← Ch.180 | Ch.182 → |
Trời, sao lại xui xẻo như vậy, ta thật muốn ném Ma hồ cho hắn ăn thịt quách cho rồi. Ta vội vã giơ cao ma pháp trượng Tô Khắc Lạp Để phát ra một đạo kim quang nhắm thẳng vào người hắn.
Tên khổng lồ độc nhãn cũng không thèm tránh né, ngược lại còn dùng vai ra sức đâm bổ về phía ta.
Quang nhận bổ vào người hắn chỉ nghe phách một tiếng, trên ngực hắn cũng chỉ lưu lại một vết thương rớm máu, tịnh cũng không thể tạo thành thương tổn nghiêm trọng cho hắn, một trảm vừa rồi của ta chính là ma pháp cấp 6, cũng chẳng thể làm gì được hắn.
Ngay trong lúc ta đang kinh ngạc thì hắn đã đâm sầm tới, gió từ lực của cú húc thốc thẳng vào mặt ta. Không kịp tránh né nữa, ta nhanh chóng dùng ma pháp tạo vách chắn phòng ngự, chỉ nghe oanh một tiếng, hắn đã húc ta bay như bong bóng bắn ra ngoài, văng gãy 5 gốc cây mới có thể dừng lại được. Mặc dù trên người đã gia cố ma pháp phòng ngự nhưng cả người ta vẫn cảm thấy đau đớn ê ẩm. Thật là không thể xem thường con quái vật này a!
Chiến Hổ thấy ta bị hất văng đi, nổi giận gầm lên một tiếng:
-Chiến Thần khải giáp.
Lam quang lóe lên, áo giáp tuyệt mỹ của Chiến Thần nhanh chóng bao phủ toàn thân. Tên khổng lồ độc nhãn ngây ra một chốc, trong mắt toát lên vẻ sợ hãi, lui ngay về sau 2 bước.
Chiến Hổ quát lớn:
-Dám công nhiên đả thương huynh đệ ta, xem ta thu thập ngươi thế nào.
Ngay lúc bọn họ đang giằng co, ta dùng thuấn gian nháy mắt di chuyển trở lại vị trí cũ, mắng:
-Đồ khốn này, dám đánh ngã ta, nếu có Tiểu Kim ở đây, hẳn đã xé xác ngươi ra rồi.
Đông Nhật cười nói:
-Nguyên lai Trường Cung đại ca cũng có lúc thảm bại thế này à?
Ta nổi giận nói:
-Hay lắm, cả ngươi cũng dám giễu cợt ta, vậy ta giao tên này cho ngươi, Chiến Hổ đại ca, ta lâu rồi chưa thấy qua công phu của Đông Nhật, để cho hắn có cơ hội trổ tài đi.
Chiến Hổ ha ha cười, thu hồi Khải giáp Chiến Thần lại, nói:
-Được, Đông Nhật, vậy tên này giao cho ngươi.
Đông Nhật ưỡn ngực lên, nói:
-Tuyệt không thành vấn đề.
Thân ảnh lóe lên một cái, trong tay đã cầm Cung Phong Thần. Sau khi mất đi uy hiếp của Áo giáp Chiến Thần, tên khổng lồ độc nhãn lại gầm lên 1 tiếng rồi vọt tới.
Đông Nhật hừ một tiếng, trên mặt thoáng hiện lên sắc hồng, quát:
-Thần Vương cho ta Phong Thần Cung, cấp tốc cuồng bạo vô hình tiễn
Trong nháy mắt kéo tay, Phong Thần Cung phát ra một tiếng tách, cũng chẳng thấy ánh sáng xuất hiện trước mắt nhưng trên đầu của tên khổng lồ độc nhãn đã xuất hiện một cái lỗ nhỏ sau một tiếng " bộp " gọn ghẽ. Cơ thể to lớn của hắn thoáng run lên, rồi đổ ầm xuống đất như núi lở.
Đông Nhật thở ra một tiếng, thu lại Phong Thần Cung vào người, quay lại nói với ta:
-Trương Cung đại ca, thế nào, đệ không làm xấu mặt huynh chứ?
Ta kinh ngạc nhìn hắn, xem ra thần khí bất luận là chủng loại nào cũng đều mang lực lượng cường đại cả. Ta nói:
-Đông Nhật à, ngươi đã chế ngự được hoàn toàn được lực lượng của Phong Thần Cung rồi hả?
Đông Nhật lắc lắc đầu, nói:
-Không đơn giản như vậy, ngay cả Chiến Hổ đại ca cũng chưa hoàn toàn chế ngự được Chiến Thần Giáp của hắn, ta vừa rồi chỉ là phát huy được 3 thành uy lực của Phong thần vô hình tiễn mà thôi.
Kiếm Sơn đi tới, kinh ngạc nói:
-Đông Nhật, nguyên lai là ngươi lợi hại vậy a, mới là 3 thành lực lượng mà đã vậy, vậy toàn bộ lực lượng chắc chắn còn ghê gớm hơn nữa.
Ta cười nói:
-Uy lực dời non lấp bể cũng có khả năng đấy, nhưng địch nhân của chúng ta còn lợi hại hơn nhiều. Liếc qua Tô Hòa, ta cũng không nói ra chuyện của Yêu Vương.
Kiếm Sơn kinh ngạc nói tiếp:
-Như vậy mà còn chưa lợi hại à, các ngươi dù gì cũng là sứ giả mà.
Nghe hắn nói vậy ta vội trừng mắt lên liếc hắn một cái, Kiếm Sơn cũng ý thức được mình vừa lỡ miệng, vội chuyển chủ đề, nói:
-Xem ra tên khổng lồ độc nhãn này đủ cho chúng ta ăn no bụng mấy ngày đấy.
Tô Hòa dường như không nghe thấy những lời Kiếm Sơn nói vừa rồi, bước tới nói tiếp:
-Thứ này gọi là độc nhãn yêu thú, da vốn dày và cứng vô cùng, tuy nhiên điểm lợi hại nhất của nó chính là con mắt có thể phát ra ảo giác huyễn hoặc người ta. Vừa rồi là Đông Nhật thật sự lợi hại, làm cho nó chưa kịp phát huy sức mạnh độc nhãn đã ra tay tiêu diệt, nên biết rằng loại ma thú này cấp bậc là A+ ma thú, cho dù là trong quân đội của Ma tộc chúng ta cũng rất hiếm gặp. Tiểu nhân thật sự bội phục năm vị đại anh hùng đây a.
Đông Nhật cười mắng:
-Ngươi bớt nói đi một chút, Chiến Hổ đại ca, ta phải nghỉ ngơi một chút, ngươi cố gắng nấu món thịt gì ngon ngon cho mọi người ăn nhé, đừng làm uổng công ta đấy.
Chiến Hổ cười nói:
-Con quái này đủ cho chúng ta ăn mươi bữa nửa tháng, ta xẻo ra một phần để dành, phần còn lại chế biến ngay bây giờ cho mọi người ăn.
Ta cau mày hỏi:
-Nấu nướng thế nào chứ? Cần phải có cái chảo lớn lắm a.
Chiến Hổ nói:
-Không dễ, chúng ta không ăn toàn bộ thứ này, chỉ chặt tứ chi ra để dành ăn dần. Còn về việc nồi hay chảo ngươi khỏi lo, chúng ta tìm nơi nào gần hồ nước đào một cái hố nhỏ, dẫn nước xuống là thành nồi ngay thôi.
Ta hỏi tiếp:
-Vậy nấu nướng như thế nào? Làm sao dùng nhiệt cho chín được, bàn bạc xong xuôi đã rồi bắt tay vào làm.
Chiến Hổ cười hắc hắc, nói:
-Dùng ma pháp của ngươi xẻ thịt thì chắc là không ổn, về phần nấu nướng thì đừng nói với ta là ngươi không biết gì về hỏa hệ ma pháp sơ hoặc trung cấp nhé.
Ai da, nguyên lai hắn đã sớm nhắm vào ta như vậy, bất đắc dĩ ta phải trở thành đầu bếp nấu cơm châm lửa rồi. Để chế biến món ăn này, Chiến Hổ cơ hồ sử dụng toàn bộ gia vị hắn có. Trong lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ, ta bèn gọi Ma hồ lại. Nhìn vào nàng nói:
-Ngươi biến thân lại trả lời ta.
Khói đen lóe lên một thoáng, Ma hồ lại biến thành hình dáng mê hoặc lòng người, hỏi:
-Chủ nhân, ngài có chuyện gì dạy bảo?
Ta hắc hắc cười nhạt, nói:
-Vừa rồi ngươi dụ tên khổng lồ đó đi ra, là muốn lấy mạng nhỏ của ta phải không?
Ma hồ cuống quít xua tay, nói:
-Không có, không có, là Chiến Hổ chủ nhân nói ta tìm cái gì đó lớn lớn để ăn, người ta đương nhiên muốn tìm thứ gì đặc biệt lớn.
Ta dùng tay kẹp cổ nàng, nói:
-Nếu ngươi định giở trò ma gì với ta, thì hãy liệu hồn đó.
Ma hồ ủy khuất nói:
-Ta thật tình là không cố ý, thực lực của chủ nhân cường đại như vậy, tiêu diệt độc nhãn quỷ kia dám chắc không thành vấn đề mà.
Ta buông tay ra, nói tiếp:
-Nếu như ta phát hiện ngươi gạt ta, ta sẽ để cho Chiến Hổ đại ca nướng ngươi ăn luôn.
Trong mắt Ma hồ, 2 giọt nước mắt lăn ra, toàn thân run lên một cái lại biến thành dạng hồ ly, chạy ra chỗ khác, không thèm để ý đến ta nữa, xem ra nàng ta rất tức giận. Ta cũng chỉ cười cười rồi không lý gì tới nàng ta nữa.
Sau một đêm di dưỡng tinh thần, làm cho mọi người cũng đều hết sức phấn chấn, thu thập toàn bộ đồ đạc lên đường, mỗi người cũng đều còn dư chút ít thịt ma thú độc nhãn. Ta quay lại nói với Ma hồ:
-Tiểu hồ ly, chúng ta phải lên đường thôi, nếu ngươi không muốn bị bỏ lại thì ra đây theo ta.
Ma hồ mở to mắt nhìn ta, trong mắt hiện vẻ không cam lòng nhưng cũng từ từ đi tới nhảy lên vai ta ngồi. Ta xoa xoa đầu nhỏ đầy lông của nó, nói:
-Còn giận dỗi gì nữa, hôm qua là ta trách oan ngươi thôi.
Ma hồ bất mãn kêu lên hai tiếng, thấy bộ dạng nó đáng yêu như vậy ta cũng nhẹ lòng, nói:
-Được, được, được, là ta trách oan ngươi.
Lúc này nó mới hài lòng bám chặt lên vai ta.
← Ch. 180 | Ch. 182 → |