← Ch.016 | Ch.018 → |
Ta đem trứng huyễn thú đặt trên lòng bàn tay, bắt đầu hội tụ ma pháp lực (sau một ngàynghỉ ngơi, ma pháp lực của ta cũng khôi phục được 7 phần) quang nguyên tố từ trong tay ta ào ào xuất ra, đem trứng huyễn thú lơ lửng lên trên không trung. Ta dùng tay trái lấy ra một ma pháp lục mang tinh, trứng huyễn thú phiêu phù trên không trung, bắt đầu xuất hiện các chú văn.
"Vạn vật thế gian chứng kiến, ta Trường Cung Uy nguyện ý dùng năng lượng củamình cùng với sinh vật trước mắt cộng hưởng, Khế!" Ta cắn ngón tay giữa của mình (đúng là rất đau đó) nhỏ một giọt máu lên trên vỏ trứng. Ngay tức khắc, trứng huyễn thú phát ra kim quang chói mắt.
"A! Huyễn thú thành hình." Tú sư phụ kinh ngạc nói.
Trứng huyễn thú bắt đầu tách ra. , ở bên trong vươn ra một cái đầu nhỏ nhắn hình tam giác. Nhìn trái nhìn phải, lúc lắc đầu. Lúc nó nhìn thấy ta liền phát ra một tiếng kêu vui mừng."Sưu" một cái chui vào bên người ta rồi dùng cái lưỡi của nó liếm liếm mặt của ta, nguyên lai là một con tiểu bạch xà (không phải là Bạch Tố Trinh đâu nha) (@ dịch giả: Bạch tố trinh một bạch xà mỹ nhân trong truyện thanh xà bạch xà), Thật là đáng yêu a, trên cái đầu hình tam giác đáng yêu của nó là một đôi mắt tròn to trông như hai khỏa hắc bảo thạch vậy. Cả người nó bao phủ một lớp lân phiến phi thường nhăn nhụi. Giữa trán lại thêm một dải kim tuyến kéo dài tới tận đuôi, thật sự là rất đáng yêu.
"Tú sư phụ, đây là huyễn thú gì vậy??"
"A!" Tú sư phụ lúc này mới từ trong kinh ngạc thanh tỉnh."Trường Cung này, con bắt được đồ quý rồi. Đây chính là huyễn thú trăm năm khó gặp - Huyễn thú trưởng thành đấy. Mặc dù bây giờ nó chỉ là cấp 1 huyễn thú nhưng theo tài năng của con gia tăng thì nó cũng sẽ lớn lên. Bất quá trước khi nó có thể cường đại thì con ngàn vạn lần không được cho người khác nhìn thấy nó nhé. Vì bất kể huyễn thú nào cũng không cho phép huyễn thú trưởng thành được lớn thêm nữa."
"A!" Ta không có quá để ý tới những điều Tú sư phụ nói, cho nên sau này...
"Ta đặt cho ngươi một cái tên nhé, gọi là cái gì nhỉ, Gọi là Tiểu Bạch? Không được, thế giống tên của tiểu cẩu rồi. Ngươi từ đầu đến chân đều có kim tuyến vậy gọi là Tiểu Kim nha, được không?" Ta nghi hoặc nhìn nhìn Tiểu Kim, nó coi bộ rất chi cao hứng, Chạy tới chạy lui.
"Tốt lắm, Trường Cung, thu nó về trong người con đi, chờ cấp bậc củanó cao hơn một chút, từ nay về sau nó sẽ trở thành bổn mệnh thú của con. Bổn mệnh thú có thể cùng với chủ nhân tâm linh liên hệ, có thể sử dụng chú ngữ đơn giản nhất để gọi về. Trước tiên bây giờ phải đặt nó bên trong người con hấp thu năng lượng đi."
Ta đặt Tiểu Kim vào trong ngực mình, sau đó đem quang nguyên tố hội tụ ở chỗ của nó. Tiểu Kim tham lam hấp dẫn lấy năng lượng của ta. Cho tới khi hấp lấy được một nửa năng lượng của ta nó mới đình chỉ lại, bắt đầu giống như đang ngủ vậy
"Tú sư phụ, nó sao lại hút cả một nửa năng lượng của con vậy, huyễn thú bình thường không phải chỉ cần hút một chút năng lượng của chủ nhân là có thể sinh tồn sao, nó cứ như vậy không phải là hút chết con sao!"
"Nó là lần đầu tiên hút năng lượng, đương nhiên phải hút nhiều một chút rồi. Từ nay về sau sẽ không như thế nữa. Con luyện tập tốt ma pháp nhé, chỉ khi con cường đại hơn thì huyễn thú của con mới có thể cường đại lên."
Ta rốt cục cũng có huyễn thú rồi, ha ha, lại còn là huyễn thú trưởng thành nữa, quá tuyệt vời.
Vì để huyễn thú của ta có thể mau chóng lớn lên, ta vậy mà đã có hứng thú học tập chăm chỉ rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tú sư phụ đem ta tới hoàng gia trung cấp ma pháp học viện, sau một hồi dặn dò cẩn thận cuối cùng đỏ mắt rời đi. Kỳ quái chính là từ trước tới nay ta luôn luôn bài xích ông ấy vậy mà lúc chia tay ta một chút cảm giác hoan hỉ cũng không có.
Ta hít một hơi dài, bỏ đi, không nghĩ tới nữa. Tú sư phụ sẽ còn tới thăm ta nữa mà. Ta phải đi báo danh thôi.
Ta đi vào nơi báo danh nằm ở tầng 1 khu giáo viên
"Mời vào" Một thanh âm trầm trầm vang lên.
"Em chào sư phụ, em tới báo danh."
"Ừh, tới đây nào, Em chính là xếp hạng nhất khảo sinh Trường Cung đúng không. Từ nay vế sau cố gắng học tập làm học viện được vẻ vang nhé."
Đi vào trong ta mới nhìn rõ, nguyên lai là một phong hệ đại ma pháp sư (trên ma pháp bào có huy chương mà) ước chừng hơn 50 tuổi.
"Vì trong trận đấu biểu hiện của em rất xuất sắc nên trường học quyết định đặc cấp cho em học tại năm thứ hai. Năm hai a, ta xỉu, Còn không đi học đã cho ta lên lớp???
"Sư phụ, xin hỏi học viện có tổng cộng bao nhiêu năm học ạ?"
"5 năm, chờ em tới năm thứ 5 sẽ tiến hành khảo thí tốt nghiệp. Dựa theo thành tính khảo thí mà tới ma pháp học viện cao cấp tương ứng (tốt nghiệp tại hoàng gia trung cấp ma pháp học viện không nhất định sẽ được vào cao cấp ma pháp học viện) muốn tốt nghiệp đều phải vượt qua đại ma pháp sư. Em cần phải cố gắng thật tốt nhé. Nghe sư phụ khác nói em đã gần đạt tới cao cấp ma pháp sư rồi, tranh thủ phá kỷ lục nhé."
Ta phi, mỗi lần thăng một cấp lại dễ dàng thế a, nếu như vậy tốt nghiệp trung cấp ma pháp học viện thì ta không phải trở thành ma đạo sĩ sao, kia chẳng phải cũng sẽ là quái vật à.
"Sư phụ, em không thể đi học từ năm thứ nhất sao?"
"Cái này ta cũng không làm chủ được, đây là quy định của trường học rồi."
Không có biện pháp rồi, tiếp nhận sách vở của sư phụ đưa cùng với chìa khóa ký túc xá, ta rời nơi báo danh đi tới kí túc xá của mình.
Kí túc xá của học viện đều là 4 người ở 1 gian. Ta đi vào kí túc xá năm thứ hai, số phòng là 208. Dùng chìa khóa mở cửa, hình như không có ai, phỏng chừng là đi học rồi. Ta đi tới cái giường duy nhất không có nệm, đem hành lý xếp đặt gọn ghẽ rồi nằm ở trên giường bắt đầu "Minh tư" (dĩ nhiên là ngủ rồi)
...
Ai đánh ta, ta mơ mơ màng màng mở mắt. Là một người có mái tóc xanh. Hắn vừa gõ vào đầu ta."Dậy mau, dậy mau, ngươi từ đâu tới, ai cho ngươi ngủ ở chỗ này". Thật là thô bạo a, xem ra là xuất thân quý tộc.
"A! Xin chào, ta là học sinh mới."
"Mới tới, ngươi không phải là tân khảo sinh Trường Cung Úy đấy sao."
"Đúng vậy, là ta, ngươi cũng biết ta sao?"
"Nghe nói ngươi rất nổi trội, bây giờ lại có thể trực tiếp lên tới năm hai, đi, chúng ta đi tỷ thí một chút."
"Không, kỳ thật ta chỉ có vận khí hảo một chút thôi, từ nay về sau ta nhận ngươi là lão đại, thế nào, ta khẳng định không có đánh lại ngươi đâu. Vừa thấy lão đại người đã biết người đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư rồi. Đánh với kẻ sơ cấp ma pháp sư như ta không phải làm giảm uy danh của đại ca sao?" Vì không phải đánh nhau, ta đành phải vỗ cái mông ngựa của hắn vậy.
"Được rồi, thế thì được, từ nay về sau tiểu đệ ngươi phải nghe lời rõ chưa!" Thật sự là "Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên mà"
Xem ra từ nay về sau phải dùng cái này để sống qua ngày rồi.
← Ch. 016 | Ch. 018 → |