← Ch.194 | Ch.196 → |
Một vị sư phó khác kinh hãi nói:
-Cái gì, công chúa làm?
-Ngươi nhỏ giọng một chút. Không biết tại sao ngày hôm qua, công chúa cùng bệ hạ nảy sinh xung đột, công chúa thật giận dữ, không biết sử ra cái gì đại ma pháp, cả chánh điện nổ tung lên.
Nghe đến đó, vì che dấu nội tâm kích động, ta cúi đầu, rất nhanh đi chẻ củi. Mộc Tử nhất định là vì ta mới trở mặt với cha của nàng. Mộc Tử a, thật là hảo Mộc Tử của ta. Nếu ta còn bộ dáng cũ nhất định là rất tốt rồi, ta nhất định mang theo nàng cao bay xa chạy. Nhưng bây giờ ta đã không còn xứng đáng với nàng nữa. Có lẽ, Khách Luân Đa mới là lựa chọn tốt của nàng.
Ta âm thầm cắn răng, sau này nhất định không đi tìm Mộc Tử nữa mặc dù ta biết, nếu ta đi tìm nàng, nàng nhất định sẽ không cự tuyệt ta, nhưng sao ta có thể làm như vậy được? Ta không thể hủy hoại cuộc sống của nàng được. Đi theo ta, một người cả người đầy vết sẹo như quái vật vậy, người khác sẽ nghĩ như thế nào về nàng. Nghĩ tới đây, nước mắt theo gò má chảy xuống, trong lòng tràn ngập các loại tình cảm.
Bên cạnh Sài thúc nhìn ta có vẻ không đúng, hắn kinh ngạc hỏi:
-Mười tám, ngươi làm sao vậy?
Ta nhanh chóng lau nước mắt nói:
-Không có gì Sài thúc, chỉ là hạt bụi bay vào mắt mà thôi.
Sài thúc ân liễu một tiếng rồi cũng không hỏi nữa.
Ta hớp một luồng không khí, những kích động trong lòng trở lại bình thường. Ta không thể nghĩ đến chuyện đi gặp Mộc Tử nữa, ta đã thấy nàng rồi. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là cứu Chiến Hổ đại ca bọn họ, sau đó nhanh chóng phản hồi căn cứ địa của chúng ta, vì tương lai cùng Yêu Vương chiến đấu mà chuẩn bị. Ta cắn môi, cố gắng tập trung tư tưởng để chẻ củi.
Giữa trưa, Sài thúc vỗ bả vai ta nói:
-Mười tám, vẫn còn nhiều sức lực vậy sao. Ngươi chẻ củi cũng đủ dùng cho hai ngày rồi. Nghỉ ngơi một chút đi, rồi đi ăn cơm.
Ta bỏ cái rìu xuống, dụng ống tay áo lau mồ hôi trên đầu, miễn cưỡng cùng Sài thúc cười.
Sài thúc nhíu mày (Ngươi xem một người sửu bát quái cười có thể hay không nhíu mày), nói:
-Ta đi trước ăn, chờ ta ăn xong sẽ gọi ngươi.
Ta trong lòng thầm nghĩ, sợ ta ảnh hưởng ngươi ăn sao, cười khổ một tiếng rồi tiếp tục làm việc.
Đêm khuya, ta lại thay y phục dạ hành lặng lẽ bước ra khỏi phòng củi, nhẹ nhàng búng một cái lên trên nóc nhà. Hôm nay, bất cứ giá nào ta cũng phãi tìm hiểu vị trí của thiên lao nằm ở đâu. Ta ở chỗ này đi xuống, ta sợ mình nhịn không được lại đi tìm Mộc Tử.
Ta vừa định di động về phía trước, đột nhiên một bóng đen vọt đến trước mặt ta, chặn đường của ta lại.
Tốc độ kinh người, với cảm quan nhạy bén của ta mà không có phát hiện ra có người ở lân cận.
Ta cẩn thận đánh giá người trước mặt này. Chỉ thấy hắn toàn thân cao thấp đều mặc đồ đen, ngay cả tóc cũng không để lộ ra, hiển nhiên là cũng giống như ta, sợ người khác nhận ra thân phận của hắn. Nếu không phải thấy hắn gây cho ta áp lực cường đại, ta đã sớm động thủ diệt khẩu rồi.
Ta thấp giọng nói:
-Ngươi muốn làm gì?
Hắc y nhân nhìn ta gật đầu, khàn giọng nói:
-Nếu ngươi không muốn kinh động đến người khác thì hãy theo ta.
Nói xong, thân thể phiêu lên, hướng theo phía ngoài cung bay đi.
Ta than thầm một tiếng đuổi theo thân ảnh của hắn hướng ra ngoài bay đi.
Hắc y nhân sử dụng phương pháp giống như cách ngày hôm qua ta đã dùng để xâm nhập nội cung, bay rất cao, lợi dụng bóng đêm yểm hộ xuất cung. Nhưng hắn không có hạ xuống mái nhà mà hướng ra phía ngoài tiếp tục bay. Tốc độ của hắn nhanh phi thường, vì để đuổi kịp hắn, ta phải xuất toàn bộ năng lượng trong cơ thể ra, vì vậy không cách nào lên tiếng hỏi hắn được.
Sau khi ra khỏi thành, tốc độ của hắn dần chậm xuống, cuối cùng hạ xuống tại một ao nhỏ tại một ngọn núi cách hoàng cung 30 dặm.
Ta đứng ở cự ly cách hắn chừng 10 thước, có chút hụt hơi, Khoảng cách phi hành như vậy đối với ta tiêu hao năng lượng cực lớn.
Hắc y nhân đối diện ta, cùng một giọng khàn khàn nói:
-Ngươi ở hoàng cung nằm vùng, rốt cuộc là có mục đích gì?
Ta hừ lạnh một tiếng, nói:
-Ngươi cũng giống như ta không muốn để người ta nhận biết không phải sao? Còn hỏi ta?
Hắc y nhân nói:
-Ngươi không chịu nói, vậy để ta thử công phu của ngươi xem sao?
Đối với loại người mà ta không rõ nông sâu của người đó, ta đương nhiên sẽ không khinh thường, lập tức bố trí mấy đạo ma pháp phòng ngự lên thân mình, trên người nổi lên vầng sáng nhàn nhạt. Không có Tô Khắc Lạp để chi trượng, hơn nữa ma lực chưa hoàn toàn khôi phục, tốc độ ngưng tụ ma pháp của ta so với trước kia chậm hơn nhiều.
Hắc y nhân kinh ngạc nói:
-Ngươi là Quang Hệ ma pháp sư, xem ra ta đoán không sai, ngươi quả nhiên là do loài người phái tới nằm vùng.
Ta dương tay phát ra một đạo quang trảm. Phải nhanh chóng giải quyết hắn mới được, hắn đã ý thức được thân phận của ta. Mặc kệ hắn là ai vậy. Nơi này là chỗ của Ma Tộc, dám chắc sẽ không phải là bạn hữu. Nếu bị hắn tiết lộ thân phận, việc cứu Chiến Hổ đại ca bọn họ càng gặp khó khăn.
Ta dùng quang trảm như tia chớp bổ tới trước người hắn, thần kì chính là hắn không hề tránh né. Ngay khi quang trảm nhanh chóng bổ tới hắn, toàn thân hắn đột nhiên hiện lên một đạo u lam quang mang. Năng lượng quang trảm như vậy tiêu mất.
Ta trong lòng kinh hãi. Đây là lực lượng gì thế này, có thể dễ dàng triệt tiêu đòn tấn công của ta. Ngay cả khi chống lại Ma Hoàng ta cũng không lùi bước, lần đầu tiên ta xuất hiện một lọai cảm giác bất lực.
Hắc y nhân không đánh trả, khinh thường cười nói:
-Trình độ công kích loại... này đối với ta không có công hiệu. Chẳng lẽ thực lực của ngươi chỉ có như vậy thôi sao?
Ta trong lòng thầm hận, cắn răng thì thầm:
-Hỡi quang nguyên tố vĩ đại, ta thỉnh cầu ngài đem năng lượng vô tận của ngài trợ giúp ta, hóa thành nhiều ngôi sao tiêu diệt địch nhân trước mắt- Quang Tinh Thiểm Diệu.
-Hỡi quang nguyên tố vĩ đại, thỉnh cầu ngài đem thần lực vô tận trợ giúp ta, hóa thành thánh quang khu trừ hết thảy tà ác tiêu diệt kẻ địch trước mắt- Thánh Quang.
Bởi vì địch nhân thực sự cường đại, ta liên tiếp dùng một bát cấp quang hệ ma pháp với một thất cấp quang hệ ma pháp. Bởi vì ma lực trong người chưa khôi phục lại trạng thái tốt nhất, không cần đọc chú ngữ là có thể sử dụng bát cấp ma pháp đích thực là tình huống ra đi mà không trở lại, ta phải niệm chú ngữ.
Vô số quang tinh hội tụ trước thân thể ta, dưới sự khống chế của ta, hóa thành một đạo thẳng tắp hướng về phía đối phương đánh tới. Cùng lúc đó, thánh quang cũng đã hình thành, một đạo kim sắc hoàn toàn bao quanh quang tinh, càng gia tăng thêm cái uy thế đó. Cái này là nghiên cứu gần đây nhất của ta, một quang hệ hợp thành ma pháp. Ta đặt tên nó là Thánh TinhThiểm Diệu. Đây là lần đầu tiên sử dụng. Mặc dù không bằng cấm chú ma pháp, nhưng cũng phải vượt qua bát cấp ma pháp bình thường.
Dụng xuất ma pháp lần này, ta cảm thấy toàn thân suy yếu hẳn, trong cơ thể ma lực điên cuồng xuất ra.
Hắc y nhân vô ý thức lùi lại hai bước, hiển nhiên biết một kích này bất hảo rồi. Hắn hai tay dặt ở trước ngực, hóa ra một vòng tròn, vầng sáng màu lam chợt lóe sáng lên, hướng đến thánh quang nội đích tinh quang bao vây lại. Không trung không ngừng phát ra những âm thanh phanh phanh. Ta không nhịn được đưa mắt nhìn về phía địch nhân.
← Ch. 194 | Ch. 196 → |