← Ch.091 | Ch.093 → |
Hôm nay, trong Nghi Lan thành truyền ra một tin tức kinh thiên, nói là Lan Vương Chu Hiền đã gả Nghi Lan quận chúa gả cho Đường Tiêu, công tử Trấn quốc hầu Đường gia ở Đài Kinh thành! Hơn nữa còn là bình thê của công tử Đường gia!
Kim Sa vừa nghe được tin tức này, lập tức nổi giận, người hắn yêu thương, lễ trọng cầu nhiều lần như vậy cũng không được, hiện tại Lan Vương lại dễ dàng gả nàng cho thiếu gia Đường gia, hơn nữa thân phận lại là bình thê kém hơn một bậc!
Chưa nói đến nỗi đau người thương bị người ta cướp mất, chỉ riêng thể diện của Sa Nam tông, Kim Sa đã không nhịn được. Lúc trước hắn ra sức theo đuổi Nghi Lan quận chúa, mỗi năm đều có lễ vật hậu hĩnh, hôm nay lại bị Lan Vương hung hăng cho một bạt tai, không lấy được Nghi Lan quận chúa là việc nhỏ, về sau thử hỏi Kim Sa làm thế nào còn dám ngẩng mặt hiên ngang ở Nghi Lan thành nữa?
Vừa ra khỏi cửa không bị người khác nhạo báng mới là lạ!
- Lần trước Trấn quốc hầu Đường gia trong Đài Kinh thành đã cướp đoạt chuyện hôn nhân của Hưng quốc hầu Từ gia, cuối cùng môt đứa con trai của Từ gia mất tích, môt đứa phát điên, thiếu gia, không thể trêu vào Trấn quốc hầu Đường gia!
Một gã đệ tử Sa Nam tông sau khi đi tìm hiểu tin tức đã trở về, báo cáo tình hình với Kim Sa, hơn nữa còn khuyên nhủ hắn mấy câu.
- Không thể trêu vào? Tên Trấn quốc hầu Đường Uyên căn bản không cần ra tay, ta cảm thấy hai đứa con trai của Từ gia quá vô dụng! Ngay cả một võ giả Nhân Nguyên tam giai cũng không làm gì được!
Đệ đệ của Kim Sa là Kim Nam không cho rằng như vậy.
- Tên Đường Tiêu đó hiện tại đang ở đâu?
Kim Sa âm trầm nói, một chưởng vỗ vào tay vịn chiếc ghế bên cạnh, khiến tay vịn nát vụn.
Một võ giả Nhân Nguyên lục giai muốn giết một gã võ giả Nhân Nguyên tam giai quả thực dễ như trở bàn tay, còn nhẹ nhàng hơn giết một con kiến.
- Thiếu gia, tên Đường Tiêu đó hiện tại đang ở cảng cá Ngạch Phương huấn luyện quân sự. Cảng cá Ngạch Phương canh phòng rất nghiêm ngặt, đám sĩ tử huấn luyện quân sự do 2000 tên ngự lâm quân bảo vệ, còn có Đại thống lĩnh Phương Kích trấn thủ, thiếu gia không thể hành động thiếu suy nghĩ!
Tên đệ tử tên Kim Lực khuyên nhủ Kim Sa.
- Phương Kích thì thế nào chứ? Phương Kích có thể so sánh với phụ thân Kim Long ta sao?
Nhị thiếu gia Phương Nam không cho rằng như vậy, hai huynh đệ ngạo mạn ở Nghi Lan thành đã quen, đây là lần đầu tiên bị người khác khi dễ như vậy.
- Không thể kinh động phụ thân.
Kim Sa đưa tay ngăn cản Kim Nam:
- Đám sĩ tử Đài Kinh thành huấn luyện quân sự, ít nhất phải ở lại cảng cá Ngạnh Phương một tháng, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn.
......
Đêm khuya ở cảng cá Ngạnh Phương.
Trên ngọn núi nhỏ cách trại huấn luyện quân sự không xa, có một người mặc áo khoác đen, đầu đội mũ rộng vành đứng hiên ngang.
Không bao lâu sau, một gã mặc y phục màu đen vội vàng chạy tới.
Người vừa chạy tới quỳ gối trước mặt gã mặc áo khoác đen, đội mũ rộng vành:
- Bẩm báo Lý đà chủ, đệ tử đã dò xét rõ ràng thân phận của bốn gã binh sĩ ngự lâm quân đi theo tiểu tặc Đường Tiêu, tên của bọn hắn là Trương Bảo, Tạ Nghiễm, Lưu Lãnh, Triệu Tứ; gia cảnh nhà bọn họ cũng đã tìm hiểu rõ ràng.
Người mặc hắc bào sau khi nghe xong, rất hài lòng gật đầu:
- Tốt lắm, lần này ngươi đã lập đại công, sau khi quay về sẽ được trọng thưởng!
- Tạ đà chủ!
Người mặc hắc bào chính là Lý Ngạn, vâng mệnh Vân Dương phu nhân, đến đây săn giết Đường Tiêu, để bảo đảm không có sơ hở nào, hắn tự mình chạy tới cảng cá Ngạch Phương, sau ba ngày khảo sát toàn bộ địa hình cảng cá, liền nghĩ ra một độc kế.
Tin tức tình báo thu thập được đã biểu hiện, huấn luyện quân sự lần này binh sĩ ngự lâm quân và đám sĩ tử phải phân tổ, hơn nữa loại phân tổ này sẽ xuyên suốt toàn bộ thời gian huấn luyện quân sự. Cho nên, Lý Ngạn định ra một kế hoạch mượn đao giết người, mượn một người trong bốn gã binh sĩ ngự lâm quân giết chết Đường Tiêu. Dưới điều kiện tiên quyết thân phận của mình không bị bại lộ, bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành không có sơ hở nào, lại để cho Trấn Quốc hầu sau đó không điều tra được chứng cứ, không cách nào hoài nghi đến hắn và Vân Dương phu nhân.
Đương nhiên, để cho gã binh sĩ ngự lâm quân được lựa chọn nghe lời, Lý Ngạn sẽ dùng một loại thủ đoạn rất hèn hạ, kêu người của hắn cài vào trong Đài Kinh thành, bắt cóc người nhà của tên binh sĩ ngự lâm quân này, mang tới một ít tín vật để cho gã binh sĩ ngự lâm quân này đi vào khuôn khổ.
......
Thời gian huấn luyện quân sự thoáng cái đã trôi qua một tuần, bên trong cảng cá Ngạch Phương vẫn vô cùng yên tĩnh, hải tộc không có bất cứ khởi xướng quấy rối nào đối với cảng cá, Phương Kích cũng không giết người nữa, bởi vì mấy trăm tên sĩ tử đều trở nên dễ bảo, không có người nào còn dám lười biếng hoặc cãi lại quân lệnh.
Thời gian một tuần trôi qua, ngay cả tên mập mạp Chu Càn cũng gầy đi trông thấy, làn da cũng rám đen không ít, tình huống của những sĩ tử khác cũng không khác biệt.
Duy chỉ có Đường Tiêu vẫn cảm thấy không thỏa mãn đối với lượng huấn luyện Phương Kích dành cho hắn, hắn thường xuyên muốn thêm vào lượng huấn luyện. Phương Kích đương nhiên biết rõ tính tự giác Đường Tiêu, cho nên căn bản mặc kệ hắn, bốn gã binh sĩ ngự lâm quân cũng rất thoải mái, căn bản không cần đốc thúc Đường Tiêu tập luyện.
Trong thời gian một tuần, quan hệ giữa Đường Tiêu và Phương Kích cũng thân mật hơn không ít, những chủ đề hai người đàm luận cũng càng ngày càng rộng. Phương Kích rất kinh ngạc trước sự hiểu biết của Đường Tiêu, hơn nữa Đường Tiêu mới 15 tuổi, nhiều lúc suy nghĩ của hắn còn thấu đáo hơn người hơn 20 tuổi rất nhiều.
- Phương Thống lĩnh, liên quan đến chuyện vận dụng võ học trong quân ngũ, có vài chuyện ta vẫn cảm thấy rất khó hiểu.
Đường Tiêu cũng thừa cơ thỉnh giáo một số chuyện quân ngũ với Phương Kích.
- Công tử ngươi có gì khó hiểu? Cứ mặc sức hỏi, những cái khác không dám nói, vấn đề phương diện quân ngũ, ta đều có thể trả lời ngươi.
Phương Kích ngựa chiến nửa đời, vẫn không ngừng xông pha khắp nơi, chiến đấu với hải tộc, từ một binh lính bình thường trở thành Đại tướng quân, năm nay mới được điều động quay lại Đài Kinh thành đảm nhiệm Đại thống lĩnh ngự lâm quân, đối với phương diện quân ngũ xác thực đáng được xưng tụng là chuyên gia.
- Ví dụ như Đại thống lĩnh ngươi, bây giờ là tu vi Địa Nguyên, võ công sâu xa khó lường, binh lính trên chiến trường bình thường căn bản không cách nào xúc phạm tới ngươi, Đại Thủ Ấn vừa ra, vỗ một trảo, cũng có thể giết chết trăm tên lính, Đại Minh triều thành lập quân đội làm cái gì? Chi bằng lưu những quân phí này lại, bồi dưỡng thêm một số cao thủ Địa Nguyên, ra trận đối địch, cho dù đối phương có thiên quân vạn mã cũng dễ dàng thu phục, làm gì cần huy động nhân lực, hàng năm tốn nhiều ngân lượng như vậy để nuôi mấy chục vạn đại quân?
← Ch. 091 | Ch. 093 → |