫn còn nguyên, nội tạng bị cắt xé thành mảnh nhỏ. Vân Phong chầm chậm lại gần, quan sát một lượt. Dễ dàng nhận thấy kẻ này bị đâm 1 kiếm từ sau lưng, xuyên qua nội tạng ra bụng trước. Nội tạng bị cắt thành mảnh nhỏ có thể vì Kim nguyên lực sắc bén hoặc cũng có thể do Phong duệ từ Phong nguyên lực.

Chắc hẳn trước khi bị Sư Hổ đưa đến đây, người này đang hấp hối hoặc đã chết.

Vân Phong cũng không quan tâm đến người này nữa, tiếp tục tìm kiếm chỗ tốt từ những cái xác. Người chết thì cũng đã chết, đồ tốt không thể nào để họ mang đi được. Do vậy, theo hắn nghĩ, để chúng cho người còn sống mới là vương đạo.

"Haizzz, chỉ có chừng ấy đồ vật thôi sao." Vân Phong nhìn "đống" đồ vật ở trên đất, lắc đầu tự diễu. Trong đó, ngoại trừ 15 Kim tệ, hai cái Túi Càn Khôn loại nhỏ cùng một ít khoáng vật, thảo dược cấp thấp ra thì không còn gì cả.

Có lẽ, khi sống với Lưu Hàn gia gia, ánh mắt của hắn đã cao hơn nhiều. Những khoáng vật, dược liệu thế này ngày xưa hắn mơ còn chẳng tới, nhưng bây giờ đã không được hắn để vào mắt. Chỉ có những đồ vật có thể điều chế đan dược, khí cụ từ Hoang giai trở lên mới xứng đáng được hắn chú ý.

"Thôi, dùng tạm các ngươi để tập luyện chế khí cụ vậy." – Vân Phong thở dài, thu hết đống tài vật trên đất vào. Kim tệ được hắn để riêng một túi, dược liệu lại để riêng một túi. Khoáng vật được nhét vào trong túi trung. Như thế trên người hắn treo lủng lẳng ba cái Túi Càn Khôn.

Bất chợt, Vân Phong lướt qua một phong thư rơi ra từ túi Càn Khôn. Hắn nhớ không nhầm thì đây chính là phong thư của kẻ có lệnh bài thân phận Tô gia.

"Hử, một phong thư." - Hắn nghi hoặc tự hỏi, mở bức thư ra xem. Nếu biết chủ nhân của thi thể này là ai, có thể báo cho gia quyến một tiếng. Ít ra không để họ phải sống trong cảnh chờ đợi.

"Nước đục đã được quấy lên, Giao Nguyệt Trấn đã loạn thành một đoàn. Trước mắt, Đỗ gia đã trở thành mục tiêu của các gia tộc. Nhưng Lưu lão đầu lại đang để ý tất cả mọi người. Chúng ta tạm thời không thể tiếp tục hành động, cần hoãn kế hoạch xuống 1 tháng. Báo cáo cho đại nhân rõ."

Đọc lướt qua bức thư, Vân Phong kinh nghi bất định, ánh mắt âm trầm có chút tức giận.

"Hóa ra, trong trấn có kẻ cấu kết người ngoài, đầu cơ trục lợi."

Hắn nghiến răng ken két, vò nát bức thư trong tay, ánh mắt như muốn phun lửa. Nếu như bọn ho tính kế nhau thì hắn cũng chẳng quan tâm, chẳng tức giận như thế này. Nhưng bởi vì chính những kẻ này đã bày mưu hãm hại hắn, cho nên Vân Phong vẫn luôn muốn bọn họ phải trả một cái giá đắt.

"Nếu không phải chính mình vừa được tẩy tủy, lại nhanh chóng đạt đến cao cấp Luyện cơ sao có cơ hội sống sót." – Vân Phong hừ lạnh, có chút không vui. Nhưng nhanh chóng, đầu óc hắn lại tiếp tục suy nghĩ. Những dạo gần đây, hắn càng lúc càng suy nghĩ nhiều, bất cứ việc gì dù là nhỏ nhất đều được hắn suy xét kĩ trước khi làm.

"Nhưng hành động của chúng là gì, có mục đích gì đây? Liệu bức thư này có phải là của Tô gia không, hay là người kia cướp được của kẻ khác?"

Tức giận không khiến Vân Phong mất đi óc quan sát thường ngày, hắn cố gắng suy nghĩ thật kĩ, nhưng cuối cùng vẫn không bắt được chút đầu mối nào, chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm:

"Bỏ đi, tính sau vậy."

"Réc... réc..." – Đúng lúc này, tiếng Hỏa Sí Điểu vang lên ở phía sâu trong động, cảm giác giống như rất vui mừng.

"Tiếng Hỏa Sí Điểu. Chẳng lẽ quả cây đã chín." – Vân Phong thầm nhủ, ném tất cả những chuyện đang suy nghĩ ra đằng sau đầu. Dẫu sao tranh chấp trong trấn không đến việc của hắn, một tên Luyện bì sơ giai như hắn không thể nào quản được chuyện này.

"Bức thư này cứ giấu đi, sau này đưa cho gia gia tìm hiểu tiếp vậy." – Vân Phong thở hắt một hơi, lại men theo đường động tối om, chạy về cuối đường hầm.

Trên vách đá, Nguyên khí cuồn cuộn như thủy triều, không ngừng bắt đầu hướng tới bên này hội tụ, sau đó toàn bộ áp súc, quán chú vào tiểu thụ. Gốc tiểu thụ, lúc này giống như một con Ma thú đáng sợ, đem nguyên khí Thiên Địa xung quanh hút cạn sạch.

Vân Phong vừa tới, thấy cảnh này bỗng há hốc mồm, sợ hãi. Không ngờ động tĩnh khi quả cây thành thục lại lớn tới mức này. Hắn có cảm tưởng, không khí cùng Nguyên khí trong động này bị hút cạn sạch. Khoảng cách từ ngoài cửa động cho tới bên trong này cũng phải mất 5 phút dùng Tật Lôi Biến. Tương đương 1, 5 cây số. Tức là trong bán kính 1, 5 cây số, Nguyên khí bị quả cây này hấp thụ không còn một chút gì.

Cùng với đại lượng Thiên Địa nguyên khí quán nhập vào bên trong, 4 quả trong suốt cũng bắt đầu toả ra quang mang đen tuyền, vụ khí màu đen liên tục rung động. Dường như có dấu hiệu lột xác.

Hiển nhiên, đây là lúc nó hoàn toàn thành thục, biến thành linh dược hiếm thấy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-79)