← Ch.161 | Ch.163 → |
Vừa tiến vào thành Phác Lợi Mã ta bỗng phát hiện trên đường người qua lại rất thưa thớt, dáng vẻ trông rất tiêu điều.
Ta tiến đến một lữ điếm lớn, tiểu nhị nhanh chóng chạy ra chào đón chúng ta.
Ta nói:
- Chúng ta cần 84 gian phòng, ở đây có đủ không?
Bởi vì chúng ta nhân số đông đảo, những lữ điếm thường gặp không có đủ số phòng cho toàn bộ nhân khẩu này, cho nên ta thường phải hỏi rõ ràng cặn kẽ trước.
Tiểu nhị vội vã đáp:
- Dạ có, có, có ạ, hiện giờ các phòng ở đây đều trống, 84 gian phòng cũng không thành vấn đề.
Ta kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi là đại lữ điếm như vậy mà lại không có ai trú ngụ, phải chăng là giá phòng quá cao?
Tiểu nhị cười khổ đáp:
- Không phải là giá phòng khách sạn chúng tôi quá cao mà là có nguyên nhân khác, các vị khách quan không phát hiện toàn bộ thành Phác Lợi Mã đều trông rất tiêu điều hay sao? "
Ta gật đầu, hỏi:
- Nguyên nhân vì sao vậy? "
Tiểu nhị thở dài nói:
- Quí khách không biết đó thôi, thành Phác Lợi Mã này, lợi nhuận chủ yếu thu được là từ khách thương các nơi mang đến. Giờ đây, không biết từ đâu chui ra vô số quái thú tụ tập tại khu vực phụ cận của thành, chuyên môn tập kích khách thương và người qua đường, hạ sát rất nhiều người rồi. Mọi người đều hoảng sợ tránh xa, ngay cả thương nhân bên phía Tu Đạt vương quốc cũng rất ít lui tới. Chính vì vậy nên thành Phác Lợi Mã mới trở nên tiêu điều như thế.
Ta nói:
- Chẳng lẽ quốc gia không có biện pháp nào đành bỏ mặc thế hay sao?
Tiểu nhị cười nói:
- Quốc gia ư? Bây giờ bọn họ đang chuẩn bị lực lượng khai chiến Ma tộc, còn đâu hơi sức mà quản chút chuyện cỏn con này?
Đại trưởng lão cắt ngang lời hắn, nói:
- Ngươi có thể miêu tả một chút hình dạng quái thú cho bọn ta nghe được chăng?
Tiểu nhị suy nghĩ 1 chút, nói:
- Cụ thể tiểu nhân cũng không biết, chỉ nghe khách thương sống sót trở về thuật lại, quái thú ở khắp trong núi, to nhỏ đủ kích cỡ, cho tới bây giờ cũng chưa ai thấy qua nhưng căn bản là không giống bất kì sinh vật nào từng tồn tại trên Đại lục này.
Ta cùng Đại trưởng lão đồng thời chấn động, không phải là sinh vật của Đại lục, chẳng lẽ lại là..
Ta nói với tiểu nhị:
- Trước tiên hãy sắp xếp nơi ăn chốn ở cho bọn ta đã.
Nếu như vùng phụ cận núi này quái thú hoành hành, không biết bọn Chiến Hổ đại ca có bị ảnh hưởng gì hay không.
Tiểu nhị dạ 1 tiếng quay người đi ra, ta nói với Đại trưởng lão:
- Trưởng lão, ngày mai chúng ta nhất định phải đi xem sao, không thể để cho thứ quái vật này hoành hành ngang ngược thế được, chuyện này ta dám chắc có liên quan với Yêu Vương.
Đại trưởng lão gật đầu, nói:
- Mặt khác, không phải các vị sứ giả thần linh khác cũng ở tại vùng phụ cận đây sao? Chúng ta trước tiên đến tìm bọn họ rồi hợp lực tiêu diệt quái thú.
Ta suy nghĩ một chút, nói:
- Chúng ta cứ lên đường đi tìm bằng hữu như thường, nếu trên đường đi gặp phải quái thú, thuận tay tiêu diệt luôn, ý ngài thế nào?
Ta nghĩ nhân số hơn trăm người ở đây toàn thị là cao thủ, ít nhất cũng ngang ngửa sâm lâm cự nhân ngày nào ta gặp lúc nhận truyền thừa của thần linh, chúng ta có sợ gì quái thú.
Chúng ta hơn trăm người mạnh mẽ khí thế tiến ra khỏi thành môn, binh sĩ thủ thành thấy thế vội ra ngăn cản.
Trong số binh lính 1 người tiến ra, có vẻ là đầu mục, nói:
- Các ngươi muốn đi đâu, không biết phía bên kia núi quái thú hoành hành hay sao?
Ta mỉm cười bước lên trước nói:
- Chúng ta muốn đi tiêu diệt quái thú, muốn nhờ ngài mở cửa thành.
Đầu mục nhíu mày đáp:
- Quái thú dễ tiêu diệt vậy sao? Ta khuyên các ngươi nên mau mau trở về đi, bảo hộ tính mạng an toàn vẫn là quan trọng hơn.
Ta nói:
- Chúng ta đây là dong binh đoàn, ngươi cứ yên tâm, với thực lực chúng ta mà nói, tiêu diệt đám phế vật đó khẳng định không gặp vấn đề gì lớn.
Một gã binh sĩ đứng bên cạnh đầu mục, kéo tay hắn lại nói nhỏ vào tai:
- Đầu nhi, hay để cho bọn họ đi đi, bọn họ đông người như vậy, cũng có khả năng thành công rất lớn, thật sự nếu thành công, chẳng phải là đại hảo sự hay sao?
Đầu mục gật đầu, quay lại nói với ta:
- Ta đây không cản trở các vị nữa, cầu chúc các vị dũng sĩ mã đáo thành công.
Binh sĩ nơi này quả thật tận tụy với công việc, ta cười nói:
- Vậy ta đa tạ ngài, các huynh đệ, xuất phát đi thôi.
Trước khi ra đi ta lấy trong túi ta một toản thạch tệ dúi vào tay đầu mục, nói:
- Cái này cho anh em uống rượu, ta phải đi đây, hẹn gặp lại.
Đại trưởng lão đi cùng với ta trên hàng đầu tiên, nói với ta:
- Ngươi cũng lung lạc nhân tâm ghê gớm thật a, vừa rồi lúc chúng ta đi, thần sắc quan binh trên thành đều lộ ra vẻ cảm kích.
Ta ha ha cười, nói:
- Gần đây quái thú hoành hành ngang ngược, cả thành Phác Lợi Mã đều tiêu điều như vậy, dám chắc quan binh cũng không có thu nhập gì nhiều, bọn họ cũng gặp khó khăn không ít, ta lại không thiếu tiền bạc, cho bọn họ chút ít cũng chẳng hề gì, nếu lần sau gặp lại, khẳng định sẽ có quan hệ rất tốt.
Ta ngẩng đầu lên nhìn ra phía xa, chỉ thấy sơn cốc phía trước mơ hồ thoát ra một tia hắc khí, ta quay đầu nói với các thôn dân:
- Mọi người nhớ cẩn thận, ta sợ rằng phía trước có nguy hiểm.
Nói xong ta lấy ma pháp trượng Tô Khắc Lạp Để từ sau lưng ra cầm trên tay.
Ta nói với các vị trưởng lão:
- Phía trước không biết có thứ gì, ngay cả trên trời cũng thấy phát tán tà khí, chúng ta nhất định phải cẩn thận.
Mấy vị trưởng lão gật đầu, ta nói tiếp:
- Như vậy, chúng ta trước tiên sắp thành trận thế hình tròn, bao gồm 3 vòng trong ngoài, mỗi vòng 54 người, các vị trưởng lão hãy đứng bên ngoài vòng tròn cách 5 thước. Nếu có chuyện ta sẽ đứng trong vòng tròn thi triển ma pháp, bên ngoài sẽ do các vị phụ trách ngăn cản địch nhân, quan trọng nhất là khi vòng tròn phía ngoài cùng mỏi mệt, lập tức thay đổi vị trí cho vòng tròn thứ hai ra ngoài. Các vị thấy như thế nào?
Đại trưởng lão gật đầu tán đồng, nói:
- Trận thế này rất vững chắc không sai, không bị rối loạn đội hình, lại cònkhông phải lo lắng chi viện cho hậu phương.
Kì thực, đây là trận thế do ta tưởng tượng ra, khuyết điểm rất nhiều, nếu không phải thôn dân thực lực mạnh mẽ, căn bản là không cách nào thực hiện.
Ta lập tức chỉ huy thôn dân xếp hàng theo trận thế ta bày ra, trận thế hình tròn, lại tập luyện sơ qua mấy lần, cảm giác vô cùng hài lòng, các thôn dân này tư chất vô cùng mẫn tuệ, chỉ huy bọn họ cũng giống như cánh tay điều khiển ngón tay, cực kì dễ chịu.
Ta trong đầu đột nhiên hiện ra một tín hiệu cảnh báo nguy hiểm, vội vàng hét lớn:
- Mọi người cẩn thận, có nguy hiểm.
Vừa dứt lời, đột nhiên có một dòng sông màu đỏ như máu hướng về phía chúng ta di động đến. Ta giật mình đứng ngây ra một thoáng, nơi này có sông sao, hơn nữa còn đỏ như máu nữa.
Ta ngưng tụ ma pháp lực vào hai mắt, nhìn lại thật kĩ, nhất thời sắc mặt đại biến, cái thứ đó cơ bản không phải là dòng sông đỏ như máu mà là do rất nhiều con chó màu đỏ tạo thành, loại chó này có hai sừng, toàn thân có vảy lấp lánh bao phủ, nhìn cực kì dữ tợn.
Ta mau chóng nói cho các trưởng lão biết tình hình trông thấy thông qua truyền âm. Đại trưởng lão kinh ngạc nói:
- Theo như ngươi thấy thì đúng đây là Địa Ngục Khuyển, ta đã từng xem qua điển tịch tổ tiên lưu lại, tại lúc Thần Yêu đại chiến, có nói qua loài Địa Ngục Khuyển này, chúng thuộc loại yêu thú được triệu hồi của Yêu tộc, sở hữu lực công kích cực mạnh.
← Ch. 161 | Ch. 163 → |