← Ch.278 | Ch.280 → |
Khoa Nhĩ Lam Địch cung kính trả lời
-Bệ hạ, ngoại trừ mặt nạ màu bạc, ma pháp sư này và người mà ta gặp- Quang chi tử Trường Cung-Uy trang phục giống nhau như đúc. Mà lúc đầu sau khi hắn cùng ta chia tay, mục tiêu chính là muốn ra khỏi pháo đài, hắn có chuyện trọng yếu muốn làm. Ta không có đem chuyện bệ hạ ngài ở chỗ này nói cho hắn. Chúng ta khoái mã trước tiên chạy tới, chính là muốn trước khi hắn ra đi, mang hắn giới thiệu cho ngài biết, Trương Cung Uy này phi thường không đơn giản. Trình độ ma pháp của hắn đã đạt tới cảnh giới xuất ta nhập hóa. Ta vừa rồi nói qua, hắn cũng đã từng phát xuất quang hệ cấm chú a!Nếu công chúa điện hạ thật sự đi cùng hắn, vậy căn bản không có gì nguy hiểm. Trường Cung người này phi thường chính nghĩa.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua tâm trạng trầm tư của Thiên Phong- Lạc Trần, thấp giọng nói:
-Chỉ sợ người bị phiền toái chính là bản thân Trường Cung hắn.
Vừa nghĩ đến sự điêu ngoa của Phi Vũ công chúa đã làm cho Khoa Nhĩ- Lam Địch đau đầu.
Thiên Phong- Lạc Trần nhìn truyền lệnh binh nói:
-Ngươi xác định ma pháp sư kia chính là sư phụ của Phi Vũ sao?
Truyền lệnh binh căng thẳng nói:
-Đúng vậy bệ hạ, ta xác định.
Thiên Phong- Lạc Trần chuyển hướng nhìn Khoa Nhĩ- Lam Dịch nói:
-Như vậy đi, ngươi mang theo ma huyễn bát kiếm đuổi theo xem thử, nếu xác định người nọ là Trường Cung thần sử ngươi nói đến, ngàn vạn lần không nên cùng hắn xung đột. Nếu Phi Vũ không muốn quay trở lại, để nàng theo hắn cũng tốt.
-Cái gì?
Khoa Nhĩ- Lam Địch thất thanh la lên, Thiên Phong quốc vương tự nhiên đồng ý để nữ nhi của chính mình đi theo một nam nhân xa lạ.
Thiên Phong- Lạc Trần trong ánh mắt tinh mang chợt lóe, nói:
-Chứ nói ta phải làm sao đây, bây giờ đi đi.
-Rõ bệ hạ
Khoa Nhĩ- Lam Địch xoay người đi ra tổng chỉ huy bộ, tám bóng đen cũng từ trong cung khoan thai đi ra ngoài, đi theo phía sau hắn đồng thời phóng ra ngoài.
Ta mang theo Phi Vũ nhắm hướng Nam bay được một hồi, đã đến trên cao nguyên của Ma tộc. Nếu dựa theo lời trung niên tráng hán ở pháo đài nói, chúng ta bây giờ chỉ cần hướng phương Nam tìm kiếm, tất nhiên có thể tìm được Thiên Liệt Hạp Cốc.
Hạ xuống mặt đất, ta đang thôi động năng lượng thánh kiếm trong cơ thể thăm dò chung quanh xem thử có khí tức giống nhau hay không. Phi Vũ vẻ mặt say mê nói:
-Sư phụ, nguyên lai cảm giác bay lại tuyệt như vậy a! Ngươi chừng nào dạy ta bay?
Ta cười khổ nói:
- Ngươi cho rằng dễ dàng như vậy sao? Không có nền tảng ma pháp, thì ngươi căn bản không thể bay được. Chiếu theo trình độ của ngươi bây giờ, sợ rằng khổ luyện thêm mười năm nữa, nếu không gặp phải những kỳ ngộ cũng là không có khả năng bay được.
Phi Vũ sẵng giọng
-Ta mặc kệ, ta bây giờ phải bay. Ngươi nhất định phải giúp cho ta bay, có được không?
Ta lắc đầu nói:
-Phi hành, chỉ có các loại tình huống sau có thể thực hiện được. Đầu tiên là trình độ đấu khí của ngươi đạt đến mức nhất định, ngươi có thể thông qua đấu khí ngoại phóng, triệt tiêu lực hấp dẫn của trái đất để phi hành. Nhưng loại phi hành này rất hao tốn năng lượng. Thứ hai, chính là đề cao trình độ ma pháp, có thể khống chế không khí phong nguyên tố bám vào người ngươi. Thứ ba là...
Phi Vũ vội la lên
-Thứ ba là gì?
Ta không khỏi trong long nhớ tới tiểu Kim, thở dài nói:
-Thứ ba, chính là ngươi có thể có một huyễn thú biết bay, nó có thể bay lên dưới sự hướng dẫn của ngươi.
Tiểu Kim có thể nói là vua của các loại huyễn thú. Mấy năm này, bởi vì từ trước đến nay am hiểu đấu khí các huynh đệ cùng một chỗ, đã thật lâu không gặp các huyễn thú. Lúc đầu nếu không phải Hồng Hổ của Hải Nhật đại ca đánh Tiểu Kim chết, chúng ta vị tất đã có tình cảm thâm hậu như hiện nay. Tiểu Kim a! Ngươi bây giờ có nghĩ đến ta không?
Phi Vũ hì hì cười, nói:
-Huyễn thú? Ta có a! Người xem, cao tường trung đích vũ a! ra đi.
Ta kinh ngạc nhì kỹ ở phía dưới, Phi Vũ hai tay tại không trung kết xuất một cái thủ ấn, một điểm bạch quang từ trên tay nàng phát ra. Trên không trung xuất hiện một cái lục giác kết giới, a! Đây là phương pháp gọi ra bổn mạng thú a! Quang mang chợt lóe, trong không trung ma pháp nguyên tố đột nhiên xao động, một tiếng kêu thanh lương vang lên, một con chim nhỏ trắng như tuyết từ lục giác kết giới bay ra, khinh xảo đậu trên vai Phi Vũ.
Một con chim nhỏ sắc trắng chừng một thước rưỡi, toàn thân bao trùm lông vũ trắng như tuyết, hai con mắt màu hồng tò mò nhìn ta, trên đầu con chim có một chiếc sừng nhỏ màu vàng, hơi cong về phía sau, trên người tản mát ra năng lượng mỏng manh yếu ớt.
Ta trong lòng kinh động thất thanh nói:
- Phát triển hình huyễn thú.
Phi Vũ thật không hổ là công chúa của Đạt Lộ vương quốc, tự nhiên sỡ hữu phát triển hình huyễn thú. Mặc dù ta không biết con chim nhỏ màu trắng này thuộc chủng tộc gì, nhưng ta rõ ràng cảm giác được năng lượng khí tức trên người nó. Mặc dù năng lượng còn chưa đủ cường đại, nhưng mà, nó tuyệt đối là một huyễn thú có thể phát triển, mặc dù hiện vẫn ở trạng thái cấp thấp.
Phi Vũ có chút đắc ý nói:
-Thế nào, đây là huyễn thú của ta, nó kêu là Tiểu Vũ mao nga, sư phụ, ngươi nói nó có thể chở ta bay được không?
Ta dần dần giật từ ý thức mình tỉnh lại
-Huyễn thú của ngươi bây giờ còn đang ở giai đoạn thấp, bởi vì nó đã phát triển thành hình huyễn thú, theo công lực của ngươi gia tăng mà từ từ chuyển biến. Cho nên, nếu ngươi muốn nó chở ngươi bay lên, ngươi phải tu luyện cho tốt mới được. Bây giờ, nó hoàn toàn không thể phát huy hết năng lực của nó được.
Phi Vũ bĩu môi, nhẹ nhàng phủi lông vũ trắng như tuyết của Tiểu Vũ nói:
-Vậy phải đợi tới khi nào, sư phụ, người ma pháp lợi hại như vậy, không có biện pháp tốc hành hay sao, để cho trình độ ma pháp của ta đề cao một chút.
Ta chỉnh sắc nói:
-Này ngươi đừng nghĩ vậy, ngươi cho rằng tu luyện ma pháp như trò chơi của trẻ nít sao? Không có khắc khổ tu luyện, thì không có khả năng lấy được thành tích tốt. Phi Vũ, ta thật sự có chuyện trọng yếu muốn làm, có lẽ không cách nào chiếu cố cho ngươi được. Ta dùng một cái truyền tống ma pháp trận, đưa ngươi truyền đến bên trong đại lục, như vậy ngươi không sợ bị người của Đạt Lộ vương quốc truy đuổi nữa.
Phi Vũ trên mặt toát ra vẻ buồn bã nói:
-Sư phụ, sư phụ, ngươi không muốn ta, ta thật tội nghiệp a! Một nữ hài tử như ta, nếu gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ. Sư phụ, người mang theo ta đi, ta nghe lời ngươi nói là được.
Nghe thanh âm khổ khổ cầu khẩn của nàng, cái đầu của ta thật sự là đau a. Như thế nào lại trêu chọc một người phiền toái như vậy a! Mang theo nàng ta, làm sao ta có thể đi tiếp nhận truyền thừa của quang thần, chuyện này như thế nào mới tốt đây?
← Ch. 278 | Ch. 280 → |