← Ch.182 | Ch.184 → |
Một đoàn người gồm 13 người 1 thú, từ từ tiến vào trong Thần Liệt Hạp Cốc. Trong khi cả đoàn đang hành trình, trong lòng ta chợt nổi lên một cảm giác bất an khó tả. Ta liền dừng bước, nói với Chiến Hổ:
-Đại ca, đệ có chút cảm giác không lành, có chuyện gì phát sinh không vậy?
Chiến Hổ cười nói:
-Có gì đâu mà bất an, có ai ở đây biết chúng ta là nhân loại đâu, nhìn bộ dạng đệ khẩn trương kìa, chúng ta cứ đi tiếp thôi.
Ta nhất thời thấy nhẹ nhõm, cười nói:
-Có lẽ đệ lo xa quá, chúng ta đi thôi.
Vừa định cất bước đi tiếp, đột nhiên Ma hồ trên vai ta toàn thân run rẩy, lông dựng đứng lên. Không hay, nhất định có chuyện.
Ta vội la lớn:
-Mọi người cẩn thận ứng biến.
Ngay lúc này, dị biến phát sinh, toàn bộ mặt đất đột nhiên thấy tối sầm lại, ánh sáng hoàn toàn tiêu biến. Ta ngẩng đầu lên trời nhìn, không khỏi kinh ngạc há hốc mồm. Trên bầu trời xuất hiện 1 con hắc long cực lớn đang bay vòng vòng trên đầu chúng ta. Chẳng cần đợi Tô Hòa giới thiệu ta cũng có thể đoán được đây là ma thú S cấp của Ma Hoàng, đích thị Hắc ám ma long. Theo mắt ta ước lượng thì thân nó phải dài đến hơn 50 trượng, toàn thân phát ra khí thế vô cùng cường đại, Tiểu Kim lúc đầu chẳng thể nào so sánh nổi với nó. Ngoại trừ Long vương của Long tộc ra, ta e nó chính là con rồng mạnh nhất.
Một thanh âm trầm trầm hùng tráng vang lên, theo thanh âm nhìn lại, ta phát hiện trên lưng Hắc ám ma long có một ngươi đang đứng thẳng. Không xong, chẳng lẽ đó lại là Ma Hoàng hay sao? Tại sao hắn lại đến tận chỗ này?
Ma Hoàng phi thân nhảy từ trên thân Hắc ám ma long xuống, mang theo khí thế cường đại bức nhân, từ từ hạ xuống chỗ chúng ta. Ta vội vã hô lớn:
-Mọi người, lui về phía sau.
Dù sao toàn bộ nhân mã bên ta đều là cao thủ, Chiến Hổ kẹp chặt Tô Hòa, 12 người nhanh chóng lùi về phía sau khoảng hơn trăm thước. Chỉ thấy hắc mang lóe lên trước mắt, Ma tộc Hoàng đế đã hiện thân ngạo nghễ trước mặt chúng ta, toàn thân phát tán khí thế cường giả vô địch, người cao ước lượng 2 thước, chiến giáp đen sẫm bao phủ toàn thân, cũng không đội mũ trụ, tóc dài màu đen để xõa trên vai, khuôn mặt cương nghị, trong ánh mắt lóe ra ánh nhìn thâm thúy.
Ta định thần lại, dùng ma pháp năng lượng bảo vệ toàn thân, chỉ thấy một tầng ánh sáng kim sắc nhàn nhạt tản mắt khắp toàn thân ta, miễn cưỡng ngăn cản khí thế của hắn.
Ta bước lên trước 2 bước, nói:
-Ngươi chính là Ma Hoàng Kỳ Mông – Tát Đán.
Trong mắt Ma Hoàng ánh lên một tia nhìn lăng lệ, tóc tự động không gió mà bay phấp phới, cười lên ha hả, sóng thanh âm mãnh liệt hướng thẳng đến chỗ mọi người. Ta cũng hét lớn một tiếng, vung cao ma pháp trượng Tô Khắc Lạp Để, phát ra một tầng ánh sáng dày đặc, ngăn trở thanh âm xâm nhập.
Ma Hoàng trong mắt hiện lên thần sắc kinh ngạc, lạnh lùng nói:
-Đã lâu lắm rồi không có ai dám gọi đích danh ta như vậy, các ngươi là loài người, lại dám công nhiên xâm nhập lãnh địa của chúng ta. Đến để tìm chết phải không?
Thanh âm của hắn mạnh mẽ chói tai vô cùng, phảng phất như có tiếng kim loại ma sát.
Ta nheo nheo mắt lại, vận dụng lực lượng toàn thân lên tới đỉnh điểm, nói:
-Chúng ta lần này đến đây, là có việc muốn thương lượng với ngài.
Ma Hoàng lạnh lùng cười, nói:
-Bằng vào mấy thằng nhóc miệng còn hôi sữa các ngươi mà cũng dám đòi đàm phán với ta. Ta xem các ngươi chán sống hết cả rồi, muốn thương lượng với ta? Trước hết tìm Diêm vương thương lượng đã.
Nói xong phất tay một cái, trên vách núi đột nhiên xuất hiện vô số quân lính Ma tộc, ít nhất cũng trên 3000 người, vây chặt cả hạp cốc đến giọt nước cũng không lọt. Mặc dù lực lượng phe ta đều là cao thủ nhưng trong tình huống thế này tuyệt đối cũng không thể nào đào thoát được.
Thôi thế là xong rồi, thân hãm tuyệt cảnh, ta trong đầu cũng chỉ cảm thấy một trận hồ đồ, cũng không hề thấy hoảng hốt.
Ta quát:
-Khoan đã, ta có chuyện muốn làm rõ.
Ma Hoàng nói:
-Đằng nào thì các ngươi cũng phải chết, có gì nói nhanh đi.
Ta nói:
-Ta muốn biết, tại sao các người lại biết trước chúng ta sẽ đến kinh đô Ma tộc, lại có thể tính toán chính xác thời gian, đón đầu bọn ta ngay tại chỗ này?
Ma Hoàng nghe ta hỏi xong, trên mặt thoáng vẻ cười cợt, nói:
-Ngươi sẽ biết ngay thôi, đừng nôn nóng.
Biết ngay? Ta ngây người ra một thoàng, đúng lúc này, phía ta xảy ra sự biến, không phải là Ma tộc tiến công mà là nội bộ phát sinh sự tình. Nguyên lai Tô Hòa nãy giờ đứng im lặng cạnh Chiến Hổ đột nhiên hành động, tốc độ của hắn chỉ có thể dùng từ quỷ mị để hình dung, bất ngờ 2 tay 2 chưởng bổ thẳng vào gáy của hai người Chiến Hổ cùng Đông Nhật, hai người mặc dù thực lực mạnh mẽ cũng bị đòn tập kích bất ngờ này đánh gục ngay lập tức. Tô Hòa cười khẽ một tiếng, mỗi tay kẹp một người, hai chân vận sức nhún nhẹ một cái, đã bay thẳng lên không trung.
Kiếm Sơn bên cạnh phản ứng nhanh nhất, lập tức rút trường kiếm ra, phát ra một đạo kim quang nhằm hướng chạy của Tô Hòa, thân thể của Tô Hòa trên không trung nhoáng lên một cái, nhẹ nhàng tránh qua đòn tấn công này, phi thẳng lên trên sườn núi.
Nhìn một kẻ yếu đuối vô năng như Tô Hòa biểu dương thực lực kinh hãi như thế, ta nhất thời ngây người, bọn Kiếm Sơn cũng ngây ra như không thể tin vào mắt mình.
Ta nổi giận mắng:
-Tô Hòa ngươi là đồ tiểu nhân. Dám lừa gạt chúng ta.
Trên vách núi, Tô Hòa lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ cười, nói:
-Xin lỗi Trường Cung, ai vì chủ nấy mà thôi.
Ma Hoàng từ từ giơ tay lên, có vẻ đã muốn động thủ với ta.
Ta nói:
-Ma tộc Hoàng đế, có thể cho ta hỏi con trai người vài chuyện cái đã, như vậy ta có chết mới nhắm mắt được.
Ma Hoàng nghe lời ta nói xong cũng ngây ra một chốc, nói:
-Con trai? Ngươi nói hắn à?
Nói xong chỉ về phía Tô Hòa, đột nhiên hắn cười lên ha hả, nói:
-Không sai, không sai, hắn cũng có thể tính là nửa đứa con trai của ta. Khách Luân Đa, ngươi cứ trả lời hắn vài chuyện đi.
Khách Luân Đa?
Ta sắc mặt tái nhợt, hỏi:
-Ngươi chính là Khách Luân Đa, chính là Ma tộc đệ nhất dũng sĩ, thống lĩnh Thánh Quang hộ vệ đội?
Tô Hòa vẻ mặt xấu hổ nói:
-Đúng vậy, ta chính là Khách Luân Đa, không phải Tô Hòa gì cả. Ngươi muốn biết chuyện gì xảy ra sao? Để ta nói cho ngươi, lúc đầu bọn các ngươi mười mấy người xuất hiện tại đại quân Ma tộc chúng ta, về sau lúc đụng độ các ngươi, ta thấy thực lực các ngươi ai nấy đều phi thường mạnh mẽ, thủ hạ của ta tuyệt đối không ứng phó nổi, ta vốn nghĩ các ngươi là người thuộc Ma tộc, muốn xem các ngươi rốt cục có ý đồ gì nên mới để cho các ngươi giết hết thủ hạ của ta, nhưng có điều ta chưa từng nghĩ đến chính là các ngươi thuộc về nhân loại. Lúc ta biết điều đó, ta bèn giấu diếm thân phận, quyết tâm theo dõi xem các ngươi có ý đồ gì. Ta và ngươi nói chuyện lần đó về Khách Luân Đa cũng đều là lừa ngươi, ta lần này trở về là muốn đem tin tình báo từ chiến trường về cấp báo cho bệ hạ.
Ta hừ lạnh, nói:
-Vậy tại sao ngươi lại giả trang thành Tô Hòa gì đó?
Khách Luân Đa nói tiếp:
-Bởi vì ta biết các ngươi lần này tiến vào lãnh địa Ma tộc, nhất định là có chuẩn bị chu đáo, dám chắc là có sẵn kế hoạch đối phó chúng ta. Ta đương nhiên trở thành một phần kế hoạch bị các ngươi lợi dụng, vừa hay đối với các ngươi không có uy hiếp gì. Trên đường đi, ta lại lần nữa chứng kiến thực lực mạnh mẽ của các ngươi. Các ngươi lén lén lút lút đến kinh đô Ma tộc, ta hoàn toàn không biết mục đích thật sự của các ngươi, tuy nhiên với thực lực của đám người các ngươi, nếu đến được kinh đô thì sẽ gây uy hiếp rất lớn đến sự an toàn của bệ hạ, cho nên ta phải đề ra hạ sách này, buổi tối hôm trước, suýt nữa đã bị Ma hồ của ngươi phát hiện được lúc ta phát tín hiệu. Tiếng chim đêm kêu hôm đó chính là ma thú cấp A của ta, ta chính là nhờ nó đem tin tức bọn ngươi xâm nhập báo cho bệ hạ.
← Ch. 182 | Ch. 184 → |