← Ch.123 | Ch.125 → |
Mộc Tử cười nói:
- Từ khi muội trông thấy huynh lần đầu, đã biết tương lai huynh không phải là nhân vật tầm thường, phía sau thành công của nam nhân sẽ không chỉ có bóng dáng của một người phụ nữ, sau này biết huynh cũng bị người khác câu dẫn, thà rằng để cho tỷ muội tin tưởng của mình chiếm lấy trái tim huynh còn hơn, mọi người cùng phát huy sức mạnh, nếu huynh định ra ngoài lăng nhăng, hắc hắc ...
Ta cười khổ nói:
- Thật nhìn không ra ta là loại người đó, nghe muội nói mới biết.
Mộc Tử hóa ra nguyện ý tiếp nhận Hải Thủy, ý nghĩ của nàng thật sự làm ta cảm thấy xấu hổ.
Mộc Tử lại liếc ta một cái, nói:
- Bây giờ nịnh nọt dễ nghe như vậy, sau này ai biết sẽ thế nào, nam nhân các người chẳng ai là người tốt, toàn là có mới nới cũ. Muội đánh không lại huynh, sau này huynh khi dễ muội biết làm sao. Nếu muội cùng Hải Thủy liên thủ ... hắc hắc, huynh lúc ấy sẽ biết.
Nhìn Mộc Tử như vậy vừa đáng yêu lại vừa đáng ghét, mặt đỏ như trái cây chín, ta thât muốn dùng lực ôm nàng lại cắn một cái, nghĩ là làm, ta nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, cúi đầu giấu xuống gầm bàn nhẹ nhàng cắn một cái.
Mộc Tử kêu khẽ một tiếng nói:
- Huynh làm gì vậy, đang là giờ học đó nhé.
Ta nói:
- Nếu muội không phản đối ta với Hải Thủy, lát nữa ta sẽ gặp nàng nói chuyện.
Mộc Tử trên mặt hiện vẻ không hài lòng, mất hứng nói:
- Lòi đuôi hồ ly rồi nhé, muội biết huynh không phải là người tốt mà.
Ta cười ngả nghiêng lăn lộn, nói:
- Muội bị lừa rồi nhé, haha.
Mộc Tử dùng sức nhéo ta một cái thật đau, đồng thời dùng tay bịt miệng không cho ta cất tiếng kêu được, nàng căm tức nói:
- Đồ ngốc này, dám trêu chọc ta à.
Đau đớn mất nửa ngày ta mới hồi phục lại, ta nói:
- Ta cũng sợ muội rồi, còn tưởng rằng muội thật sự hào phóng rộng rãi như vậy, ta chỉ muốn thử lòng muội một chút.
Mộc Tử nói:
- Vừa rồi muội nói là thật lòng, nhưng mà dù sao người ta cũng là phụ nữ, nhìn chung ...
Ta trên mặt lộ ra thần sắc quyến rũ mê người (lời tác giả: thật ra là vẻ mặt ghê tởm) nói: " Chuyện của Hải Thủy tóm lại sau này nói, nếu ta và nàng ấy thật sự có duyên phận, bất quá muội cũng không thể bức ép ta được.
Mộc Tử cười khúc khích nói:
- Nhìn không ra huynh lại đức hạnh vậy, hạnh phúc một mình 2 vợ người khác muốn còn không được, huynh lại khước từ.
Ta cười khổ nói:
- Ta không thể phản bội lương tâm a, làm sao có thể kết hôn với người mà ta hoàn toàn không yêu được.
Mộc Tử gật đầu nói:
- Được rồi mà.
Tấm lòng rộng rãi của Mộc Tử càng làm cho ta cảm động, nàng nói như vậy cũng giải nút thắt trong lòng ta, về sau cũng không cần khắc chế chính mình nữa. Ta cũng âm thầm phát thệ, sau này tuyệt đối không thể dễ dàng phát sinh hảo cảm với nữ nhân khác được, tuyệt đối chỉ mang phiền toái cho bản thân.
Cuối cùng thời khắc nghỉ hè đã đến, Mộc Tử trở về đầu tiên. Ta cùng Mã Khắc, Hải Nguyệt, Tư Ngõa đưa nàng đến cổng học viện. Ta vốn muốn đưa nàng đi một quãng nhưng nàng từ chối, thoái thác là không xa đã có sắp xếp người nhà đón sẵn.
Ta đỏ mắt nói:
- Mộc Tử, muội phải bảo trọng, nhớ đến ta nhé.
Mộc Tử gật đầu, nhào vào lòng ta, ôm ta thật chặt, khẽ nhón chân lên, hôn lên môi ta, nói:
- Trường Cung, huynh cũng phải bảo trọng, đến Long cốc nhất định phải chú ý an toàn, muội phải đi đây, cái này tặng huynh.
Nói xong, Mộc Tử lấy từ trên cổ ra một miếng ngọc bội rất tinh xảo, sử dụng một loại bảo thạch màu đen không biết tên điêu khắc thành, hình dáng như một con phượng hoàng. Nắm ở trong tay dậy lên một cảm giác phi thường dễ chịu, vừa nhìn qua là biết giá trị chắc chắn không nhỏ.
Mộc Tử nói tiếp:
- Đây là ngọc bội hình phượng lúc còn nhỏ mẫu thân tặng muội, nay muội đem nó tặng huynh, mỗi lần huynh nhớ đến muội thì hãy ngắm nó.
Ta đeo miếng ngọc bội ở cổ, nâng cằm nàng lên, đặt lên môi nàng một nụ hôn mãnh liệt, hôn đến mức nàng nghẹt thở ho lên một tiếng mới buông ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tử đỏ bừng lên nhưng nàng cũng tịnh không trách ra, ta ôm lấy nàng, ho khan một tiếng, nhìn ra phía sau làm ra vẻ mặt phẫn nộ, mọi người đồng loạt cười vang.
Mộc Tử nhẹ nhàng đẩy ta ra, thấp giọng nói:
- Muội thật sự phải đi rồi.
Ta gật đầu, từ không gian đại trung thủ lấy ra ma pháp bào Chấn sư phụ tặng ta nhét vào tay Mộc Tử, nói:
- Cái này lần trước Chấn sư phụ cho ta, chỉ cần dùng ma pháp lực đưa vào tinh thạch trước ngực, có thể bố trí phòng ngự trận pháp, lực phòng ngự rất mạnh mẽ, ta cũng không sử dụng đến, nay tặng muội để phòng thân.
Nói xong, đem ma pháp bào khoác lên người Mộc Tử.
Ánh mặt trời chiếu xuống, toàn thân Mộc Tử như phát sáng, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của nàng trở nên khả ái phi thường.
Mộc Tử nói:
- Cái này trân quý như vậy, lần này huynh đi Long cốc có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, hay là huynh giữ lấy đi.
Ta lắc đầu nói:
- Có gì là nguy hiểm, ta lần này là mang con của người ta về trả lại cho họ, không phải đi đánh nhau, ma pháp bào này dù lợi hại nhưng lại quá bắt mắt, bình thường muội cứ bỏ vào không gian đại lý là được.
Mã Khắc ở phía sau nói:
- Lão Đại, ngươi có đồ vật trân quí như vậy à, ta cũng muốn có.
Ta cười đáp:
- Ngươi, nếu biến thành nữ nhân, ta còn có thể xem xét đấy, hắc hắc
Mã Khắc tức thời bị ta trêu chọc đến cứng họng.
Thời khắc phân ly rốt cục đã tời, ta cố nén xúc động đang trào dâng trong lòng, nhìn Mộc Tử cứ bước ba bước lại ngoái đầu lại một lần, từ từ biến mất cuối chân trời.
Mã Khắc vỗ vỗ vai ta, nói:
- Lão Đại, biệt ly cũng không phải là vĩnh viễn chia lìa mà, đi thôi, chúng ta dù sao cũng phải trở về mà.
Ta thở dài nói:
- Chỉ hy vọng kì nghỉ này mau mau kết thúc
Tư Ngõa cười nói:
- Lúc đi học thì mong chóng đến nghỉ hè, lúc đến nghỉ hè thì lại mong mau đi học lại.
Hải Nguyệt nói:
- Cái gì mà muốn đi học, xem hắn kìa, muốn là muốn Mộc Tử thôi, mọi người xem lúc nãy hôn Mộc Tử dùng bao nhiêu sức lực kia kìa.
Ta giả vờ tỏ ra tức giận nói:
- Hải Nguyệt, cô mà cũng nói ta à, cũng không biết là ngày đó ai đã cùng với Mã Khắc ...
Mã Khắc cùng với Hải Nguyệt sắc mặt đều đỏ bừng lên, kì thật ta cũng chẳng thấy gì cả, cố ý muốn chọc cho bọn họ xấu hổ, không ngờ hiệu quả lại quá sức tưởng tượng.
Hải Nguyệt nhéo Mã Khắc một cái, xấu hổ nói:
- Toàn là do huynh hại người ta.
Nói xong, xoay người chạy về học viện
Ta đứng xem, nhe răng cười với Mã Khắc:
- Ai bảo các ngươi hùa nhau trêu chọc ta, ha ha, lúc này chính mình chịu hổ xem sao nhé.
Trải qua một hồi nhiệt náo, nỗi thống khổ cùng Mộc Tử chia lìa cũng vơi đi ít nhiều.
Ta cùng Mã Khắc, Tư Ngõa chầm chậm đi bộ quay lại học viện.
Mã Khắc nói:
- Lão Đại, ngươi lần này đến Long cốc, thật sự không có gì nguy hiểm chứ?
Ta lắc lắc đầu, nói:
- Địa phương đó ta còn chưa đi qua bao giờ, làm sao biết gặp phài những tình huống gì.
← Ch. 123 | Ch. 125 → |