Vay nóng Tima

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 098

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 098: Mình đồng da sắt
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


- Nóng thế! Còn nóng hơn cả trong sự tưởng tượng! Cho dù nấu nước nóng, cũng không nóng như vậy chứ? Nhiệt độ cao như vậy, sao hồ nước không sôi? Nhịn! Ta nhịn! Vì trở thành chiến sĩ vĩ đại, vì để cho phụ thân không phải tiếp tục cúi lưng ở trong Càn gia, cho dù nóng như chảo rang ta cũng phải nhịn!

Toàn thân Càn Kình chìm trong hồ nước nóng, vị trí yếu nhất trên cơ thể con người, ngoại trừ hạ thể ra, trên đầu cũng có rất nhiều vị trí! Nếu như luyện tập Phong Vân Kim Thân chỉ tập luyện dưới cổ, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì! Hồ nước nóng, cái nóng khiến hắn cảm giác ngũ tạng trong cơ thể đều bị đun sôi. Từ trước tới nay hắn chưa từng nghĩ đến, hóa ra người bị thả vào trong nước nóng, sẽ thống khổ như vậy.

Điều này và đặt người vào trong lửa nướng không có gì khác nhau. Ném một người vào trong lửa đốt, rốt cuộc sẽ thống khổ như thế nào?

Thân thể Càn Kình co ro giống một con tôm bị nước nóng đun chín. Đấu lực trong người một lần lại một lần nữa được tổ chức lại. Mỗi khi một lưới sắt vừa hình thành trải rộng toàn thân, trong nháy đã bị nước hồ cực nóng thiêu đốt hoàn toàn. Đấu lực giống như là kim loại bị nung thành nước thép lưu chuyển ở dưới da mặt.

Miễn cưỡng chịu đựng thống khổ muốn há mồm rít gào, mặt nước hồ yên tĩnh đột nhiên bắt đầu khởi động mạch nước ngầm! Mạch nước ngầm này tới quá đột ngột. Càn Kình thậm chí không kịp phản ứng nữa. Hắn cảm giác mình giống như đang cưỡi chiến mã chạy nhanh, cả người bay tới đập vào thiết bản thật lớn trước mặt. Xương cốt đã sớm bị nước nóng đốt mềm, đột nhiên chịu sự va chạm lớn như vậy, dường như toàn bộ xương phía trước thân thể đều vỡ nát, hóa thành bột phấn. Thật may, đấu lựcự hóa thành nước, theo va chạm giống như muốn thẩm thấu vào trong xương.

Càn Kình ở trong nước đã bị trùng kích, đau đớn. Hắn vừa há mồm ra, một dòng nước nóng hổi rót vào trong miệng. Nhất thời, một cảm giác thịt bị đun sôi từ trong miệng hắn lan ra. Vừa nãy, mạch nước ngầm từ phía trước trùng kích tới, hiện tại đột nhiên lại xuất hiện từ phía sau.

Trong phút chốc, Càn Kình cảm giác không chỉ xương phía trước người mình hoàn toàn vỡ nát, mà phía sau lưng cũng giống như va chạm phải một cục sắt lớn hình vuông. Tất cả xương lưng giống như cũng vỡ nát, đấu lực vừa được phân bố thành lưới sắt lại được hòa tan.

- Nhịn! Ta nhịn! Gió vô hình, đao kiếm khó tổn thương. Mây vô tướng, tụ tan thất thường!

Trong lòng Càn Kình liên tục mặc niệm, lòng tin chấp niệm muốn trở thành chiến sĩ vĩ đại khiến hắn tuyệt đối không lên trên. Hắn cố gắng chịu đựng nỗi thống khổ giống như cực hình này.

Lão nhân nhìn Càn Kình dưới nước, lớp da trắng đã sớm đỏ bừng, giống như một con tôm hùm bị luộc chín, đấu lực lần lượt hết tụ lại rồi tan ra, nhưng trước sau không có dấu hiệu bước lên, lão không khỏi lộ vẻ tán thưởng, liên tục gật đầu.

- Loại thống khổ giống như cực hình này cũng nhịn được, lẽ nào hắn muốn trở thành chiến sĩ vĩ đại như vậy sao? Lẽ nào hắn chưa từng cân nhắc qua, cho dù người bình thường cố gắng thế nào, cũng không cách nào vượt qua chiến sĩ huyết mạch. Rốt cuộc là chấp niệm gì khiến hắn chống đỡ được như vậy? Nhịn được tất nhiên là tốt. Chỉ tiếc là hắn vẫn không cách nào hiểu ý tứ của hai câu kia. Nếu không sẽ không đau khổ như vậy, chí ít sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

- Gió vô hình, đao kiếm khó tổn thương. Mây vô tướng, tụ tan thất thường!

Trong đầu Càn Kình đã sớm bị hồ nước nóng thiêu đốt tới mức hồ đồ, đột nhiên hiện lên một tia sáng, trong lúc mơ hồ hình như nắm được điều gì.

Trong nháy mắt hắn hình như hiểu rõ điều gì, thân thể cong như con tôm hơi chấn động một chút.

- Ta là gió! Ta vô hình! Đao kiếm khó tổn thương! Ta là mây, ta vô tướng tụ tan thất thường!

Trong phút chốc đấu lực trong cơ thể Càn Kình giống như cũng sống lại, chúng không còn trải rộng toàn thân giống như trước nữa. Nhiệt độ cao dường như giảm xuống, phần lực lượng trung hòa sóng trùng kích lập tức giống như mây bị đánh tản ra, mà không phải là phòng ngự chặt chẽ gì.

Đau đớn! Vẫn cảm thấy đau đớn! Thân thể lại có một sự tăng trưởng hoàn toàn mới. Lỗ chân lông trên người cũng không khép kín, lúc mở lúc đóng loại bỏ những tụ huyết do sóng đánh tạo ra. Còn có một tơ chấu lỏng màu đen giống như cáu bẩn dược loại bỏ ra. Đây là tạp chất giấu ở trong cơ thể hắn, đấu lực không cách nào loại trừ ra ngoài cơ thể, nhưng hôm nay dưới nhiệt độ cao đã bị hòa tan, đang bị sóng đánh tới, đè ép đi ra.

Các tạp chất trong máu, thịt, xương được đưa ra, thân thể rắn chắc hẳn lên. Càn Kình cảm giác đấu mạch trong cơ thể trong lúc vô tình đã mở rộng ra gấp hai lần. Đấu lực toàn thân dâng trào đầy sức sống. Cơ bắp lúc thả lỏng giống như hồ nước yên ả, lúc phát lực lại giống như luyện thành một khối thiết bản. Sự chịu đựng và lực bạo phát chẳng những nhận được tăng cường cực lớn, ngay cả năng lực chống đỡ dường như cũng có sự tiến bộ lớn.

Một giờ... Hai giờ...

Lúc Càn Kình nhảy xuống nước, hít thở qua cái ống, thân thể vẫn co ro giống như con tôm, để mặc hồ nước đun nóng, để mặc mạch nước ngầm trùng kích. Thỉnh thoảng từ trong mũi miệng lại phun ra một tia máu tươi. Đó là do hắn âm thầm bị trùng kích tổn thương. Muốn ở trong nước này không bị tổn thương, đối với Càn Kình mà nói căn bản là chuyện không thể nào.

Trên mặt Càn Kình luôn duy trì vẻ thống khổ. Chỉ có điều so với lúc mới vào nước đã giảm đi rất nhiều.

- Lần đầu tiên vào nước không ngờ có thể chịu đựng được lâu như vậy? Tiến vào sơn cốc Tứ Quý, can đảm không nhỏ, đấu lực thập cấp nhất lưu, suy nghĩ phán đoán rõ ràng, Thậm chí ngay cả ý chí lực và sự nhẫn nại đều đạt tới mức độ như vậy! Đáng tiếc... Đáng tiếc!

Lão nhân liên tục lắc đầu ngửa mặt lên trời thở dài:

- Đáng tiếc tiểu tử này không phải là chiến sĩ huyết mạch...

- Hôm nay chỉ cần tập luyện tới đây thôi. Ngươi có thể đi ra.

Lão nhân nhẹ nhàng vung tay ra, móc từ bên hông ra một chiếc roi, tiện tay vung tay, phát ra một tiếng gió rít. Chiếc roi hóa thành một thanh kiếm thép lao thẳng vào trong nước. Trong chớp mắt khi chiếc roi tiếp xúc được với thân thể Càn Kình, lại trở nên mềm mại, linh động cuốn một vòng ở bên hông hắn, lập tức kéo hắn ra khỏi mặt nước, đưa lên bờ.

Hai đầu gối Càn Kình quỳ trên mặt đất, hai củi chõ chống trên mặt đất, thở dốc từng hơi. Cơ bắp toàn thân liên tục co quắp, sắc mặt thống khổ cùng ho khan, nỗ gắng loại bỏ mệt nhọc và đau đớn trên người. Những giọt nước theo tóc hắn, da hắn nhỏ xuống đất.

Cho dù là huấn luyện ở trong thế giới vô tận, hắn cũng chưa bao giờ thống khổ như ngày hôm nay, thật sự giống như liên tục chết đi sống lại.

- Cảm giác thế nào?

Lão nhân cũng có chút khẩn trương đặt câu hỏi.

- Thoải mái! Quá sung sướng!

Càn Kình miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn lão nhân. Giọt nước từ trên rơi xuống mặt đất, thống khổ nhếch miệng, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:

- Không tin, sư phụ xuống thử một chút.

- Ta tin!

*****

Lão nhân cười. Lên bờ còn có thể nói như vậy, hiển nhiên đầu óc không nấu hỏng.

Rầm...

Càn Kình không cố gắng khống chế thân thể nữa, thu lại lực lượng, thân thể ngã lăn trên mặt đất, vô lực ngửa mặt lên nhìn những đám mây trắng bồng bềnh chậm rãi di chuyển trên bầu trời, cảm nhận cơ bắp trên thân thể giống như bị ngàn vạn cương đao chém rách, cơ bắp bị một cây búa lớn nặng mấy trăm cân đập nát, cũng bội phục mình không ngờ có thể chịu được, còn sống đến bây giờ.

Dù vậy, Càn Kình tin tưởng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Lúc này mình phát ra lực sát thương và sức chiến đấu vượt xa so với trước khi xuống nước.

Nếu có thể khiến mình trước và sau khi xuống nước đối chiến với nhau, Càn Kình tự tin trong thời gian ngắn sẽ đánh gục mình trước kia. Chỉ cần này đấu mạch mở rộng gấp ba, có thể phát huy ra uy lực vượt quá tưởng tượng.

- Ngươi rốt cuộc đã tìm được một chút bí quyết của Phong Vân Kim Thân. Chỉ cần ngươi có thể tiếp tục chịu đựng, luyện tiếp một ngày đêm như vậy, khi trở thành chiến sĩ Hàng Ma sẽ có trợ giúp rất lớn.

- Ta có mấy phần cơ hội sẽ trở thành chiến sĩ Hàng Ma?

- Ngươi biết rõ còn hỏi ta sao? Tất nhiên là mười phần cơ hội.

Lão nhân cười, ngồi ở bên cạnh Càn Kình:

- Cho dù bây giờ ngươi cũng có thể trùng kích chiến sĩ Hàng Ma, nhưng ta khuyên ngươi vẫn tiếp tục săn sóc đấu mạch, cường hóa thân thể. Trở thành chiến sĩ Hàng Ma sau tuy rằng cũng có thể cường hóa thân thể, nhưng ta vẫn cảm thấy cường hóa trước đó thì tốt hơn.

- Thật không? Mười phần cơ hội trở thành chiến sĩ Hàng Ma sao?

Trên mặt Càn Kình đầy vui mừng tự hào, hai mắt có chút thỏa mãn:

- Phụ thân, chờ sau khi con rời khỏi sơn cốc Tứ Quý sẽ đi đón phụ thân! Đến lúc đó, phụ thân sẽ không cần phải tiếp tục sống khom lưng trước người khác. Con muốn trở thành người con trai khiến cho phụ thân cảm thấy vinh quang tự hào!

- Được rồi, ngày hôm nay luyện Phong Vân Kim Thân đến đây thôi.

Lão nhân đứng dậy đi về phía hơi nước dày đặc, chỉ để lại lời nói vang vọng trong không trung:

- Nhớ kỹ mỗi cảm nhận trong hồ nước ngày hôm nay, phải cố gắng lĩnh hội thật sâu. Thân thể ngươi đã bắt đầu có sự thay đổi, chỉ có điều ngươi còn chưa phát hiện ra mà thôi.

- Chưa phát hiện ra? Ta đần như vậy sao?

Càn Kình rướn mày, thản nhiên tự nói:

- Hồ nước nóng không phải chỉ hình như hòa tan đấu lực, mà thật sự hòa tan chúng khiến chúng thẩm thấu vào trong da thịt ta, cơ bắp của ta, trong nội tạng của ta. Mạch nước ngầm đánh thẳng vào xương ta, khiến đấu lực vừa hòa tan một chút liền thẩm thấu vào.

- Thông minh!

Trong hơi nước dày đặc truyền ra một tiếng tán thưởng của lão nhân. Đấu khí khi luyện đến cảnh giới nhất định sẽ thẩm thấu vào nội tạng, da, cơ bắp và xương cốt, tiến hành cường hóa như vậy. Chỉ có điều ở giai đoạn chiến sĩ thập cấp này vốn không cách nào làm được. Nhưng phương pháp cực đoan Phong Vân Kim Thân này lại có thể làm được.

Càn Kình nghỉ ngơi ba giờ, phát hiện tất cả khí lực toàn thân đều đã khôi phục. Ngay cả đã một chút nội thương bị mạch nước ngầm đánh, không ngờ đều đã khôi phục lại bảy tám phần. Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng khom người cúi cung kính cúi chào về phía sương mù dày đặc, tiếp đó xoay người nhanh chóng rời khỏi hồ nước.

Trong sương mù, lão nhân hài lòng gật đầu, người trẻ tuổi này có lễ có lực. Trên người gần như có đủ tố chất trở thành chiến sĩ vĩ đại nhất. Chỉ có điều lại thiếu tốt chất quan trọng khác, huyết mạch! Hắn không phải là chiến sĩ huyết mạch!

- Đáng tiếc thì có chút đáng tiếc, nhưng nếu thật sự có thể luyện thành Phong Vân Kim Thân tầng thứ nhất, cũng miễn cưỡng có thể gọi là mình đồng da sắt.

Lão nhân khẽ lắc đầu:

- Mình đồng da sắt, từ này thật tốt. Không biết Bộ Tuyệt Thiên làm sao nghĩ ra được?

Càn Kình đi ở trong rừng đá, bước chân nhẹ nhàng, tràn đầy sức lực. Hắn thoáng nhìn lên bầu trời, chút bực bội trong lòng đã biến hết sạch! Chiến sĩ huyết mạch thì thế nào? Chiến sĩ huyết mạch chung cực thì thế nào? Ai nói người bình thường không có lực lượng huyết mạch, không cách nào thông qua cố gắng và kỳ ngộ của mình, vượt qua người trời sinh đã ngậm chắc thìa bạc chứ? Đấu Khí Phong Vân, khoáng mạch đấu thạch, thế giới vô tận!

Trong thời gian ngắn ngủi gặp ba kỳ ngộ lớn, trong lòng Càn Kình dâng lên một sự hăng hái. Chiến sĩ mạnh nhất trong nhân loại bình thường Tả Tiếu Ngã đã từng nói, không hỏi có thể hay không, chỉ hỏi có làm hay không!

Tuy rằng, trong lịch sử Tả Tiếu Ngã cuối cùng khiêu chiến chiến sĩ huyết mạch chung cực đã thất bại, nhưng đã từng khích lệ vô số chiến sĩ bình thường duy trì một tinh thần sẵn sàng xông pha về phía trước.

Chỉ có điều theo thời gian trôi qua, Tả Tiếu Ngã, một thần thoại truyền kỳ như vậy không xuất hiện nữa. Chiến sĩ bình thường dần mất đi tinh thần này.

- Người bình thường, trên thế giới này nhiều nhất chính là người bình thường! Dựa vào cái gì, người bình thường lại không được?

Càn Kình vận dụng đủ đấu lực ngửa mặt lên trời phát ra tiếng huýt gió dài:

- Chuyện Tả Tiếu Ngã không làm được, sẽ do ta tới làm! Ta muốn trở thành chiến sĩ vĩ đại nhất! Ta muốn làm cho tất cả mọi người trong Càn gia, không thể không nhìn phụ thân ta, không hề không để ý tới những người đã có cống hiến rất lớn cho Càn gia!

Lại một đêm nữa trôi qua, vẫn không có bất kỳ con dã thú nào đến cửa động. Càn Kình bắt đầu tự hỏi có nên tranh thủ thời gian, tìm kiếm mấy con dã thú tương đối yếu trong sơn cốc Tứ Quý, dẫn chúng đi tới trước cửa động này, sau đó giết chết chúng để lập uy hay không? Nếu không mỗi buổi tối như vậy mình chỉ có thể ngủ nghỉ ngơi, nhưng không cách nào tiến vào trong thế giới vô tận để học tập thêm, thực sự quá thua thiệt!

Hắn đã tới sơn cốc Tứ Quý này được ba buổi tối. Nếu mỗi buổi tối là tám tiếng, ở trong thế giới vô tận chính là mười sáu tiếng. Như vậy đã lãng phí thời gian bốn mươi tám tiếng học tập.

Càn Kình giống như hai ngày trước, bận rộn một chút sau đó liền rời khỏi sơn động, lại đi trước nóng hổi bên hồ nước đi tiến hành tập luyện Phong Vân Kim Thân.

Cuộc sống như thế, ngày này nối tiếp ngày kia, bất tri bất giác đã gần một tháng. Càn Kình bởi vì không tìm được dã thú lập uy, lại sợ xuất hiện dã thú vội tới sắp phát điên.

Trong hồ nước, hơi nước tràn ngập, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Từ trên bờ sớm đã không nhìn thấy bóng dáng của Càn Kình trong nước.

Lão nhân đứng ở bên bờ, nhìn thân thể Càn Kình trước sau như một, luôn co ro trong hồ nước, toàn thân còn đỏ ửng giống như con tôm lớn bị luộc chín.

Nhiệt độ trong hồ nước này khác với các suối nước nóng khác. Nó không chỉ chứa nước với nhiệt độ cao đáng sợ, hơn nữa càng tới sát vị trí trung tâm của hồ, nhiệt đột trong nước lại càng cao!

Cách bờ hồ mười thước, Càn Kình cảm giác chỉ cần ném một con cua còn sống vào chỗ nước này, không cần chờ lập tức lấy ra, bảo đảm đã cho chín, mùi ngon tinh khiết và thơm.

Nóng! Tuy rằng chỉ vừa mới cách bờ hồ mười thước, nhưng nhiệt độ gần như đã tăng gấp đôi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-922)