Vay nóng Tinvay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 037

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 037: Cho ngươi chứng kiến cái gì gọi là thần kỹ!
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


- Lỗ Tạp Tư ngươi có ý gì?

Giọng nói của Phất Lan Lâm đột nhiên nâng cao. Chiếc búa rèn trong tay vì kích động liên tục run rẩy. Hắn ngửa đầu tiến lên trước người Lỗ Tạp Tư. Chỉ có điều hắn quả thực hơi lùn, cho dù kiễng chân cũng chỉ đến ngang ngực Lỗ Tạp Tư, thoạt nhìn ít nhiều có chút buồn cười, cũng không thể hiện được bao nhiêu lực uy hiếp thực sự.

- Ta có ý gì sao?

Lỗ Tạp Tư dùng ngón tay vuốt râu mép, khóe miệng cong lên cao cao tại thượng nở nụ cười đắc ý:

- Ta có thể có ý gì chứ? Chẳng qua chỉ nói sự thực mà thôi. Nếu như đội trưởng Tiêu Trường Lôi Minh không tin, có thể đi theo ta...

Bàn tay Lỗ Tạp Tư đẩy Phất Lan Lâm đang chắn ở trước người ra, sãi bước đi vào hậu viện của cửa hàng rèn. Tay hắn thuần thục dùng cái kìm gắp lên một phôi sắt, trực tiếp nhét nó vào trong lò lửa nóng quát:

- Tăng nhiệt độ!

Người bên cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư đi cùng Lỗ Tạp Tư vội vã chạy đến cầm ống bễ ra sức kéo ống bễ, khiến lửa cháy mạnh hơn.

Phất Lan Lâm phẫn hận nhìn chằm chằm vào Lỗ Tạp Tư xem vị thợ rèn nhị cấp của thành thị muốn làm gì. Lúc này vừa xem đã hiểu ngay! Hắn muốn ở tại chỗ rèn ra một khối tinh sắt nhị cấp, dùng chất lượng tốt hơn để đả kích cửa hàng rèn Phất Lan Lâm!

Thợ rèn nhị cấp có kinh nghiệm nhiều năm, Phất Lan Lâm hiểu rất rõ ràng vị Lỗ Tạp Tư này có thể rèn ra tinh sắt nhị cấp thượng phẩm! Lúc này nếu như bảo dừng, chính là biến tướng thừa nhận Lỗ Tạp Tư đúng.

Hắn quay đầu lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Càn Kình, trong lòng ít nhiều có chút lo nghĩ. Ngày hôm qua người trẻ tuổi này rèn tinh sắt nhị cấp cũng là một khối thượng phẩm. Nhưng vấn đề người tuổi trẻ kinh nghiệm ít, đây là sự thực. Làm thợ rèn trạng thái khó tránh khỏi có chút thất thường. Nếu chẳng may...

Sắc mặt Phất Lan Lâm trở nên thâm trầm. Trong lòng, trong mắt Lỗ Tạp Tư đều thấy rõ. Khóe miệng hắn càng cong hơn, trong lòng thầm nghĩ:

- Muốn khiêu chiến với địa vị bá chủ trong giới thợ rèn của ta tại thành thị này sao? Phất Lan Lâm ngươi còn chưa đủ tư cách!

Thế lửa càng lúc càng vượng. Phất Lan Lâm lấy phôi sắt ra đặt ở trên đe sắt, trong tay tiếp nhận một cái búa nặng hơn ba mươi cân, đập vào phôi sắt liên tục phát ra những tiếng keng keng. Chiếc kìm sắt trong tay thỉnh thoảng lại nhanh chóng cuốn phôi sắt, giống như có một con bướm bị thiêu đốt bay lượn ở trên đe sắt.

Phất Lan Lâm tức giận hừ một tiếng, lại không thể không bội phục thực lực của Lỗ Tạp Tư. Không chỉ thủ pháp thuần thục, lại có thể rèn tới mức cho người ta cảm giác cái búa đang khiêu vũ. Đúng là không thẹn với danh hiệu đệ nhất thợ rèn ở tòa thành thị Áo Khắc Lan này.

Kim loại nóng và nước lạnh tiếp xúc, toả ra một màn hơi trắng. Một khối tinh sắt nhị cấp xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Lỗ Tạp Tư không lập tức dừng lại, tiếp tục ném mấy khối gang vào trong lò lửa, đợi nó bị nung nóng, lại vung búa tiếp tục đập.

Lỗ Tạp Tư không ngừng rèn suốt gần hai giờ lúc này mới dừng lại. Hắn thở dốc, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán. Hai cánh tay không khống chế được có chút co quắp, cho thấy dấu hiệu của mất sức. Trong ánh mắt hắn lộ vẻ đắc ý, rất hưởng thụ quét mắt quan sát cảm giác của mọi người.

- Khụ...

Lỗ Tạp Tư ho khan một tiếng, đặt hai khối tinh sắt nhị cấp ở trên đe sắt vỗ tay một cái, hoạt động vai đi về phía đoàn người nói:

- Để công bằng, ta không tự mình đánh giá. Tiên sinh Phất Lan Lâm, nếu như ngài còn là một gã thợ rèn chân chính, như vậy mời bình luận một chút đi.

- Thượng phẩm! Thậm chí có thể nói là tinh phẩm!

Trong giọng nói của Phất Lan Lâm lộ ra ba phần không cam lòng, nhưng vẫn không làm trái lại với tư cách của một người thợ rèn. Hắn đảo mắt. Có thể trong thời gian ngắn như vậy, rèn ra hai khối tinh sắt nhị cấp, xem ra thực lực Lỗ Tạp Tư càng ngày càng tiến gần tới thợ rèn tam cấp!

Lỗ Tạp Tư vỗ tay nhún vai, mắt nhìn về phía Càn Kình, trong ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích:

- Tiểu tử, tới phiên ngươi.

- Càn Kình...

Phất Lan Tây đưa tay kéo Càn Kình muốn nói, lại phát hiện trong ánh mắt Càn Kình căn bản hoàn toàn không có sự kiêng kị đối với Lỗ Tạp Tư. Kỹ xảo sử dụng búa sát vừa nãy gần như khiêu vũ lại không tạo ra bất kỳ áp lực nào đối với hắn.

Càn Kình nhìn Lỗ Tạp Tư và Phất Lan Tây cười vài tiếng. Kỹ xảo như vừa nãy so với thợ rèn Bố Lai Khắc trong thế giới vô tận, thực sự không chỉ kém hơn một điểm. Kỹ xảo như vậy còn không biết xấu hổ, tỏ ra kiêu ngạo. Kỹ xảo như vậy cần thiết phải kiêng kỵ sao?

- Lão bản, đại thúc Phất Lan Tây, người cho ta mượn hai cái búa dùng một chút.

Càn Kình nói một câu, khiến tất cả mọi người nghi hoặc. Mượn hai cái búa? Làm nghề này, dường như chỉ cần một cái búa là được rồi? Chẳng lẽ hắn bị Lỗ Tạp Tư dọa tới mức không có lòng tin?

Càn Kình cười cướp búa sắt từ trong Phất Lan Lâm và Phất Lan Tây, đi tới bên cạnh lò lửa nhìn thủ hạ của Lỗ Tạp Tư nói:

- Làm phiền ngươi, tăng nhiệt độ.

Râu mép Lỗ Tạp Tư chợt dựng lên, khó chịu trừng mắt với Càn Kình. Tiểu tử này đúng là không hiểu cái gì là khách khí. Hắn còn dám sử dụng thủ hạ của mình?

Nhưng trước mặt mọi người, Lỗ Tạp Tư cũng không tiện nói gì. Hắn cười ha ha một tiếng nói:

- Đối với thợ rèn mà nói, nhóm lửa cũng là một môn học vấn. Cửa hàng rèn Phất Lan Lâm không có người nhóm lửa xuất sắc, ngươi giúp tiểu tử này một chút.

Phất Lan Lâm lại phẫn hận hừ một tiếng, nhưng không cách nào phản bác được lời của Lỗ Tạp Tư nói. Nhóm lửa đối với thợ rèn mà nói, cũng là một khâu vô cùng quan trọng. Trong lò rèn của hắn đúng là không người nào có thể thắng được thủ hạ của Lỗ Tạp Tư về kỹ xảo nhóm lửa.

Phôi sắt được nung đỏ. Càn Kình dùng kìm sắt kẹp phôi sắt đặt lên trên đe sắt. Trong nháy mắt, hắn lập tức cầm hai cái búa sắt lớn đặt ở bên cạnh lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Tiểu tử này thực sự cần hai cái búa?

Hai cánh tay Lỗ Tạp Tư khoanh trước ngực cười càng đắc ý hơn. Thiếu niên quả nhiên thiếu kiên nhẫn. Mình chẳng qua chỉ biểu hiện một chút kỹ xảo ưu nhã, hắn lại cũng muốn dùng động tác rèn sắt để chiến thắng sao?

Keng!

Búa sắt đầu tiên đập vào phôi sắt được nung đỏ, phát ra tiếng động khiến người khác phải chấn động. Nụ cười trên mặt Lỗ Tạp Tư cùng một đó chợt cứng lại.

Phôi sắt đã được đánh, nhưng bởi vì không có kìm sắt khống chế, bỗng nhiên nhảy ra khỏi đe sắt bay lên trên không trung. Chiếc búa thứ hai của Càn Kình đã đánh tới.

Keng!

Một tiếng va chạm vừa rồi, còn không đợi mọi người có cơ hội thở dốc, búa trong tay Càn Kình giống nhau bão táp, nhanh chóng rơi xuống mặt trên của phôi sắt.

Nếu như nói cây búa của Lỗ Tạp Tư đập lên trên phôi sắt không tính là thành thạo, nhưng vẫn miễn cưỡng đủ tư cách gọi là là múa linh động.

Như vậy, cây búa của Càn Kình chính là đang chiến đấu!

*****

Hai cái búa sắt tấu vang lên một chiến khúc dữ dội! Trong nháy mắt, âm hưởng dường như kéo mọi người vào tư thế hào hùng rung động tâm can trong chiến tranh!

Lỗ Tạp Tư nhìn, mắt cũng không chớp. Đây... Đây là chuyện gì vậy?

Tròng mắt Phất Lan Lâm thiếu chút nữa thì rơi ra ngoài. Ngày hôm qua Càn Kình rèn sắt không phải như thế! Tại sao sau một đêm, Càn Kình đã biến thành như vậy? Lẽ nào ngày hôm qua hắn còn cố ý giữ lại? Ngày hôm nay bị Lỗ Tạp Tư chọc giận, cho nên mới phát huy ra toàn bộ thực lực?

Kim loại bị đánh nảy lên, kim loại bị đánh lại đập vào đe sắt. Không cần kìm vẫn có thể tập trung ở một vị trí? Hai cái búa trong tay Càn Kình liên tục điều chỉnh vị trí của phôi sắt, từ đầu đến cuối vẫn khống chế phôi sắt ở bên trong.

- Nhóm lửa! Đừng dừng lại!

- Kẹp phôi sắt bên trong lên đe sắt!

- Tiếp tục nhóm lửa, lại đặt một phôi sắt vào bên trong!

Hai tay Càn Kình vung lên đánh xuống, thỉnh thoảng lại đưa ra các mệnh lệnh, khiến mọi người vây xem chỉ nhìn cũng thấy đủ. Hai phôi sắt nảy lên đập xuống. Ba phôi sắt nảy lên đập xuống...

Dần dần ba phôi sắt biến thành hai phôi sắt. Hai phôi sắt lại biến thành một phôi sắt. Những tia lửa cực nóng bắn ra bốn phía, phát ra những tiếng xèo xèo, giống như trên đe sắt nho nhỏ này phóng ra pháo hoa tuyệt đẹp vậy.

Phôi sắt đang không ngừng thu nhỏ lại. Lỗ Tạp Tư là người trong nghề quan sát thấy Càn Kinh làm vậy, trái tim không ngừng co thắt lại. Không biết từ lúc nào, hai tay hắn đã sớm nắm lại thành quyền. Râu mép liên tục giật giật.

Sắt lại còn có thể rèn như vậy sao?

Phất Lan Lâm nhìn Phất Lan Tây, phát hiện ánh mắt Phất Lan Tây cũng kinh ngạc không kém gì mình, cũng đang quay lại nhìn mình.

Càn Kình hiển nhiên không nghĩ tới chuyện dừng lại. Búa lớn trong tay hắn lại kéo phôi sắt nóng thứ tư từ trong lò lửa đang cháy hừng hực ra!

Trái tim Lỗ Tạp Tư càng co thắt lại. Cơ bắp trên mặt cũng không ngừng co quắp. Thành viên của đoàn thám hiểm Hỏa Diễm đã sớm quên mất sự hoài nghi trước đó đối với Càn Kình.

Trong tay học viên chiến sĩ thoạt nhìn rất trẻ tuổi này đang dùng hai cái búa lớn, trình diễn cho mọi người một màn kỳ tích.

Gần hai giờ trôi qua. Đối với mọi người không có việc gì làm mà nói, chắc không gì có thể so sánh được với gần hai giờ này. Thời điểm quan sát Càn Kình rèn, thời gian giống như bay lướt qua. Dường như chỉ mới có mấy phút, mà hai một giờ đã trôi qua!

Keng!

Sau một tiếng kim loại va chạm vang lên, bàn tay cầm búa của Càn Kình dạo qua một vòng, ném tinh sắt đã rèn xong vào trong nước.

Xèo!

Lúc rèn sắt, tiếng kim loại và nước lạnh tiếp xúc với nhau, vĩnh viễn sẽ không thay đổi lại vang lên. Hơi nước màu trắng tràn ngập không gian xung quanh người Càn Kình.

Càn Kình để hai cái búa lớn với trọng lượng khác nhau xuống, vỗ tay một cái, sau đó học giọng điệu của Lỗ Tạp Tư trước đó không lâu:

- Để công bằng, ta không tự mình đánh giá. Tiên sinh Lỗ Tạp Tư, nếu như ngài còn là một gã thợ rèn chân chính, như vậy mời bình luận một chút đi.

Sắc mặt Lỗ Tạp Tư đã không còn vẻ ngạo nghễ và hồng nhuận như lúc trước. Lông mày của hắn nhíu lại một chỗ.

Dần dần, vẻ ngưng trọng trên mặt Lỗ Tạp Tư biến mất. Trong lòng hắn vô cùng vui mừng, khóe miệng cong lên hiện ra nụ cười nhạt. Hắn dùng một loại ánh mắt bao quát nhìn Càn Kình:

- Tiểu tử, rèn sắt không phải là chơi trò xiếc ảo thuật. Ngươi rèn thực sự không theo cách thông thường. Vừa nãy rèn sắt thoạt nhìn quả thực vô cùng đặc sắc. Đáng tiếc...

Lỗ Tạp Tư nhẹ nhàng lắc ngón tay, cười nhạt. Trong đôi mắt hắn thoáng hiện vẻ miệt thị:

- Ngươi đã quên một vấn đề. Gần hai giờ, ngươi chỉ rèn được một khối tinh sắt. Cho dù là tinh sắt nhị cấp chất lượng tốt, nhưng số lượng cũng quá ít, kém hơn ta hai khối tinh sắt nhị cấp.

Thợ rèn kéo bễ lau mồ hôi toàn thân, trên mặt cũng hiện ra vẻ đắc ý. Ở Áo Khắc Lan, Lỗ Tạp Tư vẫn là thợ rèn mạnh nhất!

Lúc đầu, sắc mặt đám thợ rèn ở sau lưng Phất Lan Lâm hồng nhuận, hiện tại đã trở nên ảm đạm. Ngay cả hít thở cũng trở nên trầm thấp hơn nhiều. Mắt đám người đoàn thám hiểm Hỏa Diễm lại nhìn về phía Lỗ Tạp Tư.

Càn Kình không để ý, nắm tóc:

- Hay là xem tinh sắt trước đã, thế nào?

- Được!

Lỗ Tạp Tư điều chỉnh y phục, ngẩng cao đầu đi về phía bên cạnh thùng nước, giống như tướng quân đi kiểm duyệt đội hình. Mỗi một bước đi đều vô cùng khí thế.

- Đây là... ?

Lỗ Tạp Tư thấy tinh sắt trong nước thoáng sửng sờ.

Ánh mặt trời và ánh lửa chiếu xuống, tinh sắt trong tay Lỗ Tạp Tư chớp động ánh sáng. Tuy rằng vẫn chỉ là một khối tinh sắt, lại cho một cảm giác sắc nhọn của đao kiếm, giống như đây đã là một vũ khí sắc bén chân chính.

Cảm giác cầm trong tay nằng nặng, sắc mặt Lỗ Tạp Tư càng thêm thâm trầm. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào kim loại trong tay, lầm bầm vài tiếng thất thanh, mang theo sự kinh ngạc:

- Đây! đây... Đây là tinh sắt ngũ cấp?

Tinh sắt ngũ cấp!

Người thiếu niên này, trong thời gian gần hai giờ ngắn ngủi lại rèn ra được một tinh sắt ngũ cấp? Sao có thể như vậy được! Giá trị của một khối tinh sắt ngũ cấp giá trị hơn nhiều so với hai khối tinh sắt nhị cấp! Sao có thể như vậy được?

Lỗ Tạp Tư dùng hết lực khí toàn thân gạt mí mắt, tưởng vừa rồi mình nhìn không rõ. Một học viên từ trong học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan đi ra, cầm hai cái búa quay mấy khối phôi sắt, trực tiếp rèn ra một khối tinh sắt ngũ cấp! Tinh sắt ngũ cấp vượt xa so với tinh sắt nhị cấp của mình!

Lỗ Tạp Tư cảm giác mình muốn ngất. Đây rốt cuộc là thế đạo gì? Bằng chừng ấy tuổi cho dù có thể rèn ra tinh sắt nhị cấp, đã làm cho người có cảm giác nhìn thấy vong linh. Hiện tại lại rèn ra tinh sắt ngũ cấp? Lẽ nào cả đời này mình đã sống uổng sao?

- Cái gì!

- Thật hay giả?

- Không thể nào?

Những tiếng chất vấn và kinh ngạc liên tiếp vang lên trong hậu viện của cửa hàng rèn nho nhỏ. Phất Lan Lâm dùng sức chớp mắt hất đầu, cố gắng để cho mình không bị ngất đi.

Tinh sắt ngũ cấp!

Càn Kình có thể trong lúc Lỗ Tạp Tư có mặt ở đây, dưới áp lực cực lớn rèn ra một khối tinh sắt nhị cấp thượng phẩm, Phất Lan Lâm đã cám ơn trời đất. Nhưng không nghĩ tới ngạc nhiên lại lớn như bây giờ. Càn Kình dùng hai cái búa rèn ở trong tay, trực tiếp rèn ra một khối tinh sắt ngũ cấp!

Tiêu Trường Lôi Minh há hốc mồm, vừa mừng vừa sợ, trực tiếp reo vang.

Ban đầu hắn nghe nói thợ rèn tốt nhất thành Áo Khắc Lan này chính là thợ rèn nhị cấp Lỗ Tạp Tư. Nhưng không nghĩ tới mình chỉ ôm hy vọng thử một chút tìm cách đi tới chỗ cửa hàng rèn Phất Lan Lâm, lại đào ra được một thợ rèn ngũ cấp!

Lỗ Tạp Tư nhìn tinh sắt ngũ cấp trong tay, lại len lén nhìn trên trán Càn Kình còn lấm tấm mồ hôi, vẫn không có cách nào tin tưởng được tinh sắt ngũ cấp này là do một học viên học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan rèn ra được!

Hắn còn quá trẻ tuổi!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-922)