← Ch.77 | Ch.79 (c) → |
Phong Đạo phá vỡ được băng phong trong cơ thể, vội vã đuổi theo. Hắn tin rằng hai tiểu cô nương vẫn chưa hiểu chuyện đời kia chẳng thể nào chạy xa được. Nhưng để cho hắn cực kì tức giận là liên tục bị dẫn sai hướng đâm đầu vào ngõ cụt, lúc phát hiện ra thì bản thân đã chệch hướng một đoạn khá xa. Đây cũng là do Vân Phong sinh tồn trong Bắc sơn một thời gian dài mới có thể ngộ ra.
Qua nhiều chắc trở, cuối cùng hắn mới chạy tới bên bờ sông. Đợi chờ hắn là một thân ảnh tiểu hài mặc áo màu xanh lam đang lẳng lặng đợi hắn.
Mặc dù chưa nhìn thấy, nhưng từ tin tức của thuộc hạ đưa về, Phong Đạo biết ngay tiểu hài tử kia là Vân Phong, chính là kẻ đã dùng thủ đoạn phá tan âm mưu của hắn. Biến hắn thành một kẻ chó nhà có tang, có nhà mà không thể về.
Phong Đạo nghiến răng, rít gào:
"Mẹ kiếp. Đồ chó đẻ nhà ngươi. Ngươi dám tính kế lão tử."
Vân Phong đỡ Ám Vương trên vai, thầm thở ra một hơi. Lưu Hàn gia gia tu vi cao hơn Đông Minh Hỏa một chút, lại thêm có nhiều khí cụ bảo mệnh, khổ chiến với năm người cuối cùng cũng đã thoát khỏi tay đối phương. Mặc dù chưa biết tung tích nhưng tin rằng cũng đã bảo vệ được tính mạng.
Nghe được tiếng Phong Đạo, Vân Phong dửng dưng, đặt cái chết ra sau lưng, nhàn nhạt nói:
"Chẳng qua ngươi ngu quá mà thôi. Nếu là ta, ta đã có thể nhận ra được sơ hở trong kế hoạch từ lâu rồi."
Đối mặt với Phong Đạo, Vân Phong nhớ lại lần đầu tiên đối mặt với Hắc Phong Cự Ưng trên Bắc sơn. Khi đó cũng là cảm giác áp bách như thế này, là cao không thể với tới. Cho dù tu vi hắn bạo tăng trong vòng mấy tháng nhưng đối mặt với Phong Đạo cảnh giới áp chế, Vân Phong vẫn cảm giác khó thở. Duy chỉ có ý nghĩ sợ hãi, đầu hàng là không hiện ra trong đầu.
"Ám Vương, Lưu TInh. Trận chiến này có thể sẽ là trận chiến cuối cùng của chúng ta. Nếu như linh hồn của ta diệt vong, các ngươi cũng sẽ cùng đi với ta. Nếu có ai muốn được tự do, ta sẽ thả cho đi."
Vân Phong dùng thần thức câu thông với đám Ma sủng nói.
Đáp lại Vân Phong chỉ là ý chí kiên quyết của đám Ma sủng kia, bọn chúng không muốn bỏ mặc Vân Phong trong lúc khó khăn này. Hoặc có thể nói là chúng không tin Vân Phong diệt vong đơn giản như thế, chúng nó tin tưởng lời nói cũng như những điều mà Vân Phong đã làm.
Mặc dù chúng nó biết rõ tình huống Vân Phong, biết rằng xác suất chiến thắng rất thấp. Nhưng chúng nó nguyện ý kề vai sát cánh, bởi trên con đường truy cầu lực lượng, chúng nó cảm thấy Vân Phong là kẻ đối tốt nhất với mình.
Vân Phong quay đầu lại quét mắt nhìn qua Phong Đạo. Kiếm nơi tay rút ra, chỉ thằng mặt hắn mà quát:
"Súc sinh, chiến đi."
Ánh mắt Vân Phong sắc bén như dao, lạnh lùng như băng, một lần nữa kéo hắn vào hắc lộ trong song bản tâm. Nhìn kỹ sẽ phát hiện con ngươi của hắn dần dần lan tỏa xung quanh, biến hai màu mắt thành một màu đen tuyền như hắc động, cực kì quỷ dị.
Phong Đạo liếm liếm môi, không thèm để ý đến sự khác lạ của Vân Phong. Dưới sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu kế đều là vô dụng. Mặc dù Vân Phong thông minh, lại nhiều mưu mô, nhưng khi so đấu một một, Phong Đạo không tin rằng tiểu tử này có thể trở mình.
Hai bên lao vào nhau, đao kiếm xong kích, uỳnh một tiếng, ánh lửa tung tóe khắp nơi. Hai tay Vân Phong vội vã đỡ lấy chuôi kiếm, gắng sức đỡ lấy một đao tùy ý của Phong Đạo
Nhưng đợt công kích vẫn chưa kết thúc. Phong Đạo nở nụ cười lạnh rồi tăng lực tay.
Vân Phong phải dùng đến hai tay nhưng thực lực hai bên cách nhau quá xa, dần dà hết chống đỡ nổi. Đầu gối chậm rãi khuỵu xuống. Mặt đất dưới chân hắn đã xuất hiện vết nứt.
Vân Phong kinh ngạc vô cùng: "Đây là cách biệt cấp độ sao... Chỉ tiếp một chiêu bình thường mà sử dụng toàn bộ sức mạnh và năng lực cũng không thể chống đỡ... không thể thư giãn một giây nào..." Toàn bộ cơ bắp, thậm chí mỗi thớ cơ như có cảm giác sẽ nát bấy. Cho dù Luyện cơ của Vân Phong đạt đến 100% nhưng vẫn cảm thấy ăn không tiêu.
Phong Đạo khinh thường nhìn Vân Phong, rồi nói bốn chữ: "Không biết lượng sức."
Vân Phong rất muốn nói vài câu để phát huy sở trường chỉnh người của mình nhưng hắn không còn dư sức nữa. Hắn bỗng phun một ngụm máu tươi rồi sau đó văng ra xa.
Trong nháy mắt khi Vân Phong bay ra xa, Phong Đạo nhảy lên tung ba cước liên hoàn lên ngực. Chỉ đơn thuần là sự cách biệt về thực lực đã đủ khiến Vân Phong không thể chống đỡ đòn công kích đơn giản này.
Hắn đâm sầm vào nền đất, lún thật sâu vào trong đó. Một cánh tay vẫn còn ở bên ngoài giơ lên rồi lại buông xuống. Máu từ trong cánh tay áo chảy xuống, nhuộm đỏ một mảng đất thật lớn.
Trên bầu trời, hai cánh chim hóa thành lưu quang bất chợt tập kích, hỏa đạn, ám cầu, ám võng, phong nhận thi nhau rơi xuống.
"Hử, lại có thể triệu hồi ra hai con Ma sủng, thần thức bực này đã sánh với Nguyên sĩ cảnh rồi. Nếu không giết hắn, để cho hắn có thời gian phát triển đúng là hậu hoạn vô cùng." – Phong Đạo nhìn qua hai con Ma sủng, chỉ có chút ngạc nhiên, nhưng không coi những chiêu thức của đám Ma sủng 0 giai kia vào đâu. Tùy tiện bất kì một Ma sủng nào của hắn cũng có thể dễ dàng khi dễ bọn chúng.
Hắn khoát tay, gọi ra một đầu Kim Sí Bức (dơi cánh vàng) 1 giai 7 cấp, lệnh cho nó thu phục mấy con ruồi đang luẩn quẩn trên không. Bản thân mình thì từ từ đến chỗ Vân Phong, hắn muốn dẫm đạp tiểu tử kia dưới chân, cho hắn nếm thử cảm giác sống không bằng chết. Cho hắn hiểu thế nào là ngu ngốc, thế nào là thông minh.
Phong Đạo không vội. Hắn đi đến bên cạnh Vân Phong, kéo hắn ra rồi ném bừa xuống đất: "Ngươi không cần sợ hãi. Ta sẽ từ từ hành hạ ngươi, cho ngươi nhìn thấy ta bắt mấy tiểu nha đầu kia như thế nào! Mặc dù ta không thể đụng vào hai đứa tiểu nha đầu kia, nhưng tất cả mọi người trong thị trấn này có liên quan tới ngươi, sẽ theo ngươi nhanh thôi!"
Trên mặt đất, Vân Phong hít vào nhiều mà thở ra không được bao nhiêu, song hắn vẫn chưa hôn mê, vẫn trợn mắt nhìn Phong Đạo.
Phong Đạo giơ sống đao đi đến bên cạnh hắn, chỉ cần một chiêu này đánh xuống thì hai bên chân Vân Phong chắn chắn sẽ bị nện thành một đống thịt nát. Phong Đạo muốn từ từ đánh nát tứ chi hắn, cho hắn sống không bằng chết.
Nhưng Phong Đạo lại không để ý lúc Ám Vương và Lưu Tinh phục kích, Vân Phong đã vụng trộm uống vào hai viên đan dược, một là Hồi Hoàn Đan, một là Huyết Nhiên Đan. Giờ đây, trong mười giây khi hắn nói chuyện, tu vi Vân Phong một đường kéo nhanh, thương thế cũng dần dần có dấu hiệu lành lại.
Ánh hào quang vàng rực vụt qua, mặt đất làm từ bê tông nát bấy thành một hố to, có điều Vân Phong không ở trong hố. Hắn xuất hiện bên cạnh Phong Đạo, hắc nhãn lập lòe vẻ hung tợn. Hàn Cực Kiếm lóe lên như hung thần đòi mạng.
Xoẹt!
Một kiếm cắt qua rạch trên sống lưng Phong Đạo một vết thương dài.
Thân trên cong lại, Vân Phong gầm nhẹ một tiếng rồi thân hình lại biến mất một lần nữa. Khi huyết quang lóe lên, hắn đã đến một bên khác của Phong Đạo. Đòn tấn công này kết thúc trong nháy mắt.
"A"
Phong Đạo hét lên thảm thiết, không ngờ vì chủ quan mà phải chịu một vết thương không đáng có. Cho dù con kiến có yếu đuối đến mấy, lâm vào đường cùng cũng sẽ phản kháng, cắn cho ngươi một nhát, hơn nữa, Vân Phong không phải là một con kiến mà là một con tiểu hổ có móng vuốt, răng nanh sắc bén.
Vân Phong lúc này cảm giác thân thể như muốn vỡ vụn, giống như có ai đó đang đập mạnh từ bên trong. Kinh mạch vốn đã cường hóa tới Nhâm mạch không ngờ vì dược lực của Huyết nhiên đan mà bỗng chốc rách nát. Năng lượng từ đan dược như phong bạo liên tục càn quét, liên tục trào ra bên trong cơ thể, thất khướu của Vân Phong vì thế mà rỉ máu.
Nếu Đông Minh Hỏa còn tỉnh đảm bảo sẽ không bao giờ đưa loại đan dược này cho Vân Phong phục dụng. Năng lượng ẩn chứa bên trong nó quá lớn lại không thuần, tạo thành gánh nặng lớn cho kinh mạch cũng như đan điền. Ngay cả Nguyên Quân như Đông Minh Hỏa cũng không thể nào chịu đựng được, sau khi dùng phải tĩnh dưỡng đến tận nửa năm. Cảnh giới thấp hơn, phục đan dược này vào chỉ có hai con đường, một là kinh mạch vỡ nát biến thành tàn phế, hai là đan điền nổ tung trở thành người chết.
Lúc này, Vân Phong vẫn chưa mở ra được đan điền, âu cũng là cái may lớn, khiến hắn chưa lập tức bạo thể. Nhưng cơ thể non nớt không chịu được bao lâu, chỉ qua chừng năm phút nữa, khi năng lượng bên trong cơ thể tương đương với một Nguyên sĩ ngũ tinh, hắn sẽ phải chết.
Vân Phong hiểu nguy hiểm mình trải qua, nhưng hắn không hối tiếc. Cắn chặt răng, nén nỗi đau trong người, cảm nhận được sức mạnh đang không ngừng tăng lên, hắn biết rằng trong vòng năm phút phải chém chết đối phương.
Vân Phong lao về phía Phong Đạo, ánh mắt sát khí ngập trời. Trên thân Hàn Cực Kiếm, một lớp nguyên lực màu xanh lam bỗng chốc tỏa ra, mang theo hơi lạnh. Hàn Cực Kiếm làm từ Thiên Niên Hàn Thiết, bên trong đã ẩn chứa hàn khí, giờ đây lại thêm Băng nguyên lực của Vân Phong, cả hai phối hợp không tỳ vết, sức mạnh lại tăng lên gấp bội.
Trong chớp mắt cả trăm bóng kiếm từ người Vân Phong thoát ra như lũ quét, bao vây bốn phương tám hướng. Nếu như ngày trước kiếm ảnh từ chiêu thức Tứ Phương Khai Hợp này chỉ là bóng kiếm bình thường, nhưng giờ đây trăm bóng kiếm đều là hàn băng kiếm, uy lực đại tăng.
Phong Đạo nhìn thấy, sắc mặt cơ hồ biến đổi.
"Tiểu tử này ăn vào cái gì, sao bỗng nhiên biến thành người khác. Cơ thể càng lúc càng trở nên tàn tạ, nhưng sao tu vi lại tiến nhanh như vậy. Chỉ chốc nữa thôi là sẽ không kém ta rồi."
Ngoài miệng nói nhưng động tác của hắn cũng không chậm. Hai chân như mọc rễ cắm sâu xuống mặt đất, đối mặt với Vân Phong đang hung hăng xung phong tới. Kim nguyên lực dày dặc cơ hồ ngưng tụ như thực chất, đao phong vù vù quay tròn, tạo thành một đao thuẫn hoàng kim, phòng vệ bốn phía cẩn mật.
← Ch. 77 | Ch. 79 (c) → |