Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 123

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 123: Thuốc Hỏa Sơn siêu cấp, Hàng Ma bát chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhưng trong không trung phía sau lưng hắn đột nhiên rơi ra một tấm lưới tơ đặc biệt màu đen. Vừa nhẹ nhàng dính vào lập tức tự động cuốn chặt lại. Ngay sau đó hơn mười tấm lưới đều nhào tới, khiến hắn thành một cái bánh chưng.

Đây là thứ gì? Không ngờ lại tự động cuốn chặt như vậy?

Lông mày Càn Kình nhíu lại. Đấu khí Hàng Ma tứ chiến toàn lực bạo phát. Thân thể uốn éo hết trái lại phải, dùng sức đưa hai cánh tay ra phía ngoài. Nhưng tấm lưới càng co lại lợi hại hơn.

- Ngươi không cần giãy dụa. Đây là thứ do ta nhờ đại thúc Bố Lai Khắc chế tạo cho ngươi.

Âu Lạp Lạp bước nhẹ nhàng tới, trong tay cầm theo Thuốc Hỏa Sơn màu vàng nhạt tản ra mùi thơm ngọt. Nàng đứng ở trước mặt Càn Kình nói:

- Ta biết ngươi sẽ phản kháng, cho nên đặc biệt nhờ Bố Lai Khắc chế tạo mấy thứ này. Nào... mở miệng ra...

Đại thúc Bố Lai Khắc? Trước mắt Càn Kình tối sầm.

Thủ pháp rèn của lão thợ rèn kia, không ngờ có thể chế tạo ra lưới kim loại mềm mại như vậy, lại dai như vậy. Sợ rằng mình hoàn toàn không làm được.

Càn Kình nhìn Âu Lạp Lạp một tay cầm Thuốc Hỏa Sơn, một tay cầm một cái chảo chiên đặc biệt cứng, đen. Hắn rất thông minh lựa chọn thỏa hiệp há mồm ra.

Đấu Binh!

Càn Kình từng chế tạo Đấu Binh là một con dao làm bếp cho Lỗ Tạp Tư, cảm giác đặc biệt xa xỉ. Nhưng không ngờ Bố Lai Khắc lại chế tạo cho Âu Lạp Lạp một cái chảo chiên cấp bậc Đấu Binh! Thứ này hiển nhiên không phải dùng để xào rau. Nếu như mình không há mồm ra, cái chảo chiên này nhất định sẽ được dùng để cậy miệng mình, còn cậy tới khi há mồm ra mới thôi.

Đau đớn! Đau tới tê tim liệt phổi! Trong nháy mắt, da mặt Càn Kình đỏ lên, kinh ngạc nhìn Âu Lạp Lạp tìm kiếm đáp án. Nỗi đau đớn này không đúng! Ngày hôm qua, thuốc kia khiến hắn đau chết người. Ngày hôm nay thuốc này cũng đau tới mức muốn lấy mạng người! Nhưng so với thuốc Hỏa Sơn hôm qua lại bá đạo hơn gấp mấy lần.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Vẻ mặt Âu Lạp Lạp vui mừng:

- Đây là loại thuốc Hỏa Sơn ngày hôm qua đã được tăng cường. Ta lại tăng thêm tinh chất nước của trái cây trùng kích hỏa bạo. Hiện tại xem ra thêm rất tốt...

Càn Kình mở to hai mắt trợn trừng nhìn Âu Lạp Lạp, căn bản không có khí lực cãi nhau với dược sư thần bí điên này. Sức lực có được hắn đều dùng để trấn áp nỗi đau đớn do thuốc Hỏa Sơn mang tới. Lãng phí khí lực nói chuyện kháng nghị với nữ nhân này mới là đồ ngốc.

Gần ba giờ... Càn Kình cảm giác mình giống như bị thứ gì đó phân thành vô số mảnh nhỏ, sau đó một lần nữa tổ hợp lại, tiếp đó ném vào cối xay thịt quấy một hồi, lại tổ hợp. Sau đó để vào trong một núi lửa, tắm nham thạch nóng chảy. Cường độ thân thể và đấu khí rõ ràng lại thăng cấp. Nhưng loại cảm giác chết đi sống lại này, cho dù là người có ý chí sắt thép như Càn Kình, nghĩ tới cũng thấy sợ.

- Tới đây, ngoan nào. Uống cái này vào...

Âu Lạp Lạp lại rót nước thuốc ký ức vào trong miệng Càn Kình, sau đó mới dội một chậu khôi phục thể lực xuống người Càn Kình:

- Đi đi. Ngươi có thể đi tới chỗ dược sư ngốc kia học được rồi.

Càn Kình lê mệt mỏi thân thể lại đi trước cửa hàng thuốc Á Đương Tư. Hắn lại xem Bách Khoa Toàn Thư về Dược Thảo quyển một gần ba giờ.

Tỉnh lại, Càn Kình lại dẫn hai nữ sinh đi tới trước Cực Băng Hồ...

Vòng đi vòng lại, Càn Kình ở trong sơn cốc Tứ Quý, mỗi ngày tỉnh lại phải đi Cực Băng Hồ hoặc Liệt Hỏa Hồ tắm, sau đó quay về cửa động. Trên đường, hắn tìm một khối đấu thạch từ trong khoáng mạch. Cuối cùng hắn ở trong sơn động đội mũ pháp sư trở lại Thế giới vô tận, tiếp nhận huấn luyện của Bố Lai Khắc về nghề rèn, bị thứ thuốc kỳ quái của Âu Lạp Lạp dằn vặt. Mỗi một lần đến gần hiệu thuốc thần bí, Càn Kình đều hoài nghi có đúng mình chưa chết hay không. Sau đó tận lực đi tới chỗ Á Đương Tư xem Bách Khoa Toàn Thư về Dược Thảo.

Ngày lên đêm xuống, hai năm, trong nháy mắt đã trôi qua. Mùa đông của sơn cốc Tứ Quý đã gần kết thúc. Tuyết cứng như đá theo mùa xuân tới sơn cốc Tứ Quý đang không ngừng tan ra.

Số tuyết lở chặn lối vào sơn cốc, mỗi ngày đều nhanh chóng giảm dần. Mặt đất ở lối vào sơn cốc đã sớm trở nên ướt át lầy lội.

Càn Kình đứng ở cửa sơn cốc nhìn tuyết tan dần, trong lòng lặng lẽ thở dài. Có lẽ ngày mai tuyết nơi này sẽ tan xuống dưới đầu gối. Thật sự phải rời đi.

Thủy Liên Doanh đứng phía sau Càn Kình, cách đó không xa, nhìn bóng lưng của hắn trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Hai năm... ở trong sơn cốc Tứ Quý này hai năm, đã khiến người thiếu niên trước kia vốn tràn đầy sức mạnh nhưng vẫn còn lộ ra chút non nớt, lại nhận được sự lột xác khó có thể tưởng tượng được. Không chỉ vóc người trở nên cao lớn cường tráng, thực lực còn tiến vào hàng ngũ chiến sĩ Hàng Ma đỉnh phong như lời lão nhân gia nói, thực lực Hàng Ma cửu chiến! Hắn còn chưa tới mười chín tuổi...

Hai tay Bích Lạc nắm chặt viên ma hạch bán nhân mã trong tay, yên tĩnh tiếp tục ngồi thiền. Hai năm nay, mặc dù tinh thần lực tiến bộ chậm rãi hơn so với rất nhiều học viên ma pháp sư có thiên phú, nhưng bởi vì luôn đi cùng Càn Kình, nên có thể cầm ma hạch tiến vào và rời khỏi trạng thái ngồi thiền bất kỳ lúc nào, bất kỳ chỗ nào.

Chỉ cần xét về việc thành thạo tiến vào và rời khỏi trạng thái ngồi thiền, sợ rằng đại ma pháp sư vẫn không có cách nào tương đương với Bích Lạc. Chỉ có điều nàng hao phí một ma hạch Tinh Linh ba tay da xanh lục, lại thêm một phần năm ma hạch của bán nhân mã, cũng chỉ vừa đạt tới trình độ của học viên ma pháp ngũ cấp. Ngay cả tư cách ma pháp sư cũng không chạm tới, chớ đừng nói là đuổi theo Hoàng Tuyền lên tới đại ma pháp sư.

- Đi thôi.

Càn Kình quay lưng về phía lối vào sơn cốc, dẫn theo Trảo Mã Đao được gần như gắn liền với thân thể, cùng Xạ Nguyệt Cung đeo trên lưng. Hắn đã thu thập quặng sắt ở xung quanh, chế tạo được Xạ Nguyệt Cung này từ một tháng trước. Hắn bước nhanh về phía Hỏa Liệt Cực Băng Hồ:

- Ngày hôm nay thử một chút, xem có thể đến vị trí trung tâm của Hỏa Liệt Cực Băng Hồ, nếm thử cảm giác một nửa người bị thiêu đốt, một nửa người bị đóng băng như lão sư từng nói.

Hơi nước tràn ngập bên hồ. Lão nhân không giống mọi ngày để ba người Càn Kình chờ một giờ, mà thay một bộ trang phục sạch sẽ, hai tay đặt ở sau người nhìn Hỏa Hồ phía xa. Toàn thân lão mơ hồ tản ra khí tức khác hẳn ngày thường.

Càn Kình nhìn bóng dáng của lão nhân, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Cùng một chỗ lâu như vậy, hắn thật sự xem vị lão nhân này là người thân. Hiện tại thật sự phải rời đi, trong lòng cảm thấy không nỡ. Chẳng lẽ bảo lão đi cùng sao?

Làm sao có thể?

Càn Kình khẽ lắc đầu thầm mắng mình ngu xuẩn. Nếu như lão nhân này muốn đi, hắn rời đi lúc nào chẳng được? Tuy rằng không biết vì sao hắn không muốn rời đi, nhưng có thể nhìn ra hắn quả thực không muốn rời nơi này đi.

*****

- Con người...

Mặt lão nhân quay về phía Liệt Hỏa Hồ, giọng nói tang thương:

- Luôn có lúc phải chia lìa. Có thời gian nhớ về thăm lão đầu tử này là tốt rồi.

- A.

Càn Kình nhẹ giọng đáp lời, bước chân nặng nề hơn so với mọi ngày. Hắn chậm rãi đi tới phía sau lão nhân, đứng cách đó không xa. Đấu khí Hàng Ma cửu chiến toàn lực bạo phát. Hắn sử dụng một thức trong Thế giới vô tận, Vạn Ảnh nhất cấp. Trong nháy mắt thân thể biến mất, bàn chân lướt qua không khí, phát ra tiếng động giống như sóng biển vỗ vào bờ, đạp về phía mông của lão nhân!

Những năm gần đây, Càn Kình không biết đã bị lão nhân đá vào mông bay xuống hồ bao nhiêu lần. Đã sắp phải rời khỏi nơi này, dù thế nào hắn cũng phải lưu lại cho sư phụ chút ký ức khó quên nhất.

Cổ chân lão nhân run lên. Bùn đất bên bờ chịu lực bay loạn. Thân thể lão nhoáng lên, chợt tránh sang bên phải. Phân nửa mông bên trái vẫn không né tránh được một cước của Càn Kình...

Ầm!

Phù phù...

Mông của lão nhân trúng chiêu, thân thể bay trên không trung, giống như một tảng đá lớn bị ném vào trong nước, bắn lên một hoa nước thật lớn.

- Thật là nóng.

Lão nhân sử dụng Đấu Khí Phong Vân hộ thể từ trong nước lộ đầu ra nhìn Càn Kình:

- Tiểu tử, ngươi thật đúng là quái thai. Rõ ràng là Hàng Ma cửu chiến, tốc độ đấu khí cao nhất là một nghìn hai trăm tám mươi vòng tới hai nghìn sáu trăm năm mươi vòng. Vừa rồi, đấu khí của ngươi chuyển động sợ phải tới ba nghìn trở lên?

- Tốc độ ba ngàn năm trăm, dao động trên dưới khoảng chừng hai mươi vòng.

Càn Kình đưa tay kéo lão nhân lên bờ nói:

- Sư phụ, lần này ta tới là muốn nói với ngài, ta thật sự phải rời đi.

- Ta biết.

Lão nhân nhìn y phục toàn thân ướt nhẹp cười nhạt một tiếng:

- Từ lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta đã biết ngươi không có khả năng vĩnh viễn sống ở chỗ này. Hơn nữa học Đấu Khí Phong Vân của ta tại sao có thể chết già ở chỗ này được? Tiểu tử đợi ta cho ngươi thêm một lễ vật, sau đó cút ra khỏi sơn cốc cho ta, hoàn thành chuyện ngươi muốn hoàn thành. Thuận tiện nói thiên hạ biết, trên đời này không chỉ người thức tỉnh huyết mạch mới có thể trở thành chiến sĩ vĩ đại.

Càn Kình nặng nề gật đầu. Lúc chia tay luôn có một chút đau thương như vậy, khiến người ta không muốn nói quá nhiều.

- Đi theo ta.

Lão nhân tháo bỏ phân nửa quần áo ở bên hồ nước:

- Lễ vật này, cũng là do bản thân ngươi làm. Ta chuẩn bị cho ngươi gần hai năm, cũng nên đưa cho ngươi.

Càn Kình cau mày tự hỏi. Mình đã từng chuẩn bị thứ gì?

Hai năm, Càn Kình đi tới sơn cốc Tứ Quý này hai năm, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhà của lão nhân. Đó chỉ là mấy gian nhà gỗ đơn sơ. Phía trước cửa trồng cây Ma Đồng Luyện trộm được từ chỗ của nhện Nguyệt Ma Hoa. Ở gốc cây có một quả tản ra ánh sáng kim sắc nhàn nhạt kim, theo gió nhẹ lắc lư.

- A! Ta nhớ ra rồi!

Càn Kình vỗ gáy mấy lần chỉ vào cây Ma Đồng Luyện:

- Thứ này, ta thiếu chút nữa mất mạng, mới mang trở về được.

Lão nhân lãnh đạm cười:

- May mà ngươi còn nhớ rõ.

- Cái này không thể quên được.

Càn Kình lắc đầu như trống bỏi:

- Ba tháng trước, ta thiếu chút xíu nữa biến thành bữa ăn của nó. Sư phụ, người thật độc ác. Thời điểm ta mới chỉ là Hàng Ma tam chiến, lại bảo ta đi trộm cây.

Hai nữ hài đồng thời phát ra một tiếng cười khẽ. Ba tháng trước Càn Kình thành công bước vào cảnh giới Hàng Ma bát chiến, chợt nhớ tới trên núi còn có một con nhện Nguyệt Ma Hoa, dự định đi lấy ma hạch. Sau đó hắn tự cho là đúng, cầm theo Trảo Mã Đao hào hứng lên núi. Lết quả hắn bị nhện Nguyệt Ma Hoa chưa bao giờ rời khỏi lãnh địa năm trăm thước lại truy sát khoảng ba nghìn thước, mông quần bị thủng một lỗ lớn, mới chật vật chạy ra ngoài được.

Mãi đến khi chân chính giao thủ, Càn Kình mới biết được thực lực nhện Nguyệt Ma Hoa mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Năng lực ẩn nấp của ma thú thực sự đặc biệt.

Mặc dù thực lực bước chân vào Hàng Ma cửu chiến, Càn Kình cũng không có hứng thú chào hỏi với nhện Nguyệt Ma Hoa nữa, chỉ thỉnh thoảng suy nghĩ một chút tới ma hạch có giá trị cực lớn trong cơ thể của nhện Nguyệt Ma Hoa.

Lão nhân chỉ vào chiếc cung đeo ở sau lưng Càn Kình:

- Ngươi có thể cầm nó đi thử một chút. Lấy xạ thuật của ngươi bây giờ, lại thêm thực lực Hàng Ma cửu chiến, không phải không có khả năng.

- Quên đi.

Càn Kình không quan tâm lắc đầu:

- Hiện tại giết chết nó, ta chỉ có thể được một viên ma hạch. Để nó sống, tương đương với nuôi thả trong tự nhiên. Chờ ngày nào đó ta thật sự có thời gian sẽ trở về giết chết nó là được. Cứ để nó lớn thêm một thời gian, như vậy ma hạch sẽ càng có giá trị hơn, không phải tốt hơn sao?

Lão nhân ngồi xổm ở phía trước cây Ma Đồng Luyện nhìn chằm chằm vào quả trên đó nói:

- Tiểu tử, lấy thứ này xuống.

Càn Kình tò mò hái quả xuống, cầm trong tay. Hắn không cảm giác được trái cây kia có bất kỳ dao động nào của đấu năng. Dường như nó chỉ là một viên đá đặc biệt kỳ lạ mà thôi.

- Tiểu tử ngươi hãy nghe ta nói.

Sắc mặt lão nhân lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy:

- Đại ma pháp sư, thậm chí hơn mười đại ma pháp sư và ma pháp trận còn thêm cả ma hạch sự trợ giúp, có thể chế tạo ra trữ vật không gian riêng cho bọn họ.

Trên mặt Càn Kình lộ vẻ hâm mộ liên tục gật đầu, trong lòng lại nhớ tới Hoàng Tuyền đã tiến vào đại ma pháp sư gần hai năm. Không biết, một ngày nào đó nữ nhân này có thể lại làm ra một chấn động lòng người, chế tạo ra không gian trữ vật hay không?

- Kỳ thực, chiến sĩ cũng có vật tương tự...

Lão nhân cười híp mắt khi thấy Càn Kình giật mình. Hai năm này, bình thường lão toàn giật mình kinh ngạc trước sự đột phá của tiểu tử này. Giờ phút này có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt hắn, thật sự có một cảm giác vui vẻ vì được báo thù.

Hai năm! Hai năm từ chiến sĩ thập cấp, đột phá đến trình độ Hàng Ma cửu chiến. Hơn nữa mơ hồ gần đạt tới Hàng Ma cửu chiến đỉnh phong. Tốc độ đột phá này có thể dùng từ bay nhanh để hình dung. Tiểu tử này sao lại không phải là chiến sĩ thức tỉnh huyết mạch chứ?

Hai năm Cửu chiến! Con số như vậy, đối với chiến sĩ huyết mạch mà nói cũng là một con số kinh người!

Càn Kình ngơ ngác nhìn quả Ma Đồng Luyện đang chuyển động trong lòng bàn tay:

- Lẽ nào... Cái này...

- Cái này gọi là giới quả. Không có nhiều người biết tới sự tồn tại của nó.

Lão nhân thản nhiên nói:

- Khi ngươi đưa đấu khí vào trong đó, nó sẽ nảy sinh biến hóa, sau đó có thể sẽ có một chút đau đớn nho nhỏ. Chỉ cần qua được là tốt rồi. Nếu như chịu không nổi, có thể dừng đưa đấu khí vào bất kỳ lúc nào.

- Đau nhỏ sao?

Càn Kình dùng ngón cái và ngón trỏ chà xát di chuyển Giới quả, nở nụ cười:

- Đi tới sơn cốc hai năm qua, cái khác không thế nào chịu được, nhưng đau thật ra mỗi ngày đều phải chịu. Ngay cả lúc ngủ cũng phải chịu. Cái đó ta thật sự đã quen rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)