← Ch.261 | Ch.263 → |
-Hắt xì
Không biết tại sao ta lại đột nhiên nhảy mũi một cái. Có thể là Mộc Tử đang nhắc gì đến ta chăng.
Đã rời khỏi Thần Hộ Lĩnh cũng mấy canh giờ, cũng đã ra khỏi vùng núi non, mục đích của ta bây giờ là tìm đường trở về pháo đài Tư Đặc Luân, địa điểm chính xác của Quang thần truyền thừa chỉ có một mình ta nắm được nên ta cũng không cần phải vội vàng gì cả.
Mặt trời đã mọc cao trên đỉnh đầu, toả nắng gay gắt, bầu trời tịnh không một bóng mây, vì muốn nhanh chóng tìm được Thiên Liệt Hạp Cốc, ta quyết định chọn lựa phương pháp phi hành, kể từ thời điểm ra đi, càng nhanh chóng nhận được truyền thừa của quang thần ta càng sớm có thể trở về căn cứ. Mới đầu ta cũng từng nghĩ tới sử dụng truyền tống ma pháp trận cự ly dài, đối với công lực mạnh mẽ của ta hiện giờ, bây giờ có phần chắc chắn hơn nhiều, nhưng sau đó ta tính lại, lập tức quên ngay ý nghĩ đó đi, nếu một khi truyền tống thất bại, ta sẽ bị chuyển đến một địa phương nào đó không ai biết, chẳng những không rút ngắn mà ngược lại còn kéo dài thêm thời gian vô bổ. Tốc độ của phi hành mặc dù không thể so bì với truyền tống ma pháp nhưng chắc chắn hơn rất nhiều, vả lại di chuyển bằng phi hành dù sao cũng vẫn rất nhanh.
Lúc đầu Thần Vương từng đề cập qua, Thiên Liệt Hạp Cốc vốn nằm về phía Tây biên giới của 2 lãnh địa nhân loại và Ma tộc, biên giới này chắc là chỉ vùng đất phụ cận pháo đài Tư Đặc Luân, ta chỉ cần từ nơi đó đi về hướng Tây, hẳn là có thể tìm được vị trí của Thiên Liệt Hạp Cốc.
Ta phi hành liên tục một ngày trời trên không trung, mặt trời từ từ trôi qua trên đầu, khi ngả hẳn về phương Tây thì cũng là lúc trời xâm xẩm tối. Liên tục phi hành như vậy năng lượng trong cơ thể ta tiêu hao rất lớn, suốt ngày không ăn uống gì, lại càng tiêu hao nhiều hơn, cho dù ta có dung hợp năng lượng cũng không ứng phó nổi. Cảm giác suy yếu cùng mệt mỏi từ từ xâm chiếm cơ thể ta.
Đúng lúc ta đang cảm thấy kiệt lực, đột nhiên thoáng thấy phía trước có một vùng sáng lớn, ta vận dụng năng lượng dung hợp, định thần nhìn kĩ, nguyên lai đó là một tòa thành. Pháo đài Tư Đặc Luân ở gần Đạt Lộ vương quốc nhất, nơi này hẳn là thuộc về phạm vi của Đạt Lộ vương quốc, sẵn đang cảm thấy mệt mỏi, tốt nhất cứ đến thành thị trước mặt nghỉ ngơi một chút đi đã. Nghĩ đoạn, ta lấy từ trong túi không gian ra một mảnh vải dày bọc pháp trượng Tô Khắc Lạp Để lại, sau đó lấy ra tiếp một bộ ma pháp bào màu trắng mới tinh khoác lên người, lặng lẽ hạ xuống đất, khoảng cách với thành thị đã không còn xa, ta dùng một ma pháp di chuyển tức thời cự ly ngắn, trong nhấy mắt biến mất rồi lại xuất hiện ở bên đường cái lớn sát bìa rừng.
Ta quay đầu quan sát tứ phía một chút, chụp mũ của ma pháp bào lên che kín đầu, rồi sau đó cúi đầu đi thẳng về hướng tòa thành.
Rất nhanh, ta đã đến trước cửa thành, vừa muốn vào trong, chợt nghe có người hô lớn:
-Đóng cổng thành lại. Đóng cổng thành lại.
Ta sửng sốt, quay đầu nhìn về phía có tiếng hô, chỉ thấy 2 bên mỗi bên có hơn mười binh sĩ, đang từ từ đẩy 2 cánh cổng lớn của thành lại, 2 cánh cổng lớn từ từ khép lại. Ta ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy trên thành khắc 3 chữ lớn: Đường Vạn thành. Sẽ không xui xẻo vậy chứ, nếu sớm biết chuyện này, vừa rồi ta đã thi triển thuấn di lọt qua cổng thành rồi.
-Khoan đã, khoan đã, chờ một chút đã, các vị quan gia cho ta vào trước đã.
Vừa nói ta vừa tăng tốc chạy ào về phía cổng thành.
-Đứng lại, ngươi không thấy thành đã đóng cổng hay sao?
Một tên lính đứng chặn ngay trước mặt ta, quan sát từ đầu đến chân ta
Ta vội vã nói:
-Quan gia, ta từ xa đến nơi này, hiện giờ đã rất mệt mỏi, xin ngài để cho ta vào thành nghỉ ngơi thôi.
Tên lính kia trừng mắt liếc ta một cái, nói:
-Chúng ta ở đây có quy củ, qua giờ này, bất cứ ai cũng không được vào thành, cho dù là thiên hoàng lão tử cũng không ngoại lệ, biến, biến, biến, cút đi mau đi, muốn vào thành thì đợi sáng mai mở cổng rồi hãy nói.
Ta cau mày, trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội, khẩu khí cũng cứng rắn lên một chút:
-Đạt Lộ vương quốc các ngươi được xem là vương quốc hòa bình, làm sao lại nói chuyện bất phân lý lẽ như vậy?
Tên binh lính nó tựa hồ nóng lòng muốn đóng cổng, vừa nghe ta nói xong, cả giận nói:
-Chúng ta đây là làm việc theo quy củ, có cái gì phải nói lý lẽ, mau tránh ra cho chúng ta đóng cửa đi.
Nói xong, đưa tay ra đẩy vào vai ta một cái. Ta cũng không thèm so đo với loại như hắn, thân thể nhẹ nhàng lách qua, tránh khỏi cú đẩy của hắn, quay đầu đi thẳng ra phía ngoài. Không muốn cho ta vào cổng chính thì ta sẽ leo tường mà vào vậy.
Đúng lúc ta đang xoay người đi ra ngoài, một tràng tiếng vó ngựa phi cấp tập truyền đến tai, thanh âm rõ ràng, dứt khoát mạnh mẽ, vừa nghe đã biết đám ngựa này toàn là ngựa tốt. Bọn họ đúng là đang tiến thẳng về Đường Vạn thành này. Ta ý niệm nhất động, vận dụng di chuyển tức thời cự ly ngắn, trong nháy mắt rời khỏi quan đạo.
Một hồi không lâu sau, tiếng vó ngựa càng thêm rõ ràng, một đội kị sĩ mười mấy người đang từ quan đạo phi thẳng đến. Ta định thần quan sát, cầm đầu cả bọn là một người khí vũ hiên ngang, thân thể cao lớn so với ta không thua nhiều lắm nhưng không tráng kiện bằng, trên người mặc khôi giáp màu bạc, mặt mày thanh tú dễ coi, tuổi tác cũng tầm như ta. Vẻ mặt hắn rất lo lắng, không ngừng thúc ngựa phi nhanh. Binh khí sau lưng hắn là một thanh ngân thương, giắt ở sau lưng, trong bao thương thò ra cán dài đến hơn thước. Đi theo hắn đều là một đám người nhìn qua ai nấy đều hùng hổ, hẳn nhiên là thuộc hạ của hắn.
Đám người này nhanh như chớp chạy vụt qua mặt ta, nhằm thẳng hướng cổng thành. Lúc này cổng thành đã hoàn toàn đóng kín lại.
Thiếu niên nọ kỵ thuật kinh người, ngay lúc đến cửa thành, lập tức kéo mạnh cương ngựa, làm cho tuấn mã nhảy dựng sang một bên, đám kị sĩ sau lưng hắn đều nhất loạt dừng hết cả lại.
-Mở cửa thành mau.
Thiếu niên nọ hét lớn một tiếng.
Trên đầu thành xuất hiện một người, nhìn xuống phía dưới một chút, hô:
-Người ở đâu tới đó?
Thiếu niên có chút không kiên nhẫn, hô:
-Ta là phó tướng của Phong Hào nguyên soái, đang có công vụ, mau mở cửa thành.
Ta trong lòng nhất động, nguyên lai hắn là thủ hạ của Phong Hào nguyên soái, trước kia chưa từng gặp qua, xem ra Đạt Lộ vương quốc này nhân tài không ít a.
Người trên thành hô:
-Xin ngài chờ cho một chút.
Một khắc sau, cổng thành mở rộng ra, một tiểu đội nhân mã xuất hiện, tên tướng cầm đầu trang trọng nhìn ngân giáp thiếu niên nọ, nói:
-Xin ngài cho xem lệnh kì.
Ngân giáp thiếu niên kia từ trong người móc ra thứ gì đó, đưa cho tên tướng kia xem một chút, hắn lập tức cung kính nói:
-Thì ra chính là Khoa Nhĩ – Lam Địch đại nhân, xin mời vào thành.
Thật sự là bất công quá, ta lúc đến cửa thành thì quan binh không ai cho vào, kẻ khác đến thì chỉ cần móc ra lệnh kì quái quỉ gì đó thì được trọng thị đón tiếp. Lòng hiếu thắng của ta nổi lên, thừa dịp đám kị sĩ kia vào thành, nháy mắt vận dụng dịch chuyển tức thời cự ly ngắn, bám sát người ngựa bọn họ, nhanh chóng vào thành.
← Ch. 261 | Ch. 263 → |