← Ch.245 | Ch.247 → |
Dực Thai công chúa ngẩng đầu nhìn Đường Tiêu, thời gian một năm trôi qua, trước kia Đường Tiêu cao hơn nàng không bao nhiêu, hiện tại đã cao hơn nàng một cái đầu, hơn nữa dáng vẻ cũng cực kỳ khôi ngô, làm cho nàng có loại cảm giác, chỉ cần hắn tức giận, một ngón tay cũng có thể giết chết nàng.
Thế nhưng nam nhân cường đại này lại là vị hôn phu tương lai của nàng, thời khắc nguy cấp vừa rồi, nếu như không phải hắn......
- Nhìn ta làm gì? Mê trai sao?
Đường Tiêu cúi đầu, phát hiện Dực Thai công chúa đang âu yếm nhìn mình, không nhịn được trêu chọc nàng một câu.
- Ngươi......
Dực Thai công chúa giơ nắm đấm ra, dùng sức đập mấy cái trước ngực Đường Tiêu, nện vào lồng ngực vô cùng dẻo dai của hắn, hai má đỏ ửng.
Đường Tiêu không phản ứng lại Dực Thai công chúa, mượn tầm mắt Bàng Thái quan sát thoáng qua, phát hiện hắn đã đi theo đoàn người Hộ Bạt xuống địa lao. võ công tu vi của Hộ Bạt rất cao, sau khi hóa thân thành người sói lại càng thêm sắc bén, đám yêu thú trong địa lao căn bản không ngăn cản nổi hắn.
- Đi, chúng ta xuống địa lao thôi.
Đường Tiêu túm lấy Dực Thai công chúa, bay về hướng địa lao trong không gian bí cảnh.
Địa lao rất lớn, không biết là người phương nào xây dựng, thạch bích xem ra rất cũ kỹ, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, hơn nữa bên trong thỉnh thoảng xuất hiện yêu thú, toàn bộ địa lao tạo cho người ta một loại cảm giác u ám. Trong một số phòng thỉnh thoảng truyền đến thanh âm đánh nhau, Đường Tiêu bất giác nhớ lại phiên bản thứ nhất của trò chơi kiếp trước: Hắc Ám phá hư thần.
Vì mục đích an toàn, Đường Tiêu gọi mấy tên khôi lỗi ra, bảo vệ xung quanh hắn và Dực Thai công chúa, sau đó tránh khỏi những tiếng đánh nhau, xâm nhập vào bên trong địa lao.
- Hắc hắc hắc......
Một tràng cười quái dị truyện đến, mặt đất rung chuyển một hồi, phía dưới mặt đất đoàn người Đường Tiêu vừa mới đi qua đột nhiên bùn đất văng ra, một con bò cạp yêu thân cao hơn trượng, răng nanh sắc bé, từ dưới mặt đất bắn ra, giơ cao gai độc trên cái đuôi, lao về hướng đoàn người Đường Tiêu.
- Ầm.
Đường Tiêu cùng điều khiển bản thể của hắn và bảy tên phân thân, hơn mười đạo phù triện xuất hiện, cùng hợp thành một đại thủ ấn, quay đầu đập xuống con bò cạp yêu. Bò cạp yêu căn bản không kịp phản ứng, đã bị đại thủ ấn này đập cho nát bét.
Con bò cạp yêu này cũng đã tu luyện thành yêu thú, cống hiến cho Đường Tiêu một viên yêu thú nội đan, phẩm cấp cũng không tệ. Đường Tiêu hiện tại muốn tiến vào cấp Địa Nguyên nhị giai, luyện chế Trúc Mô Đan vừa vặn đang cần một số lượng lớn yêu thú nội đan, hắn dứt khoát chỉ huy đại quân khôi lỗi, tìm kiếm những con yêu thú lạc đàn xung quanh.
Yêu thú của tầng địa lao thứ nhất đại khái tương đương với trình độ võ giả cấp Địa Nguyên nhất giai, với vũ lực của Đường Tiêu và đám khôi lỗi dưới tay hắn, có thể dễ dàng quét ngang. Sau khi đánh một lúc, Đường Tiêu cũng bắt đầu có chút cảm giác chán ghét.
Từ trong tầm mắt của Bàng Thái có thể nhìn thấy, đoàn người Hộ Bạt đã giết đến tầng địa lao thứ tư.
Sau khi săn giết mấy con yêu thú vũ lực hơi thấp kém trong tầng địa lao thứ nhất, thu được một số yêu thú nội đan, Đường Tiêu men theo trí nhớ của Bàng Thái, mang theo Dực Thai công chúa và một đám khôi lỗi tìm được cửa vào tầng địa lao thứ hai Hộ Bạt đi xuống.
Nghĩ đến lặng lẽ đi theo sau lưng Hộ Bạt, nói không chừng có thể thừa cơ kiếm được một số tiện nghi, Đường Tiêu cũng không hề ham chiến, bắt đầu rất nhanh vượt qua các cửa ải, tranh thủ có thể mau chóng đuổi kịp bước chân đoàn người Hộ Bạt.
Thực lực của yêu thú trong tầng địa lao thứ hai nằm ở giữa cấp Địa Nguyên nhất giai và nhị giai, một đường giết tới, Đường Tiêu lại săn bắt được không ít yêu thú nội đan, hắn dựa theo trí nhớ của Bàng Thái, sau khi phân biệt tìm kiếm được cửa vào tầng thứ ba, tầng thứ tư, đều không chút do dự xâm nhập xuống dưới.
Động tác của Đường Tiêu mặc dù nhanh, nhưng sau khi Hộ Bạt hóa thân thành Người Sói cũng dị thường dũng mãnh, giờ phút này đã giết đến tầng địa lao thứ sáu.
Càng hướng xuống dưới, thực lực yêu thú lại càng mạnh, tương ứng với đội ngũ săn giết yêu thú lại càng ít đi, trong địa lao tầng thứ tư thực lực của đại đa số yêu thú cũng đã tương đương với cấp Địa Nguyên nhị giai, nhưng bọn chúng vẫn không thể tạo thành uy hiếp gì với đội ngũ của Đường Tiêu.
Kinh nghiệm thực chiến của Đường Tiêu và Dực Thai công chúa, cùng đám khôi lỗi đều đã đề thăng rất lớn. Không bao lâu, yêu thú tầng thứ tư đã không cách nào uy hiếp được đoàn người Đường Tiêu, Đường Tiêu suất lĩnh đội ngũ khôi lỗi nhanh chóng giết đến tầng thứ năm, đội ngũ của Hộ Bạt lúc này đã giết đến tầng địa lao thứ bảy.
Khi đến tầng thứ bảy, tiểu đội của Hộ Bạt đi vào một ngõ cụt, đi tới bên ngoài một mật thất, nhưng chỗ cửa phòng mật thất có sắp đặt cấm chế, hơn nữa lại có cấm chế có lực tổn thương rất mạnh. Một gã cao thủ tu vi Địa Nguyên nhị giai đứng bên cạnh Hộ Bạt có ý đồ cưỡng ép xông vào, kết quả vừa chạm vào cấm chế đã bị bắn ra, lúc rơi xuống đất dĩ nhiên đã trọng thương bất tỉnh.
Hộ Bạt xem xét cấm chế này một hồi lâu, Đường Tiêu cũng điều khiển Bàng Thái tiến đến xem, bởi vì cấm chế trong suốt, cửa thạch thất mở ra từ bên trong, cho nên trong thạch thất nhìn một phát là thấy hết, nhưng bên trong cũng không có gì.
Hộ Bạt cảm giác thạch thất bố trí cấm chế này khẳng định có gì đó kỳ quặc, nhưng thạch thất này cũng không phải tầng áp chót của địa lao, nghĩ đến cho dù bên trong có bảo bối, có lẽ cũng không phải là bảo bối có giá trị nhất trong địa lao, muốn đi vào lại sợ hao tổn khí lực phí công, nhưng rời đi như vậy, lại có chút không cam lòng.
Hét to một tiếng, Hộ Bạt đấm một quyền lên trên cấm chế, toàn bộ địa lao lập tức chấn động, ngay cả Đường Tiêu đứng ở tầng thứ năm cũng cảm thấy. Mượn con mắt của Bàng Thái, Đường Tiêu nhìn thấy người sói Hộ Bạt cũng bị cấm chế kia bắn bay ra ngoài, chỉ là sau khi hắn rơi xuống dất, cũng không trọng thương hôn mê giống như tên thủ hạ cấp Địa Nguyên nhị giai vừa rồi.
- Thật là cấm chế lợi hại.
Hộ Bạt đứng thẳng lại, đột nhiên lấy tay che ngực, cuồng phun ra một ngụm máu tươi.
Mấy tên tùy tùng vội vàng xông tới, Hộ Bạt khoát tay áo về phía bọn hắn, ý bảo hắn không có việc gì, sau đó hắn hơi có chút tức giận trừng mắt nhìn mật thất kia, tựa hồ rất bất mãn đối với cấm chế của mật thất. Hộ Bạt rống lớn một tiếng, vung vẩy lang thần bổng trong tay, mạnh mẽ nện xuống thạch bích bên cạnh cửa vào mật thất, theo hắn thấy, nếu cửa phòng mật thất đã có cấm chế cường đại như vậy, vậy chỉ cần lách qua nó là được, nện mở thạch bích bên cạnh, đồng dạng cũng có thể đi vào trong mật thất.
← Ch. 245 | Ch. 247 → |