← Ch.229 | Ch.231 → |
Tuy rằng thất hoàng tử có thể đạt tới tu vi đỉnh bậc sáu cấp nhân nguyên, nhưng bây giờ y không thể trùng kích tới cấp địa nguyên. Bản thân Đường Tiêu cũng vừa mới tiến vào cấp địa nguyên, hiệu quả trị liệu tùy theo tu vi võ học của mục tiêu mà sẽ giảm dần, hơn nữa thất hoàng tử cần có một đoạn thời gian điều chỉnh, tiêu hóa thực lực cưỡng ép tăng lên này.
Nhân đan tăng tu vi võ học giống như kéo cỏ cho lớn, tựa như di chuyển khí quan của người khác vào thân thể mình, cần cơ thể có một đoạn thời gian thích ứng thì mới khiến khí quan phát huy tác dụng chân chính, trở thành của chính mình.
Thành công giúp thất hoàng tử tăng vọt, tiếp theo Đường Tiêu cũng đút một viên nhân đan cho công chúa Dực Thai. Chân khí tinh huyết mạnh mẽ của nhân đan chạy loạn trong người công chúa Dực Thai, làm đứt mấy chục kinh mạch trên người khiến cô đau đến liên tục kêu thảm.
May là Đường Tiêu kịp lúc đem phù triện xâm nhập vào người cô, giúp cô tu sửa lại mấy chục kinh mạch bị đứt.
Có viên nhân đan trợ giúp. Công chúa Dực Thai thuận lợi tiến vào cấp nhân nguyên bậc năm, trong người toát ra một phù triện nhỏ màu vàng, nhưng rất yếu. Lấy tu vi hiện tại của công chúa Dực Thai còn chưa thể giống thất hoàng tử một hơi nuốt hai nhân đan. Cô cũng cần thời gian điều chỉnh tiêu hóa, nếu không cứ bạt cỏ tăng lên chỉ sợ cỏ cũng bị nhổ đứt luôn.
Chu Kiền mắt thấy Đường Tiêu có đan dược thần kỳ, lại có thể trực tiếp tăng tu vi võ học của người, có chút nóng lòng muốn thử. Một 'phế vật võ học' giống như gã, cho đến bây giờ tôi hồn còn không thành công nữa là, Đường Tiêu không biết ăn nhân đan có hiệu quả với gã không. Bởi vì mặt này không có thành quả nghiên cứu của người đi trước để tham khảo.
Đường Tiêu nhắc nhở Chu Kiền:
- Ngươi nuốt vào thứ này rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Chu Kiền hỏi lại Đường Tiêu:
- Có nguy hiểm tính mạng không?
Đường Tiêu suy đoán một lúc, nói:
- Có ta ở chắc sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
- Vậy cho ta ăn đi!
Nghe Đường Tiêu nói thế thì Chu Kiền yên lòng, nhưng gã còn không quá hiểu biết Đường Tiêu bây giờ. Đường Tiêu bây giờ là một kẻ cực kỳ to gan và rất thích mạo hiểm, đánh cược. Hắn nói chắc là không nguy hiểm tính mạng, 'chắc là' này chỉ là bảy phần nắm chắc mà thôi.
Đường Tiêu tổng hợp suy tư một phen, đem một viên nhân đan chia thành ba phần, để Chu Kiền ăn một phần, sau đó dùng phù triện bao bọc bảo hộ thân thể gã, cảm ứng tình hình biến hóa bên trong.
Phản ứng trong người Chu Kiền cực kỳ mãnh liệt. sau khi ăn một phần ba nhân đan thì miệng mũi chảy máu, tất cả kinh mạch trên người đứt đoạn, đan điền không chịu nổi bắt đầu vỡ từ bên trong. Đường Tiêu dốc hết sức dùng ba phù triện bao phủ đan điền của Chu Kiền, thế này mới tránh cho thảm họa đan điền gã triệt để tan tành.
Không thể không nói Chu Kiền căn cơ quá yếu, một phần ba nhân đan đối với gã đã vượt rất xa cực hạn có thể chịu đựng. Tuy Đường Tiêu giữ cho đan điền Chu Kiền chưa hoàn toàn vỡ ra, nhưng bây giờ gã không khác gì người hấp hối.
Nửa canh giờ qua đi, Đường Tiêu luống cuống tay chân, Chu Kiền vẫn đang thất khiếu chảy máu, hơi thở ngày càng yếu. Thậm chí Đường Tiêu sắp hao hết chân khí vẫn không thể biến đổi mọi chuyện, hiển nhiên thân thể Chu Kiền không chịu đựng được thương tổn không thể chống lại này.
- Đường huynh, hoàng tử điện hạ, công chúa, ta không được rồi. Ai, Chu Kiền ta chỉ có một tiếc nuối duy nhất là đời này còn chưa tìm được người đẹp như tiên mà thật tình yêu ta!
Chu Kiền thở dài một tiếng, lòng có chút hối hận hành vi lỗ mãng vừa rồi, nhưng thực rõ ràng bây giờ có hối hận cũng không còn kịp.
Yên lành sống tốt bao nhiêu, còn có nhiều gái đẹp chờ gã cua, mắc mớ gì muốn luyện võ chứ?
Đường Tiêu cứu không nổi Chu Kiền, chỉ có thể an ủi vài câu:
- Chu huynh, hãy an nghỉ đi, mỗi năm ta sẽ mang theo vài mỹ nữ đi mộ phần của huynh đốt tế huynh.
Không ngờ bằng hữu thứ nhất trong thế giới này, cũng là bằng hữu tốt nhất của mình cứ thế chết.
- Hảo huynh đệ! Khắp thiên hạ chỉ có huynh biết lòng ta! Quen biết huynh đệ, ta đã thỏa mãn!
Chu Kiền lệ rơi như mưa, nắm chặt tay Đường Tiêu. Rốt cuộc, con ngươi Chu Kiền tan rã, nhẹ buông tay, chân giật một cái, mắt thấy sắp đi.
- Ê ê ê! Đường công tử, mới rồi ngươi nói đốt là giấy hay người sống vậy?
Công chúa Dực Thai nghe Đường Tiêu nói cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Đường Tiêu không đáp công chúa Dực Thai, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội ôm Chu Kiền vào một gian phòng, đóng cửa lại, nhanh chóng làm ra Luyện Yêu Đại Thủ Ấn bắt Chu Kiền, kéo vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ nhân tự gian, ở bên trong ôn dưỡng. Hắn dùng y thuật trị liệu vết thương nghiêm trọng trên người Chu Kiền.
Bây giờ chỉ đành đem ngựa chết cứu thành ngựa sống, dù cứu không sống thì cứ coi như lấy xác gã làm thí nghiệm.
Luyện Yêu thối Ma Hồ nhân tự gian có hiệu quả trị liệu không tầm thường. Khi Đường Tiêu ném Chu Kiền vào vốn gã hấp hối sắp hồn phi phách tán thì chậm rãi tỉnh dậy, dần khỏe mạnh.
Nhân tự gian đối với con rối bị thương là tẩm bổ từ thân thể đến thần hồn, tiêu hao tinh huyết, chân khí, hồn phách không vì sinh ra mà là nó tự động lấy từ những người mới chết. Ví dụ như đám Trương Bảo, Lý Ngạn, và cả hoàng tử hải tộc Mã Khắc Mễ Tây Lan, đám Lưu Đình thân binh đều bị ăn sống nuốt tươi, bao gồm cả hai mươi ngự lâm quân đại hoảng tử phái đi Nghi Lan thành đón Lâm Chấn.
Về điểm này thì Đường Tiêu cũng là chậm rãi mới khám phá ra. Nói đến thì Luyện Yêu thối Ma Hồ này chính là ma hồ ăn con người, ăn càng nhiều người sắp chết thì nó càng biến mạnh hơn.
Chỗ nào nhiều người sắp chết nhất?
Là chiến trường, cho nên Luyện Yêu thối Ma Hồ cũng được xưng là chiến trường hồ.
Hai canh giờ sau, Chu Kiền hồi phục như cũ. Gã thắc mắc hiện tại mình đang ở đâu, nhưng Đường Tiêu không chịu nói cho biết, còn cảnh cáo gã sau khi ra ngoài không được nói lung tung. Khi Đường Tiêu định đem Chu Kiền ra khỏi Luyện Yêu thối Ma Hồ thì phát hiện hắn còn chưa bỏ thần thức vào đầu Chu Kiền, không thể nào đưa gã ra được.
Bất đắc dĩ, Đường Tiêu khắc thần thức vào đầu Chu Kiền xong, giống lấy pháp khí đem gã triệu hoán ra.
Chu Kiền bây giờ không ngờ đã đạt tới tu vi võ giả cấp nhân nguyên bậc ba!
Đường Tiêu một khi không làm thì thôi, đã làm là không ngừng, cùng lúc cũng là vì thí nghiệm, đem nhân đan hai phần ba khiến Chu Kiền nuốt xuống, sau đó lại lần nữa bỏ Chu Kiền vào Luyện Yêu thối Ma Hồ. Đợi lần này đưa Chu Kiền ra khỏi Luyện Yêu thối Ma Hồ thì gã từ một kẻ ngay cả tôi hồn còn không thành công chỉ là phế vật võ học, bị Đường Tiêu cứng rắn vun đắp sao tăng lên đến cấp nhân nguyên bậc bốn!
- Oa! Ô!
← Ch. 229 | Ch. 231 → |