← Ch.210 | Ch.212 → |
- Các huynh đệ đi theo Đường công tử, chúng ta đều có thịt ăn, đều có rượu uống, còn có thể lấy được vợ, các huynh đệ nói xem có tốt không?
Nhung Thương và Thiết Vũ đều thay y phục hàng ngày, đứng ở phía bên võ đài, rống lên mấy tiếng lớn hướng về phía các sơn tặc trong võ đài.
- Đúng
Bọn sơn tặc vừa ăn thịt, vừa lớn tiếng trở đáp lại Nhung Thương và Thiết Vũ một tiếng.
- Chúng ta mãi mãi đi theo Đường công tử.
Nhung Thương và Thiết Vũ lại hô lên một tiếng.
- Mãi mãi đi theo Đường công tử.
Nhung Thương và lính đóng quân cùng lúc ứng lại một tiếng, tiếng gầm của ba nghìn người, khiến cho đất trời rung chuyển.
Uống rượu, múa quyền, lính đóng quân và sơn tặc đã là gọi huynh đẹ lẫn nhau, toàn bộ cùng thống nhất như một nhà.
- Haaaaaaaaa...
Đường Tiêu đắc ý cười lớn lên, màn này, cũng là chính hắn đạo diễn ra.
- Hai thủ lĩnh của sơn tặc làm sao một mực theo người nhanh như vậy?
Thất hoàng tử còn không chịu nổi, liền hỏi Đường Tiêu một câu.
- Cái này gọi là phí khách Vương giả.
Chu Càn cắn mạnh một miếng thịt lớn, thay Đường Tiêu trả lời Thất hoàng tử một câu.
- Khí thế con rùa?
Dực Thai công chúa nghe chưa ra, nhìn Chu Càn có vẻ nghi hoặc, sau đó lại nhìn con rùa đỏ mặt trong địa bàn trước mặt cô ta.
- Là Vương, giả, khách, phí.
Chu Càn vội vàng giải thích với Dực Thai công chúa một lát.
- Ăn trứng rùa, đừng nói mò.
Đường Tiêu dùng đũa gắp một cái chứng rùa nhét vào trong miệng của Dực Thai công chúa, để tránh cô ta lại nói những lời gì đó kinh người.
Hơn một ngàn sơn tặc, tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của Đường Tiêu, sau khi ăn uống no say, mức độ trung thành tăng lên không ít. Nghe hơn một nghìn lính đóng quân nói, nếu luyện tập kỹ lưỡng, theo vị Đường công tử này, sau này sẽ thường có rượu thơm thịt ngọt, còn có sự kích động nhiết huyết của hai thủ lĩnh Nhung Thương, Thiết Vũ. Về cơ bản 90% đều thật lòng quy thuận.
Còn 1% còn lại rất do dự, là bởi vì cảm thấy việc tối nay quá quái lạ, tuy nhiên bọn họ đã không lật nổi sóng lớn, cũng không dám cổ động những sơn tặc khác tạo phản.
Tâm trạng Đường Tiêu rất tốt đã uống không ít rượu, sau khi vào đêm khua, dưới sự tụ tập của một đoàn người Thất Hoàng tử, Chu Càn trở lại phòng của mình, sau khi đợi cho tất cả mọi người đều tản ra thay hắn đóng cửa phòng, lúc này Tiêu phát hiện Dực Thai công chúa chưa đi, đang ngồi trên ghế mềm dài, nhìn hắn một cách lén lút.
Đường Tiêu đi tới, ngồi xuống bên cạnh Dực Thai công chúa, nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới, Dực Thai công chúa đánh bạo quay lại nhìn Đường Tiêu, tim đập thình thịch trong lòng.
- Muộn như vậy còn chưa đi, ỷ lại trong phòng, trừ khi là muốn***?
Đường Tiêu nhìn Dực Thai công chúa cười.
Dực Thai công chúa đột nhiên có chút sợ hãi, nàng ta đứng dậy muốn rời khỏi, không ngờ bị Đường Tiêu nắm chặt tay kéo trở lại, và ôm cô ta vào lòng. Dực Thai công chúa nhìn Đường Tiếu có chút hoảng sợ, toàn thân không ngừng run rẩy, nhưng lại không có bất kì sự phản kháng nào. Khi Đường Tiêu xích lại gần cô ta, trong lòng cô ta rất căng thẳng, dứt khoát nhắm mắt lại.
- Người hôi thế này mà ngoại hình quả thực xinh đep.
Đường Tiêu sát lại trước mặt Dực Thai công chúa, nhìn kỹ khuôn mặt trái xoan của cô ta.
- Ta hôi sao?
Dực Thai công chúa mở mắt nhìn có vẻ không vui.
- Ta ngửi thử...
Đường Tiêu sát lại cổ của Dực Thai công chúa, hít bốn phía trước ngực nàng ta, sau đó đưa ra kết luận:
- Ừ, không thối.
Dực Thai công chúa bị những động tác của Đường Tiêu làm hai má ửng đỏ, hơi thở có chút gấp gáp không đều đặn.
- Ngươi làm gì mà mặt đỏ như vậy? Có phải đang nghĩ gì đó bậy bạ không?
Đường Tiêu ôm Dực Thai công chúa mộ lát, để lên đùi hắn.
- Ngươi mới bậy bạ ấy.
Dực Thai công chúa nũng nịu lên, nhưng tất cả đều là phí công sức, hơn nữa sau khi được Đường Tiêu ôm vào lòng, cơ thể cô ta cũng đã bắt đầu mềm ra.
Đường Tiêu dứt khoát đứng dậy, ôm Dực Thai công chúa vào phòng ngủ, Dực Thai công chúa kinh hãi, vội vàng đập trước ngực hắn mấy cái:
- Làm gì thế? Đừng xằng bậy à.
- Giả vờ cái gì mà giả vờ? Quá nửa đếm còn ở trong phòng ta không đi, trừ phi chỉ muốn nói chuyện với ta?
Đường Tiêu nhìn Dực Thai công chúa trong vòng vay một cách kỳ lạ.
- Ta đâu có ........ ta chỉ là.... ngây người có một chút, kết quả là .... Người thoáng cái đã đi mất rồi.....
Dực Thai công chúa chắc chắn không có nói dối, Thất hoàng tử, khi Chu Càn và Đường Tiêu nói chuyện ở trong phòng, nàng ta liên tục nhìn trộm Đường Tiêu, trong đầu nghĩ đến bao nhiêu chuyện lung tung. Kết quả khi tỉnh lại, phát hiện trong phòng chỉ còn lại cô ta và hắn.
- Ngươi ngẩn người vì cái gì? Nhìn trộm ta ư?
Đường Tiêu lập tức vạch trần nguyên nhân công chúa ngẩn người ra.
- Ta ......làm gì có?" Dực Thai công chúa e lệ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vội vàng giải thích.
- Đây là cái gì?
Đường Tiêu đột nhiên giật lấy một vật ở trước ngực công chúa.
- a! Trả lại cho ta.
Dực Thai công chúa kinh hãi, muốn đoạt lại nhưng lại không kịp, hai má càng thêm đỏ bừng.
Đường Tiêu cầm vật đó của Dực Thai công chúa để trước mặt nhìn ngắm, mới phát hiện đó là một viên đá chưa được khắc xong, khuôn mặt thì hầu hết đã hoàn thành, vừa nhìn thì giống như dựa vào diện mạo của Đường Tiêu mà khắc vậy!
- Haha ......yêu ta rồi?
Đường Tiêu xoay người lại, đẩy cái trán đang cúi xuống của Dực Thai công chúa, giống như đang trêu đùa con mèo nhỏ vậy.
- Ta .....
Dực Thai công chúa lúc này đây nói không ra lời, nàng từ nhỏ đã được giáo dục rằng cần phải thành thật, trước đây nàng không hề biết nàng rốt cục có yêu hắn hay không, nhưng mấy ngày không gặp hắn, những ngày ở trong cung, Dực Thai thì không kìm nén được nỗi nhớ mong hắn, nhớ như in những việc đã xảy ra cùng hắn.
Sau đó càng nghĩ về hắn thì càng nhớ hắn, thậm chí cả ngày không giây phút nào là không nhớ tới hắn, giống như bị mê hoặc vậy.
Vì từ bé nàng đã học qua điêu khắc, cho nên khi Dực Thai công chúa ở trong cung không biết làm gì, liền quyết định tự mình khắc ra một hình Đường Tiêu, về sau có thể cầm trong tay ngắm nghía. Nhưng nàng lại không muốn bị người khác nhìn thấy, cho nên thỉnh thoảng lúc không có người mới lấy ra làm, dẫn đến tiến độ cực kỳ chậm chạp, hôm nay sau khi nhìn thấy Đường Tiêu, liền nhịn không được bỏ trước ngực để đối chiếu xem có điểm nào không giống.
← Ch. 210 | Ch. 212 → |