Vay nóng Tima

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 047

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 047: Đấu Binh
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Shopee


Càn Kính mím môi:

- Đây rốt cuộc búa gì? Ngay cả tên cũng không biểu hiện. Búa thứ nhấtđã khó luyện thành như vậy sao?

Tắt đi thuộc tính, trong lòng Càn Kính vẫn rất khoan khoái. Khổ luyện trong thế giới vô tận này, thực lực của mình có thể nói cưỡi rồng bay lên.

- Học không tồi.

Bố Lai Khắc nuốt mây thả khói đi tới trước mặt Càn Kính thản nhiên nói:

- Còn chút thời gian, ta nói cho ngươi nghe một vài kiến thức cơ bản về thợ rèn.

Càn Kính nỗ lực gật đầu, trong lòng thầm nói cuối cùng ngài cũng dạy cho ta kiến thức cơ bản. Mấy ngày nay thợ rèn ở bên ngoài đối với ta quá tôn sùng, ta càng chột dạ. Kiến thức cơ bản về ngành nghề thợ rèn này ta hoàn toàn không hiểu, còn không dám tùy tiện hỏi nhiều người.

- Tẩy phong, nói đơn giản là một loại thuật mài đao cao cấp.

Lão già cũng không quan tâm có sạch sẽ hay không, đặt mông ngồi ở trên mặt đất nói:

- Làm chiến sĩ, ngươi nên biết mỗi vũ khí, có thể nói mỗi một trang bị đều giống như người, chính là có tuổi thọ của chính nó.

Càn Kính khôi phục chút thể lực, nghĩ nằm như vậy không tôn kính đối phương, vội vàng miễn cưỡng đứng dậy gật đầu với Bố Lai Khắc. Là một học viên chiến sĩ, đối với tuổi thọ của trang bị vũ khí, ở trường học cũng sẽ được học lướt qua một ít.

Nói về tuổi thọ vũ khí, ví dụ như đao dùng lâu sẽ mất đi sự sắc bén, cần mài đao. Nhưng số lần mài mỗi vũ khí là có hạn. Sau số lần mài này, vũ khí bị phế bỏ, cũng chính là tử vong.

Cùng một cây đao, thợ rèn bình thường có thể mài đao bảy lần, nhưng thợ rèn cao cấp có thể mài nó mười hai lần, thậm chí mười ba lần!

Chiến sĩ, cần phải cô gắng hế sức chăm chút cho trang bị vũ khí của mình, giảm số lần sửa chữa, mới có thể bảo đảm cho tuổi thọ của vũ khí.

- Ta dạy cho ngươi chính là tẩy phong, khác với mài đao. Nó có thể khiến đao phong kiếm phong của vũ khí chết sống lại.

Khuôn mặt Bố Lai Khắc đầy nếp nhăn, giờ phút này lộ vẻ vô cùng tự hào:

- Là một rèn tạo sư chân chính, không chỉ chế tạo rèn sắt, còn phải tiến hành sửa chữa các loại trang bị. Nếu không, cũng có thể phá hỏng một cái, chế tạo một vũ khí mới?

- Rèn tạo sư?

Càn Kính kinh ngạc nuốt nước bọt xuống. Ban ngày hắnvừa nghe nói đến rèn tạo sư trong giới thợ rèn là chuyện uy phong tới mức nào. Chẳng lẽ mình có thể trở thành rèn tạo sư? Nếu quả thật như vậy, không biết lão thợ rèn Phất Lan Lâm có thể bị dọa tới hôn mê hay không?

- Đúng, ngươi chỉ cần cố gắng sẽ có cơ hội.

Bố Lai Khắc cho nhét lá thuốc vào tẩu thuốc, chân lửa, hít vài hơi:

- Ngày hôm nay ngươi đã là thợ rèn bát cấp. Chờ tới khi ngươi đạt được thợ rèn thập cấp, sẽ làm một sát hạch tấn cấp, khi đó mới có thể trở thành một rèn tạo sư, học tập chế tạo rèn vũ khí cơ bản nhất.

- Thập cấp?

Càn Kính hưng phấn thậm chí quên cả mệt nhọc:

- Vậy chẳng phải là tinh sắt thập cấp sao? Cái này ta biết. Nghe đồn nguyên liệu chế tạo Đấu Binh chính là sử dụng tinh sắt thập cấp! Nói như vậy, ta chẳng phải có cơ hội rèn một thanh Đấu Binh cho riêng mình sao?

- Phi! Không tiền đồ!

Bố Lai Khắc phun một bãi nước bọt lên mặt đất, tức giận nhìn Càn Kính:

- Ngươi cũng biết Đấu Binh sao? Tinh sắt thập cấp chế tạo rèn ra Đấu Binh, trong các nguyên liệu mà nói chỉ là nhị lưu. Không! Tam lưu! Sai! Là loại hàng mạt lưu!

Càn Kính ở trước mặt nhân sĩ chuyên nghiệp nhất thời câm miệng, nghiêm túc nghe Bố Lai Khắc đối Đấu Binh giảng giải, không dám có một chút phân thần. Đối với bất luận chiến sĩ nào, bọn họ đều mong muốn có thể có một thanh Đấu Binh cho riêng mình, thậm chí là một bộ Đấu Giả!

- Tuy rằng bất kỳ vũ khí nào cũng có thể truyền đấu lực đấu khí, nhưng bởi vì chất lượng vũ khí quá xấu, khiến khả năng truyền đấu khí đấu lực khác nhau. Vũ khí tốt có thể truyền đấu khí đấu lực, ngưng kết đấu khí đấu lực nhanh hơn. Hơn nữa đấu khí đấu lực quá mạnh thậm chí có khả năng trong lúc truyền, trực tiếp chấn động phá hỏng vũ khí. Cho nên phẩm chất bản thân vũ khí cũng quan trọng.

- Để thích ứng với chiến sĩ, trong trang bị vũ khí nhất định phải có giới hạn. Bất kỳ là vũ khí gì có phẩm chất chí thượng, đều có thể gọi là Đấu Binh. Trong đó có mấy điểm quan trọng nhất, đó là tính chất phẩm chất của bản thân vũ khí, khả năng truyền đấu khí đấu lực, mức độ ngưng kết bám dính vân vân.

- Đấu Binh chân chính, hẳn là dùng sắt tinh, mà không phải là tinh sắt!

Bố Lai Khắc dựng một ngón tay lên thản nhiên nói:

- Sắt tinh và tinh sắt chỉ khác nhau thứ tự chữ, nhưng lại có sự chênh lệch lớn. Thứ sắt tinh này, không phải ngươi trở thành rèn tạo sư là có thể chế tạo được. Nó cần có kỹ năng đặc biệt riêng. Nếu không, cho dù ngươi là rèn tạo sư, muốn rèn ra sắt tinh cũng chỉ có thể dựa vào bản lĩnh lại thêm vận khí tốt, cùng với một đống các kim loại khác, may mắn lớn mới có thể rèn ra được.

Càn Kính xong nghe liên tục gật đầu. Bằng không Đấu Binh sẽ không đắt như vậy.

- Thứ sắt tinh này có hai cách chế tạo.

Bố Lai Khắc nói đến chuyên môn của mình, trên mặt lộ ra ít thần thái:

- Một cách là dùng một đống sắt rèn ra. Cái này gọi là rèn sắt tinh tinh khiết. Còn có một cách, sử dụng kim loại hỗn hợp cấp cao rèn ra, cái này gọi là làm sắt tinh X.

- Loại nào tốt hơn?

Càn Kính cảm giác Bố Lai Khắc mở ra cho mình một cánh cửa sổ chưa từng biết đến, vội vàng đặt câu hỏi muốn tìm hiểu rõ việc này.

Chương 50: Vũ khí của Càn Kính

- Trên lý thuyết, là kim loại hỗn hợp cấp cao đánh ra tới sắt tinh x rất tốt. Nhưng...

Bố Lai Khắc cười nhún vai:

- Điều kiện tiên quyết là người rèn phải có cơ sở sắt tinh tinh khiết. Hơn nữa đối với kim loại hỗn hợp phải nghiên cứu rất sâu mới được. Nếu không, sắt tinh X có khả năng còn không tốt bằng sắt tinh tinh khiết.

Càn Kính cảm giác mình nghe được rõ ràng, có thể nói sắt tinh tinh khiết này là cơ sở, nhưng nếu như cơ sở cũng không có, phải đi chơi loại đẳng cấp cao gì đó, rất có khả năng quan hệ với người làm cơ sở không ổn quan hệ, các loại đẳng cấp cao gì đó cũng không được bảo hiểm.

- Được rồi. Bây giờ còn có chút thời gian.

Bố Lai Khắc ngẩng đầu nhìn về phía cổng làng, phất tay một cái:

- Ngươi đi tới hầm bên ngoài làng, đào chút quặng về đây.

- Lại đào? Còn muốn đùa ta sao?

Càn Kính phủi mông một cái, đứng dậy:

- Được, không thành vấn đề. Đại thúc, ta có thể cầm một vũ khí được không?

Bố Lai Khắc đưa ngón tay quét qua giá vũ khí một lượt:

- Tùy tiện chọn một cái, dùng xong phải trả lại.

Giá vũ khí dài, cắm đầy các loại vũ khí như trường kiếm, chiến đao, đại thương, búa lớn, búa xa, lang nha bổng...

Càn Kính đi qua giá vũ khí thật dài, bỗng nhiên ánh mắt bị một vũ khí trong đó thu hút. Phần tay cầm của vũ khí này dài chừng hai thước, đao phong lại rộng chừng một thước, dài ba thước!

- Trảm Mã Đao!

Càn Kính đưa một tay lấy Trảm Mã Đao từ trên giá vũ khí ra, chợt bổ xuống một đao.

*****

Trên cái sân nho nhỏ chợt hiện ra một tia chớp! Bụi trên mặt đất đều bị đao phong này chém dạt sang hai bên!

Càn Kính hài lòng nhìn Trảm Mã Đao trong tay. Phân lượng vừa đủ, phương diện công kích khá lớn. Hắn cầm trong tay rất có cảm giác của đại tướng trên chiến trường, khí thế trên người dường như đều bị Trảm Mã Đao này tăng cường không ít.

- Kế Đô?

Càn Kính nhìn hai chữ trên chuôi đao thoáng sững sờ:

- Cây đao này là Kế Đô?

Hai mắt Bố Lai Khắc vẫn không để ý, trong nháy mắt hiện ra vẻ bất ngờ, trong miệng thấp giọng thì thào:

- Không ngờ, không ngờ lại chọn cây đao này. Nên nói là hắn vận khí tốt hay là vận khí xấu? Hay hắn thật sự tinh mắt? Không ngờ... lại Kế Đô.

- Đao tốt! Kế Đô, cái tên này cũng đủ uy phong!

Càn Kính cầm đao vung về phía sau, càng thêm vài phần hào khí chinh chiến sa trường, một mình một đao đối mặt với thiên quân vạn mã!

- Đúng là đao tốt. Đáng tiếc bây giờ ngươi vẫn không có cách nào biết được hết cái tốt của nó.

Bố Lai Khắc phất tay một cái:

- Đi tìm chút khoáng thạch về đây.

- A.

Càn Kính mừng rỡ vuốt ve thân đao, cảm giác đấu lực của mình truyền vào trong thanh đao Kế Đô này, hoàn toàn không có chút trở ngại nào:

- Chẳng lẽ là một thanh Đấu Binh?

Thân thể Bố Lai Khắc đã co lại, dựa vào tường ngủ.

Càn Kính biết Bố Lai Khắc không muốn trả lời, hài lòng cầm theo thanh đao đi về phía con đường ra khỏi thôn. Trong đầu hắn liên tục suy tính lần này nếu lại gặp sói hoang, nhất định phải một đao giết chết nó!

Cửa thôn rất yên tĩnh. Càn Kính hít sâu vài hơi, nhanh chóng vận chuyển đấu lực lục cấp trong người, bước một bước ra khỏi cổng thôn.

Giống như lần trước, cách đó không xa con sói ba đầu với tốc độ như hóa thành một trận hắc phong nhanh chóng chạy tới tập kích.

- Được! Xem hôm nay ta chém ngươi!

Thân thể Càn Kính hơi cúi xuống, hai tay cầm đao theo thói quen sử dụng phương pháp hít thở rèn sắt, cầm thanh đao Kế Đô đơn giản chém xuống một cái, hóa thành tia chớp bạch quang lướt qua không khí phát ra một tiếng rít chói tai.

Tia chớp màu trắng lao tới trận gió lốc màu đen. Con sói ba đầu rên lên một tiếng vội vàng lùi về phía sau. Trên cái đầu ở giữa để lại một vết thương sâu thấy tới xương. Trong chớp mắt, tại thời khắc mấu chốt nhất, con sói ba đầu theo bản năng cảm giác được nguy hiểm đến từ phía Càn Kính, nó đã lui về phía sau né tránh trước một bước, những vẫn không hoàn toàn tránh được một đao của Càn Kính. Trong nháy mắt, con mắt màu xanh của nó đỏ như máu!

- Muốn liều mạng sao? Tới đây!

Càn Kính chém trúng một đao, trong lòng mừng rỡ, đồng thời kinh ngạc khi thấy phương pháp hít thở rèn sắt phối hợp thuật rèn sắt nhất cấp mình học được lúc đầu lại có thể phát ra uy lực kinh người như vậy.

- Nhà chơi Càn Kính chú ý. Ngày hôm nay, thời gian chơi của ngài đã dùng gần hết. Mong chuẩn bị tốt để rời khỏi.

Thế giới trước mắt Càn Kính rất nhanh liền vặn vẹo. Thanh đao Kế Đô trong tay dần dần mất đi trọng lượng. Trong con mắt đỏ như máu của con sói ba đầu lộ vẻ nghi ngờ khó hiểu.

- Ta khinh! Cho... ta chút thời gian nữa!

Càn Kính hô to từ trên giường bỗng nhiên ngồi dậy, bất đắc dĩ nhìn chiếc mũ ở trước người, thiếu chút xíu nữa là có thể báo thù! Mình vẫn muốn thử uy lực của búa đầu tiên gì đó trong mười tám búa phối hợp với đấu lực của.

- Càn Kính...

La Lâm dụi mắt mơ hồ hỏi:

- Làm sao vậy?

- Ôi...

Trở lại hiện thực, cơ bắp toàn thân Càn Kính nhất thời tạo phản, đau đớn hành hạ hắn, làm hắn tạm thời quên chuyện mười tám búa.

Tiếng thể dục buổi sáng vang lên.

Rất nhanh, tại vườn trường của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan đã có các học viện tập trung tập thể dục buổi sáng.

Càn Kính kéo thân thể với cơ bắp đau đớn tê dại đi vào vườn trường. Hắn nhất thời phát hiện tất cả học viên ở xung quanh đều nhìn mình chằm chằm với ánh mắt kỳ quái. Lúc này chẳng những là học viên chiến sĩ năm nhất, thậm chí ngay cả học viên hệ chiến sĩ năm hay, năm ba cũng nhìn hắn với ánh mắt quái dị.

La Lâm nhìn thấy tình huống kỳ quái này, tò mò vội vàng vểnh tai cố gắng nghe ngóng những tiếng mọi người nhỏ giọng nói chuyện.

- Đã nghe nói không? Ngày hôm qua, tên Càn Kính này một mình đấu với học viên viên chiến sĩ xếp thứ sáu và thứ bảy của năm nhất lại chiến thắng.

- Đúng vậy đúng vậy. Ta cũng nghe nói, hắn thắng rất phong cách.

- Đâu chỉ có như vậy. Ta còn nghe bằng hữu nói, tối hôm qua hán đánh hai người năm nhất xong, còn đánh hai học trưởng hệ chiến sĩ năm hai.

- Đúng vậy! Nghe nói hắn còn ném bọn họ vào trong giếng, mời bọn họ ướng nước giếng lạnh.

- Thật là lớn gan. Không ngờ dám khiêu khích cả năm hai.

- Đây đã tính là gì? Nghe nói tối hôm qua hắn vẫn cự tuyệt Chu Lễ Tư.

- Cái này ta biết. Sáng sơm nay không phải Chu Lễ Tư đã lên tiếng với nam sinh phía toàn sao? Ai muốn hẹn hò với nàng, muốn làm bạn trai của nàng, phải khiêu chiến Càn Kính, đồng thời đánh Càn Kính thành đầu heo. Lần này sợ rằng Càn Kính gặp phiền toái...

- Đúng vậy, hoa hậu giảng đường Chu Lễ Tư! Vậy chẳng phải là muốn một đám học viên khiêu chiến với hắn sao?

La Lâm nghe xong, giật mình kinh sợ. Đánh người năm hai, còn ném đối phương vào trong giếng nước? Làm vậy chính là đắc tội với tất cả hệ chiến sĩ năm hai! Cự tuyệt Chu Lễ Tư...

La Lâm ôm chặt Càn Kính nói:

- Bạn học! Ngươi quả nhiên rất tốt với ta! Biết ta thích Chu Lễ Tư, tình nguyện đắc tội với nam sinh toàn trường, cũng phải cự tuyệt nàng...

Lần đầu tiên Càn Kính phát hiện lực lượng động dục của La Lâm không nhỏ, khó khăn nắm mới đẩy tay hắn ra, nói rất chân thành:

- Bạn học, ta hy sinh nhiều như vậy, có phải ngươi nên mời ta ăn hay không?

- Đó là đương nhiên! Không thành vấn đề!

La Lâm vỗ ngực hào phóng đáp ứng, sau đó lại thấp giọng thần bí nói:

- Bạn học, nếu đã hy sinh cho ta nhiều như vậy, có thể lại hi sinh cho ta một chút nữa hay không?

- Bạn học...

Càn Kính nhìn ánh mắt thương nhân gian giảo của La Lâm thử hỏi:

- Ngươi không phải là muốn...

- Đúng là chỉ có ngươi hiểu ta, bạn học!

- La Lâm dùng hai ngón trỏ xấu hổ chạm vào nhau nói:

- Để ta có thể trở thành là bạn trai của Chu Lễ Tư, không bằng ngươi lại hi sinh một lần, để ta đánh thành đầu heo?

- Cút!

Càn Kính nhẹ nhàng đá một cước vào mông La Lâm cười mắng:

- Đúng là một kẻ đáng khinh. Không ngờ ngươi muốn đánh bằng hữu tốt của ngươi thành đầu heo. Ta thật thương tâm.

- Đều là người một nhà cả.

La Lâm xoa cái mông căn bản không có bị đá, cười ha hả nói:

- Ngươi là em rể của ta. Ta là Đại cữu của con ngươi. Chúng ta là ai với ai...

- Bạn học, sáng sớm, mong đừng nói chuyện đáng sợ.

Càn Kính khoác vai La Lâm dừng bước lại, nhìn mấy hệ chiến sĩ học viên đang chặn giữa đường:

- Thế nào? Có việc gì?

La Lâm thấy mấy người cản đường sắc mặt nhất thời khó coi. Đó chính là người đứng thứ năm của hệ chiến sĩ năm nhất Tống Vô Tế, đứng thứ tư Bạch An Thành, đứng thứ hai Tháp Ngõa Lôi Tư! Tất cả đều tới!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-922)