← Ch.52 | Ch.54 → |
"Vân Phong, Vân Phong. Đệ mau dậy đi. Có người nói muốn tìm đệ."
Vân Phong nằm trên giường, đang mơ mơ màng màng thì nghe được có tiếng gọi. Ngày hôm qua, do luyện tập tinh luyện tài liệu quá nhiều khiến thần thức kiệt quệ, cộng thêm mệt mỏi vì những suy nghĩ mông lung cho nên hắn ngủ lúc nào không hay. Ngay cả ai đưa hắn về phong cũng chẳng biết.
Hắn choàng tỉnh, dụi dụi đi đôi mắt vẫn còn nhức mỏi do di chứng từ việc khóc lóc nhiều quá, vội vàng chạy xuống giường, đi ra mở cửa.
"Hoa Hoa tỷ có việc gì vậy?" – Hắn vừa ngái ngủ vừa nghi hoặc hỏi. Bây giờ mới có 6 giờ sáng, lại là trời mùa đông nên chưa sáng rõ, không hiểu sao Hoa Hoa tỷ lại gọi hắn dậy lúc này.
Hoa Hoa khẽ kéo chiếc áo choàng lên cho đỡ lạnh, xoa xoa hai lòng bàn tay với nhau, xuýt xoa nói:
"Tỷ không rõ, có người đến bảo lập tức đưa cho đệ tờ giấy này, có việc cực kì nguy cấp."
Nói xong, nàng lấy ra một tờ giấy, trên đó vẫn còn vài dòng mực vẫn còn chưa khô. Dường như người viết cực kì gấp gáp, ngay cả đợi cho mực khô cũng không đợi được liền gửi ngay đến cho Vân Phong.
Hắn mở tở giấy ra, trên đó chỉ có ba chữ: "Xảy ra chuyện." kèm theo một kí hiệu chữ Trí ở góc giấy, đây chính là kí hiệu liên lạc giữa Vân Phong và Hồng Anh. Lập tức, cả người hắn bỗng nhiên căng cứng lại, cực kì sững sờ. Nếu không phải là chuyện gấp, ảnh hưởng tới an nguy của Đỗ gia chắc hẳn nàng sẽ không gửi cho hắn tờ giấy này.
"Tỉ tỉ về nghỉ tiếp đi. Không có việc gì đâu."- Vân Phong ngẩng đầu cười, nói với Hoa Hoa một câu để nàng yên tâm, ngay sau đó lao vội ra bên ngoài trời đông tuyết giá.
"Không có việc gì sao lại gấp gáp như vậy." – Hoa Hoa nghi hoặc tự hỏi, nhưng cũng đành bỏ qua. Nếu như Vân Phong không muốn nói với nàng thì có lẽ hắn tự giải quyết được, cho dù có lo lắng thì hiện giờ cũng không thể giúp ích gì.
- - - - - - - - -
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" – Vân Phong vừa bước vào đại sảnh tiếp khách đã vội vã hỏi.
Hồng Anh thấy Vân Phong đã đến, chẳng hiểu sao lại yên tâm hơn một chút. Nàng kéo ghế bảo hắn ngồi xuống rồi cắn môi, lo lắng nói:
"Lão tổ mất tích rồi."
Vân Phong giật nẩy mình, sợ hãi. Trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế này, việc Đỗ Huy mất tích chính là đả kích trí mạng cho toàn thể Đỗ gia. Không chỉ khiến Đỗ gia mất đi người lãnh đạo, lãnh tụ tinh thần, mà còn khiến bên này mất đi chiến lực đỉnh cấp trấn giữ.
"Bình tĩnh kể cho đệ nghe thử."
"Hôm qua, ngay sau khi đệ trở về, ta lập tức thi hành kế hoạch tìm kiếm gian tế. Đến đêm khuya, khoảng chừng một hai giờ sáng phát hiện có kẻ vượt tường ra bên ngoài. Lão tổ bèn một mình bám theo, tìm kiếm sào huyệt của đối phương. Chẳng hiểu sao, sáng nay người vẫn chưa về, có thể là lành ít giữ nhiều rồi."
"Đỗ lão đi có mang theo gì không?"
"Có Ma sủng tuyệt phẩm Miêu Phong Sư của người, hơn nữa còn một vài Ma sủng cao cấp khác nữa."
"Hỏng rồi." – Vân Phong cắn chặt răng, lo lắng nói.
Theo như lời Hồng Anh, đội hình mà Đỗ Huy mang đi tương đương với một Nguyên sĩ viên mãn, hai Nguyên sĩ cao cấp, hai Nguyên sĩ trung cấp. Nếu như Đỗ Huy gặp bất chắc nhiều khả năng có thể nhờ Ma sủng của mình đưa tin trở về. Với tốc độ cùng sự linh mẫn của Miêu Phong Sư, điều này không phải là khó. Nhưng tại sao đến giờ này không thấy có bất kì một tin tức nào được đưa ra, chính là nghi hoặc lớn nhất.
"Cái gì hỏng?" – Hồng Anh nhíu mày, cực kì gấp gáp.
"Tất cả mọi thứ đều hỏng rồi, đi sai một nước, hỏng cả bàn cờ. Chúng ta đã tính rất chi li nhưng vẫn để hổng một lỗ hổng quá lớn, chúng ta vẫn cứ đinh ninh rằng, chiến lực lớn nhất của địch nhân là Nguyên sĩ viên mãn."
Vân Phong nắm chặt tay rồi đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn, nói đúng hơn là nhìn về phương trời phía xa, nơi cư ngụ của Tô gia. Tầm mắt ấy như nhìn thấu tất cả, sâu trong ánh mắt tỏa ra quang mang thâm thúy. Hắn trầm ngâm nói:
"Nếu như giờ này Đỗ lão không hề có tin tức trở về thì có 2 khả năng có thể xảy ra. Thứ nhất, Đỗ lão đã bị bắt, hoặc tệ hơn nữa là bị hạ sát. Thứ hai, Đỗ lão đang bị kẻ địch bao vậy, không thể thoát thân. Cả hai trường hợp đều không để bất cứ một Ma sủng nào lọt lưới, như thế xem ra chiến lực đối phương cao cường hơn chúng ta rất nhiều. Ít nhất cũng phải có 3 Nguyên sĩ viên mãn, nghiêm trọng hơn là bọn chúng có Nguyên giả hàng thật giá thật."
Trước khi Vân Phong đến đây, Hồng anh cũng đã đoán được phần nào. Nhưng giờ đây nghe chính miệng hắn phân tích, nàng hiểu ra những điều mình suy đoán chính là sự thật rồi. Nàng cắn cắn môi, cứng rắn quyết định:
"Nếu như vậy, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường. Nếu như thiếu chiến lực đỉnh cấp, đối phương sẽ nhanh chóng tấn công Đỗ gia. Ta lập tức cho người chia làm hai nhóm, một nhóm di chuyển người già, trẻ em. Nhóm còn lại chỉnh đốn hàng ngũ, ngay đêm nay chúng ta tấn công Tô gia. Không thể để chúng có cơ hội tấn công trước."
Vân Phong nhìn ra sâu trong mắt nàng là biểu hiện tức giận, buông xuôi tất cả, ngọc đá cùng tan. Hắn cố gắng níu kéo một chút lý chí còn xót lại trong người Hoa Hoa, nói:
"Liệu rằng như vậy có gấp gáp quá không? Chúng ta còn chưa biết đối phương có bao nhiêu người, có Nguyên giả hay không? Vội vã cũng chỉ khiến chúng ta lâm vào bị động."
"Không kịp rồi. Nếu tỷ mà là đối phương, khi bắt được lão tổ sẽ lập tức tấn công, khi đó chúng ta thiếu người lãnh đạo sẽ lâm ngay vào rối loạn. Nếu kéo dài thêm vài ngày, Đỗ gia có gia chủ mới, khi đó thương vong bên họ nhận được sẽ càng nặng nề hơn. Cho nên sớm nhất là sáng mai, muộn nhất là tối mai bọn chúng sẽ tấn công. Đỗ gia chỉ còn lại một ngày hôm nay mà thôi."
Vân Phong im lặng, ngầm thừa nhận điều này là đúng, nhưng nếu để Đỗ gia tấn công vào Tô gia, sẽ có nhiều người vô tội, không có chiến lực bị giết chết. Hắn biết thời gian chỉ là một cớ rất nhỏ, cái Hoa Hoa muốn chính là gây tổn thương nặng nề nhất cho Tô gia, báo lại mối thù dành cho lão tổ cũng như toàn bộ Đỗ gia. Nàng muốn nói cho Tô Minh biết, ăn được Đỗ gia cũng phải trả một cái giá thảm trọng.
Bất chợt, nàng quay sang Vân Phong, lạnh nhạt nói:
"Vân Phong, đây là thời cơ cuối cùng của tỷ, cũng là giây phút cuối cùng của Đỗ gia. Mọi việc cũng không cần đệ nữa. Đệ có thể đi rồi."
Nhưng đáp lại nàng chỉ là sự yên lặng đến từ Vân Phong. Hắn không nói, hay đúng hơn là không muốn nói. Hắn đủ thông minh để thừa hiểu Hồng Anh chẳng phải hạng người ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván. Nàng muốn đuổi hắn đi cũng bởi vì không muốn hắn cuốn vào tranh chấp này nữa. Một sai lầm khiến nàng mất đi lão tổ yêu thương nàng cũng là đã quá đủ rồi. Vân Phong hiểu nên chỉ mỉm cười, lững thững bước ra khỏi cánh cửa Đỗ gia dưới ánh nắng sớm mai.
Ngay khi hắn vừa đi, Đỗ gia lập tức triệu tập cuộc họp khẩn.
"Cha, đại bá, lão tổ đã gặp chuyện không may, kể từ bây giờ ta sẽ chỉ huy mọi việc trong gia tộc." – Đỗ Hồng Anh nhìn vào hai người trung niên đối diện, lạnh lùng nói, giống như chuyện đã xảy ra vốn dĩ là vậy. Thế nhưng tất cả mọi người ngồi đây, bao gồm 51 người, đều không nói một tiếng nào. Hiển nhiên là quá quen với điều này.
Giờ phút này, nàng thay cho mình một bộ y phục hoàng sắc bó sát người, càng khiến cho nàng trông cân quắc anh thư, tăng thêm vài phần khí thế bá giả. Nàng ngồi trên ghế chủ vị, lạnh nhạt nhìn 51 người ngồi đây, lập tức phân phó:
"Đỗ Khiêm, Đỗ Ngạo, hai người các ngươi thống linh toàn bộ thanh niên trong gia tộc, lập tức dẫn theo người già, trẻ nhỏ tiến về phía Tây. Đến khi nào vào Tứ phương thành lập tức tản ra, một nửa tạm thời ẩn nấp ở đó, một nửa tiếp tục đi theo Truyền tống trận rời đến Phỉ Thúy Hồ. Ở đó là một chi nhánh mà gia gia mở từ lâu đề phòng bất chắc."
"Tiểu muội, ta muốn ở lại chiến đấu vì gia tộc."
"Đại tỉ ta cũng vậy."
"Hồng Anh, bọn ta cũng muốn ở lại."
Bên dưới nghe xong quyết định của Hồng Anh bỗng nhiên dậy sóng giữ dội, liên tiếp có những ý kiến phản đối đưa ra. Hầu hết đều đến từ đám thanh niên khí huyết phương cương.
"Tất cả im mồm hết cho ta." – Đại bá Đỗ Khanh bực mình đập bàn hét lớn: "Một lũ vô dụng các ngươi ở lại đây thì có ích gì. Ta hỏi các ngươi ở lại chịu chết hay cố gắng sống sót kéo dài hương hỏa nhà họ Đỗ tìm cách báo thù thì tốt hơn."
"Nhưng cha, cho dù muốn để sau này báo thù thì để Hồng Anh muội đi thì tốt hơn chứ. Người thừa hiểu, trong cả gia tộc, nàng là ưu tú nhất, là mầm mống mà gia tộc bồi dưỡng. Chẳng lẽ, người để rằng một đám phế vật như bọn con ở lại có thể báo được thù này sao. Mặc dù con luôn ghen tị, luôn ghét cay ghét đắng biểu muội, nhưng tất cả đều không thay đổi được một điều, nàng đáng sống hơn bọn con. Cho nên, hôm nay, cho dù cha đánh chết, con cũng kiên quyết không đi." – Đỗ Khiêm u oán nhìn cha mình, rồi lại nhìn biểu muội ngồi trên cao, nói ra những điều từ đáy lòng. Đã từ rất lâu rồi, Đỗ Khiêm hắn hận biểu muội, hận nàng cướp đi hào quang của hắn, cũng hận nàng quá xuất sắc. Nhưng hôm nay, hắn lại không thể nói ra những lời này. Đối mặt với sinh tử tồn vong của gia tộc, hắn cũng mang trên mình trọng trách lớn lao, không thể vì chút ít cảm xúc của bản thân mà ảnh hưởng đến gia tộc.
Lời hắn nói ra cũng là lời của đa số những người ở đây. Nếu như nói trong Đỗ gia, ai cần sống và đáng sống nhất chính là Hồng Anh nàng. Chỉ cần nàng một ngày còn sống cũng khiến cho Đỗ gia có cơ hội vùng dậy.
"Mọi người trật tự đi." – Hồng Anh đột ngột hét lớn, tập trung sự chú ý của mọi người, rồi ngay sau đó nhẹ giọng giải thích: "Ta không đi là vì có đi sẽ không thể nào chạy thoát được. Kẻ địch chắc chắn sẽ không để lại một mối họa như ta còn sống. Nếu đi cùng mọi người, tất cả sẽ trở thành đích ngắm bọn chúng, không chỉ ta chết mà người Đỗ gia đều sẽ chết hết, kể cả trẻ nhỏ và người già. Ta có mặt nơi này thêm một giờ là có thể kéo dài thêm thời gian cho mọi người một giờ, như vậy tỉ lệ sống của mọi người mới cao hơn."
Nhiều người nghe vậy, liền xì xào bàn tán, suy xét hơn thua. Lời Đỗ Hồng Anh nói không phải là không có lý.
← Ch. 52 | Ch. 54 → |