← Ch.171 | Ch.173 → |
Cách nó không xa là vô số trướng bồng được dựng ở phía trước, ta nhìn sang Chiến Hổ nói:
-Kia có lẽ là đại doanh của ma thú liên quân. Xem ra ma pháp trận đem chúng ta truyền tống cũng không sai, chỉ là phải chỗ cao nguyên mà thôi.
Ta nói tiếp:
-Ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện, các ngươi có ai từng đi sang Ma tộc chưa? Kinh thành của Ma tộc ở chỗ nào vậy?
Mọi người cùng đưa mắt nhìn nhau, ta chán nản nói:
-Sao ta lại quên việc này nhỉ, chỉ lo làm thế nào đi sang.
Nhiều năm qua người ở Đông đại lục căn bản là không ai đến Tây đại lục. Làm sao có thể có người biết đường được.
Đúng lúc chúng ta đang chán nản thì có một trận vó ngựa vang tới. Hẳn là một đội ngũ kỵ binh từ ma thú liên quân tới.
Chiến Hổ kinh ngạc nói:
-Nguyên lai Ma tộc cũng có người cưỡi ngựa a, sao ta trước kia chưa từng nghe nói vậy.
Một đội chừng 20 kị binh đang hướng chúng ta phi tới, bởi vì nơi đây quá trống trải nên căn bản là chúng ta không có chỗ để tránh, ta trầm giọng nói.
-Mọi người đề phòng, một khi động thủ ngàn vạn lần đừng lưu tình, trảm thảo trừ căn là hơn.
Là ta cũng không có cách nào hơn khi phải ra mệnh lệnh này, nếu kinh động ma thú liên quân phía dưới cho dù công phu chúng ta có cao hơn nữa sợ rằng cũng không có cách nào chống lại được thiên quân vạn mã kia.
Rất nhanh, 20 danh kị sỹ kia đã đi dến gần chúng ta, ta nhận thấy chiến mã của bọ họ hoàn toàn khác so với ngựa của chúng ta, toàn thân đều là lớp lông đen nhánh mềm mại, vừa nhìn đã biết ngay là hảo mã. Lập tức trong mắt tên võ sĩ đi đầu lóe lên tử quang kì dị, hắn rất cao lớn cùng khuôn mặt dị thường, hai mắt lấp lánh hữu thần. Nhưng kì quái là ta chỉ cảm giác thấy năng lượng trên người hắn rất yếu ớt có lẽ còn không bằng mấy người đi phía sau hắn.
Tên võ sỹ cầm đầu quát:
-Các ngươi thuộc bộ phận nào, tại sao lại ở chỗ này?
Chiến Hổ cười ha hả nói
- Vậy ngươi thuộc bộ phận nào mà cũng đòi học cưỡi ngựa như người ta?
Một võ sỹ đứng sau tên cầm đầu quát lên
- To gan.
Thanh âm rất lớn làm chúng ta giật cả mình. Ta thầm nghĩ, vừa hay bọn chúng đến là biện pháp tốt nhất để giải quyết quẫn cảnh của chúng ta hiện nay.
Ta giơ Tô Khắc Lạp để chi trượng lên nói
-Chỉ để lại tên cầm đầu còn đâu mọi người theo hắn đều giết hết cho ta.
Nghe thấy lệnh của ta lập tức toàn bộ phe đối phương đều rút kiếm ra cầm nơi tay.
Người đầu tiên động thủ là Đông Nhật, hắn lấy phong thần chi cung từ trên lưng xuống, tay phải hoa lên, sưu một tiếng, một đạo quang tiễn đã bay ra, xuyên trúng mi tâm một tên võ sỹ phe đối phương.
Bọn chúng thấy bên ta chỉ có mười mấy người lại còn ra tay trước thì đều lập tức nhảy xuống đất rút binh khí vọt tới chỗ chúng ta.
Ta lạnh lùng cười, trong mắt hiện lên một đạo hàn mang. Mặc dù tất cả đều là sinh linh trên đại lục nhưng nếu ta không giết các ngươi, các ngươi dám chắc cũng không buông tha ta, đành xin lỗi vậy. Quang trảm từ tay ta bổ ra.
Chiến Hổ cùng Kiếm Sơn dẫn mấy người thôn dân của thần chi thôn lạc tiến lên. Địch nhân mạnh ngoài dự liệu của ta, quang trảm do ta phát ra bao hàm cả ma pháp và đấu khí cư nhiên bị mấy tên đứng đầu đánh bay ra ngoài, măc dù bọn họ cũng bị thương không nhẹ nhưng không hề có người nào tử vong.
Mặc dù ta kinh ngạc về cường hãn của những người này nhưng sát tâm của ta vẫn không hề giảm bớt. Ta phát ra một quang võng chụp lấy tên ma tộc cầm đầu kia, hắn nhất thời kinh hãi hô lên
-Ngươi làm gì vậy?
Nhưng hắn cũng không hề có năng lực phản kháng, ta huơ Tô Khắc Lạp để chi trượng về phía sau, cả thân người hắn liền bay về bên cạnh ta. Ta kinh ngạc nói
- Thì ra là một công tử quý tộc, trách sao lai yếu như vậy.
Thấy chủ tướng bị bắt hơn mười tên ma tộc còn lại liền tấn công chúng ta điên cuồng.
Chiến Hổ cười to, lam quang hiện lên, hắn đã mặc vào chiến thần khải giáp rồi nhẩy vào đám người đối phương. Những thôn dân của thần chi thôn lạc cũng thi triển tuyệt kỹ đánh lên. Dưới làn tên của Đông Nhật yểm trợ, chi chốc lát công phu 20 tên Ma tộc kia đã hoàn toàn bị tiêu diệt, người hạ thủ nhiều nhất chính là Đông Nhật với Phong thần chi cung trong tay.
Sắc mặt tên ma tộc anh tuấn kia chợt tái nhợt nói
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Ta quay sang nói với hắn
- Hắc hắc, ta cũng không muốn làm gì, bất quá đang không có người dẫn đường nên muốn mời ngươi hỗ trợ mà thôi.
Tên ma tộc kia ngây người ra nói
-Dẫn đường, nhưng mà dẫn đi đâu?
Chiến Hổ đã tiến lại đồng thời trả lời thay ta:
- Đương nhiên là dẫn đường trong ma tộc này rồi.
Tên ma tộc kia chợt đanh giọng lại nói:
- Ta là nhị hoàng tử ma tộc, nếu các ngươi làm thương tổn đến ta, phụ hoàng nhất định sẽ chu di cửu tộc các ngươi.
Trong mắt ta và Chiến Hổ cùng hiện lên vẻ kinh dị, không ngờ thân phận hắn lại là nhị hoàng tử, hắn thấy vậy bèn nói tiếp:
-Sao rồi, sợ rồi sao, mau thả ta ra, nói không chừng ta còn có thể tha mạng cho các ngươi đó.
Ta cười hắc hắc nói:
-Ngươi là nhị hoàng tử Ma tộc sao?
-Không sai.
-Thật đúng lúc, có ngươi càng thêm điều kiện để đàm phán với Ma hoàng.
Nhị hoàng tử chợt giật mình:
-Cái gì mà điều kiện để đàm phán?
Hóa ra hắn còn không phải là người ngu ngốc lắm.
Ta lớn tiếng nói:
-Ngươi ngoan ngoãn đi, ta cho ngươi biết, chúng ta không phải là người Ma tộc, lần này đến đây là để đối phó với Ma hoàng các ngươi, ngươi hiểu không?
Nhị hoàng tử cả kinh nói:
-Ngươi, các ngươi là...
Chiến Hổ nói:
-Đúng vậy, ta nói trước, đừng mong tìm người nào có thể giải thoát cho ngươi, chỉ vô dụng thôi, trái lại chỉ cần ngươi nghe lời, không chừng chúng ta sẽ tha mạng cho ngươi.
Nhị hoàng tử nhất thời rụt chí, một điểm uy phong cũng không còn, hắn bắt đầu cầu khẩn:
-Vậy các ngươi muốn ta làm thế nào, ta chỉ cầu các ngươi tha cho ta một mạng.
Trong lòng ta thầm than, trách sao Mộc Tử không tức giận cho được, trách sao Ma Hoàng lại muốn chọn Mộc Tử làm người kế thừa.
-Muốn sống sao? Vậy phải xem ngươi biểu hiện ra sao nữa. Đầu tiên hãy nói cho chúng ta về tình hình của Ma tộc bây giờ đi.
Nhị hoàng tử nói:
-Nước ta bây giờ phân thành hai phái, một chủ chiến và một chủ hòa, chính vì vậy mà đến bây giờ vẫn chưa phát động tấn công toàn diện.
Ta hỏi:
-Ai là người đại biểu phe chủ chiến, và chủ hòa là ai?
Xem ra tên Nhị hoàng tử này rất coi trọng tính mạng mình, vừa nghe xong câu hỏi của ta đã vội trả lời:
-Chủ chiến là thúc thúc Tát Đạt ma vương của ta và Tu Vũ ma vương. Còn chủ hòa là muội muội của ta cùng quốc sư Cáp Ngôn Tra và phò mã Khách Luân Đa.
Ta kinh hô:
-Phò mã, phò mã nào vậy?
-Phò mã đương nhiên là trượng phu của muội muội ta.
Ta vội hỏi dồn:
-Vậy ngươi có mấy người muội muội?
← Ch. 171 | Ch. 173 → |