← Ch.224 | Ch.226 → |
Ta kinh ngạc nhìn Tu Ti, nói:
-Nhiều người tới như vậy, há chẳng phải là một nửa lực lượng của chúng ta hay sao?
Tu TI lắc lắc đầu nói:
-Ngươi nói sai rồi, chúng ta hiện tại lực lượng không phải là 1000 người nữa mà là hơn 3000.
Ta vui vẻ nói:
-Hóa ra là phát triển lực lượng nhanh chóng như vậy.
Tu Ti thở ra một hơi, cảm thán nói:
-Cái này hoàn toàn phải cảm tạ 5 vị trưởng lão, bọn họ đã thuyết phục trai tráng thanh niên của Thần Chi Thôn Lạc đa số tập trung tại chỗ chúng ta, vị chi cũng trên 1000 người, hơn nữa lại chiêu tập thêm thôn dân có tố chất quanh đó tham gia huấn luyện, dần dần phát triển thành lực lượng 3000 người, tinh anh phần lớn là từ thôn dân của Thần Chi Thôn Lạc.
-Việc hòa đàm giữa nhân loại cùng với Ma tộc, Thú nhân tộc là trọng yếu phi thường, trước tiên phải chiêu tập lực lượng mới có thể cùng Yêu Vương tranh đấu, cho nên ta dẫn theo nhiều người như vậy đến đây. 5 vị trưởng lão tiếp tục ở lại căn cứ địa phụ trách huấn luyện những người khác. Căn cứ của chúng ta hiện giờ quy mô đã tương đối lớn, ra dáng một thành trì nhỏ. Ngươi mà về đó, nhất định sẽ nhận không ra.
Nghe lời Tu Ti nói xong, ta đối với chuyện đối phó Yêu Vương, niềm tin lại tăng thêm một tầng.
Tu Ti nói tiếp:
-Với thực lực của chúng ta hiện nay, cho dù phá tan cả pháo đài Tư Đặc Luân cũng không phải là chuyện gì quá khó. Chủ yếu muốn cho ba quốc gia loài người đồng ý đàm phán thì phải thi triển một ít thực lực. Vừa rồi ngươi nói rất đúng, chúng ta bắt buộc phải dựa vào thân phận sứ giả thần linh của mình. Hễ có cơ hội là cứ biểu diễn thực lực trước mặt mọi người, cho họ biết chúng ta đích thực nhận được truyền thừa của thần linh, cứ như vậy thể hiện, ai dám nghi ngờ chúng ta?
Ta cười nói:
-Vậy sau này phải phiền đến ngươi chỉ huy rồi, có Tu Ti đại ca trí tuệ đầy mình, tiểu đệ nguyện ý làm tên tiểu tốt dắt ngựa, mặc cho đại ca sai phái, phân công.
Tu Ti cốc đầu ta một cái, giảo hoạt cười, nói:
-Tên tiểu tử nhà ngươi, định chạy trốn trách nhiệm hay sao, đừng quên ngươi mới là thủ lĩnh của chúng ta. Đừng nghĩ đổ hết trách nhiệm lên người ta là xong, ta dù sao cũng chỉ đảm nhiệm vị trí quân sư, đề xuất chủ ý, còn cụ thể quyết định là ở ngươi, ngươi cũng là Quang Diệu chiến đội đội trưởng từ lâu rồi mà, hắc hắc.
Bị hắn phát hiện ý đồ, ta bất đắc dĩ cười khổ, nói:
-Không cần như vậy, ta hay huynh lãnh đạo chẳng phải cũng giống nhau thôi hay sao?
Tu Ti lắc đầu quầy quậy, nói:
-Ngươi tuyệt đối đừng nghĩ vậy, nói thật, mấy huynh đệ chúng ta ở đây không một ai ham luyến gì quyền lợi, tự do mới là cái chúng ta đeo đuổi bấy lâu. Nếu hoàn thành xong sứ mạng này mà chúng ta may mắn còn sống, ta muốn chúng ta cùng nhau đi ngao du khắp Đại lục một phen, ta cũng muốn đến Ma tộc cùng Thú nhân tộc một chuyến, nhân thể khám phá phong thổ nhân tình xem có điểm nào mới lạ độc đáo.
Ý nghĩ của Tu Ti nói ta hoàn toàn hòa hợp với ý ta, đúng là không hẹn mà gặp.
-Thật tốt quá, ta cũng nghĩ như vậy đó, bất quá huynh không nên trốn tránh trách nhiệm, chúng ta phải cùng nhau cố gắng mới có thể hoàn thành sứ mạng khó khăn này.
Tu Ti cười khổ nói:
-Ta có thể trốn tránh được hay sao?
Nói xong, cả 2 người chúng ta đều đồng loạt cười ha hả sảng khoái.
Cao Đức cùng Hành Áo cũng đi tới:
-Hai người đang nói chuyện gì mà cao hứng cười thế. Được rồi, Trường Cung, cô gái kia là chính là công chúa Ma tộc hay sao? Xem ra cũng không phải là tuyệt thế mỹ nữ gì a. Ngươi chính là vì nàng mà trở thành tội phạm bị Ngải Hạ vương quốc truy nã hay sao?
Tu Ti trừng mắt liếc Cao Đức một cái nói:
-Chỉ được cái thối mồm nói lăng nhăng.
Ta thở dài nói:
-Nàng chính là Mộc Tử, Ma tộc công chúa đó, các ngươi đang gặp không phải là dung nhan của nàng đâu, chỉ là hóa trang mà thôi. Còn về chuyện của 2 chúng ta thì đã kết thúc sớm rồi. Ta hiện tại bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này còn có thể hạnh phúc với nàng sao?
Hành Áo đột nhiên phá lên cười ha hả.
Tu Ti thấy ta cau mày, cả giận kéo tay Hành Áo:
-Tên thối nhà người cười cợt cái gì, không biết Trường Cung trong lòng đang rất đau khổ hay sao?
Hành Áo cười nói:
-Ta cười hắn quá ngốc, có ngươi là tuyệt thế thần y ở đây còn gì đáng phải lo lắng nữa. Chẳng lẽ Hào Giác Thiên Thần của ngươi lại không có khả năng trị hết vết sẹo cho hắn hay sao?
Ta và Tu Ti 4 mắt đồng thời sáng lên, đầu óc hoàn toàn minh bạch, không phải là Hành Áo đã gợi ý cho ta, mang lại cơ hội phục sinh cho ta hay sao.
Ta đưa mắt nhìn Tu Ti, kì vọng hiện rõ trong ánh mắt. Trong lòng cảm thấy chấn động mãnh liệt, nếu quả thật có thể chữa trị vết sẹo của ta lành lặn. Ta lại có thể hòa hợp cùng Mộc Tử, quả thật đối với ta hấp dẫn quá lớn.
Tu Ti gật đầu nói:
-Nếu như không có gì quá bất ngờ, ta nghĩ hoàn toàn có khả năng.
Ta cao hứng đến nhảy dựng lên, hô lớn:
-Vậy còn chần chờ gì nữa, chúng ta bắt đầu ngay đi thôi.
Ngay lúc này, ngoài cửa xuất hiện một đại hán tiến vào, chính là Lôi Vân, Lôi Vân đi thẳng về phía ta, reo lên:
-Trường Cung huynh đệ, ngươi gọi con rồng của ngươi về đi, đừng để nó làm kinh động đến binh sĩ thủ thành, phụ vương đã giúp ngươi thương lượng chuyện hòa ước với thống soái 2 quốc gia kia rồi.
Ta khách khí nói:
-Đa tạ huynh, Lôi Vân đại ca.
Lôi Vân sang sảng cười, nói:
-Có gì đâu phải cám ơn, ngươi là huynh đệ của em ta, tất nhiên cũng là huynh đệ của ta mà.
Ta đứng trong sân, tay giơ cao pháp trượng Tô Khắc Lạp Để, từ trong nội tâm sâu thẳm phát ra tiếng gọi Tiểu Kim, kim sắc quang mang của ta lấy bản thân làm trung tâm, phát ra một vòng sáng vàng chói lan ra tứ phía, Lôi Vân kinh ngạc đến trợn mắt há miệng nói:
-Ma pháp thật là thần kì a!
Bởi vì lúc này khoảng cách rất gần, Tiểu Kim nhanh chóng cảm ứng được tiếng gọi của ta. Trong không trung truyền đến một tiếng long ngâm sảng khoái hùng mạnh, bầu trời màu xanh trên đầu ta bỗng xuất hiện một thân ảnh màu vàng chói cực lớn, phảng phất giống như một mặt trời nho nhỏ.
Ta mừng rỡ hô to:
-Tiểu Kim!
Thân hình Tiểu Kim trong tầm mắt chúng ta từ từ lớn dần lên, chỉ thấy nó đang lượn vòng nhằm hướng vương phủ đáp xuống. Mắt thấy được khoảng sân của vương phủ, Tiểu Kim xòe rộng 2 cánh, giảm bớt tốc độ lao xuống. Mọi người nhìn thấy tốc độ lao xuống của Tiểu Kim kinh người như thế đều nép cả sang 1 bên, ta cũng lui về đứng sát cửa, chừa lại một khoảng không gian rộng giữa sân để nó hạ cánh.
Lúc này tốc độ lao xuống của Tiểu Kim quả thật quá nhanh, mặc dù xòe cánh ra giúp nó giảm bớt không ít tốc độ đáp nhưng dù sao trọng lực quá lớn cũng không thể cưỡng lại nổi. Nghe " Oanh " một tiếng chấn động không gian, thân thể nặng nề của Tiểu Kim đã đâm sầm xuống đất.
Ta vội kêu lớn:
-Tiểu Kim.
Rồi nhanh chóng tiến lên phía trước
Tiểu Kim giang đôi cánh vĩ đại ra phẩy phẩy, từ từ chậm rãi từ mặt đất đứng lên, cánh dính đầy bùn đất quệt cả vào người ta. Nó lảo đảo cố lết ra khỏi cái hố đất tạo thành sau cú va chạm, dùng móng gãi gãi lên đầu mình, lúc lắc đầu liên tục, hẳn nhiên vẫn còn chưa hết choáng váng sau cú rơi vừa rồi.
Ta ân cần hỏi:
-Tiểu Kim, ngươi không sao chứ?
Nghe tiếng nói của ta, Tiểu Kim ngẩng đầu, rống lên một tiếng khoan khoái, kêu lớn:
-Chủ nhân.
Hai cánh vĩ đại chuyển động, nhất thời ôm choàng lấy ta. Lực phát sinh mạnh mẽ như vậy làm cho ta không cách nào hít thở được, xương cốt toàn thân kêu lên răng rắc, ta vận khởi đấu khí toàn thân kháng cự lại sức nặng của nó. Tiểu Kim phát hiện không hay, vội vàng buông ta ra.
← Ch. 224 | Ch. 226 → |