← Ch.138 | Ch.140 → |
Ở trên phố của Thai kinh thành có một lời đồn đại đa số cường giả trên Áo Bỉ Đảo đều ẩn thân trong các tông phái những người này bình thường vô sự để làm tu thân luyện võ không đơn giản chọc vào triều đình, cho nên cũng ít khi xuất hiện, chọc giận Kim Long mấy chục năm nay cũng chỉ có Đường Tiêu mà mà thôi.
Tuyết Sơn đại mạnh, vạn long hai đạo linh phù cuối cùng cũng đánh tới trước mặt Lan vương, bẻ vụn đạo kiếm khí mà Lan vương đánh tới Chu Kiều, sau đó lại chộp tới Tuyết Sơn cự tê của Lan vương, cường giả Kim Long sau khi đạt tới Địa Nguyên ngũ cấp có thể xuất ra hai đạo linh phù nếu không phải Lan vương có yêu thú Địa Nguyên thì không cách nào đối kháng với hắn.
- Ngao.
Tuyết Sơn Cự Tê ngồi xổm xuống tích súc lực lượng điên cuồng gào thét một tiếng toàn bộ hướng về phía bàn tay đen kia mà đánh tới, độc thủ chưởng lập tức bị nó cắn cho nát báy tuy nhiên đúng lúc Tuyết Sơn Cự Tê chuẩn bị va chạm vào thân thể của Kim Long thì Kim Long lại phun ra một ngụm tinh khí, một bát hoang đại thủ ấn ngưng tụ thành hình đột nhiên vỗ lên trên người của tuyết sơn cự tê.
Tuyết sơn cự tê ầm một tiếng rơi xuống mặt đất, khiến cho toàn thân kịch liệt run rẩy, nó gào thét một tiếng sau đó toàn thân bạo xuất điện quang, sau đó một đạo kiếm khí sắc bắn bắt đầu bắn tới Kim Long.
- Lan vương ngươi lui ra đi, ta không thể giết ngươi, mau đem tên tiểu súc sinh kia ra.
Kim Long quát lên một tiếng chói tai, bàn tay khổng lồ thu trở về, nhưng đúng lúc này mấy đạo kiếm khí công kích đã lắc lư.
Tuyết sơn cự tê nỗ lực đứng vững, bàn chân đã loạng choạng, Kim Long lúc này giống như một con mèo vờn chuột vậy, tuyết sơn cự tê cuối cùng cũng không đứng vững bị đánh cho nghiêng xuống mặt đất.
- Vị Kim trưởng lão này có tu vi vượt xa Lan vương, Đường công tử chọc vào một vị cường giả ẩn náu rồi.
Phương Kích đang xem cuộc chiến bỗng nhiên làm ra phán đoán.
Lan vương triệu hồi yêu thú Địa Nguyên cự tê, nhưng không cách nào khống chế cục diện được ngược lại một chưởng của Kim Long lại đánh tới khiến cho Nhật Nguyệt Luân Hồi kiếm của Lan vương không cách nào thi triển, điều này cho thấy võ học tu vi của Kim Long ở phía trên của Lan vương, từ Địa Nguyên tam cấp tấn cấp đều trở nên vô cùng gian nan tuy nhiên sau khi tấn cấp tu vi võ công đều tăng lên rất lớn.
Kim Long so với Lan vương chỉ cao hơn một cấp nhưng Lan vương triệu hồi Địa Nguyên yêu thú hỗ trợ vẫn ở thế hạ phong điều này cho thấy yêu thú mà Lan vương thu thập có phẩm tính không quá tốt, nếu như thu được một yêu thú lợi hại hơn thì có lẽ không gặp phải gian nan nguy cấp như vậy nữa.
Các cường giả ở Áo Bỉ Đảo ngoài Địa Nguyên tứ cấp đều có thể đánh tới tứ đại yêu vương, một Địa Nguyên cường giả kết linh hồn khế ước với tứ đại yêu vương không biết sẽ trở nên đáng sợ tới mức nào, tuy nhiên tứ đại yêu vương không phải dễ thuần phục như vậy.
- Muốn mang Đường công tử đi trước hết phải đạp qua thi thể của ta.
Lan vương rống lớn một tiếng, điều khiển tuyết sơn cự tê liều mạng chống lại Kim Long.
- Ngươi còn chấp mê bất ngộ vậy đừng trách ta không khách khí.
Kim Long lại phun một ngụm tinh khí ra, dùng một chưởng mạnh mẽ đập xuống tuyết sơn cự tê xem ra hắn lúc này muốn hạ sát thủ rồi.
Kim Long cho dù không hạ sát thủ thì ít nhất lần này cũng phải cho Lan vương bị rọng thương mất đi năng lực ngăn cản hắn giết Đường Tiêu, nhưng điều mọi người không ngờ chính là đúng lúc hắn đập lên trên đầu tuyết sơn cự tê thì một cái mai rùa cực lớn đã xuất hiện.
- Ầm ầm.
Cái mai rùa kia bị đập cho nát báy, hào quang của nó cũng nhanh chóng phai nhạt, sụp đổ ngay trước mặt của tuyết sơn cự tê, Lan vương thừa cơ hội này phát ra Băng Hồ Thu Nguyệt kiếm, vô số kiếm hoa cùng với đại thủ ấn phóng tới, rốt cuộc cũng hóa giải được công kích của Kim Long.
Mai rùa bị Kim Long đập một chưởng vỡ tan cũng không phải là mai rùa không đủ rắn chắc mà là vì hiện tại Đường Tiêu cùng với Kim Long có tu vi võ học khác nhau quá xa, uy lực không giống nhau, võ công tu vi càng cao thì pháp khí cũng sẽ càng mạnh hơn.
Đúng lúc mai rùa bị Kim Long dùng một chưởng đập nát thì một thanh Giải Kiềm Kích đã phóng ra lực lượng rất lớn, hóa thành yêu khí màu đen bắn về phía Kim Long.
- Hóa ra là tên tiểu súc sinh này.
Kim Long liếc mắt đã nhận ra Giải Kiềm Kích, đây là thứ vũ khí khiến cho Kim Sa ái tử của hắn táng mạng, những đệ tử đi theo đã miêu tả thật chi tiết cho Kim Long biết.
Kim Long nhìn bốn phía không thấy thân ảnh của Đường Tiêu hắn liền duỗi chưởng ra bàn tay cực lớn chụp tới đem Giải Kiềm Kích của Đường Tiêu thu vào trong tya, Giải Kiềm Kích dưới tác dụng thần thức của Đường Tiêu điên cuồng giãy dụa nhưng không cách nào thoát khỏi tay của Kim Long được.
Đẳng cấp thua nhau quá lớn pháp khí có đôi khi bị đối phương cưỡng chế lấy đi.
Nghĩ tới đứa con yêu của mình táng thân trong Giải Kiềm Kích này Kim Long phảng phất giống như nhìn thấy cảnh tượng Giải Kiềm Kích xuyên qua ngực của con mình, trong lòng hắn tức giận thành ra bị mất tập trung trong nháy mắt Giải Kiềm Kích đột nhiên giãy dụa, hướng về phía Kim Long là phóng tới, từ bên trong phun ra hơn mười miếng Lôi Chấn Tử.
- Ầm.
Một thanh âm kinh thiên động địa nổ vang, hơn hai mươi miếng Giải Kiềm Kích bắn ra khoảng cách gần như thế, Kim Long muốn trốn cũng không còn kịp rồi.
- Tiểu súc sinh.
Kim Long mắng to một tiếng trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ cực độ, Đường Tiêu lựa chọn thời cơ nổ vô cùng đúng, hắn tựa hồ như biết rõ Kim Long sẽ nắm lấy Giải Kiềm Kích bị tức giân làm cho mất tập trung vậy, trong nháy mắt hắn bắn ra hai mươi viên Lôi Chấn Tử rồi cho bọn chúng phát nổ.
Lúc lâm địch, dự đoán trước đối thủ sẽ dùng chiêu số gì, có phản ứng gì, thì mới có thể lấy yếu thắng mạnh, xuất kỳ bất ý giết chết đối phương, Đường Tiêu cả đời làm sát thủ, liệu trước mọi chuyện đã là thói quen của hắn, thậm chí không cần chủ động suy nghĩ cũng có thể đem cuộc chiến sớm suy diễn ra.
Hơn mười miếng Lôi Chấn Tử đã giết được hoàng tử hải tộc Mã Khắc Tây Mễ Lan lúc này đối thủ của hắn mạnh hơn nhiều chính là trưởng lão Sa Nam Tông Kim Long, Đường Tiêu quyết đoán dùng hai mươi viên Lôi Chấn Tử, hơn hai mươi viên này tụ hợp cùng một chỗ bạo tạc nổ tung đem Kim Long và Chu Kiều hai vợ chồng bắn ra ngoài, lao mạnh tới vách đá rồi mới rơi xuống.
← Ch. 138 | Ch. 140 → |