← Ch.126 | Ch.128 → |
- Đi.
Càn Kình dứt khoát gật đầu:
- Sau khi nàng có kiếm thì sao?
- Trước hết ta muốn tìm một đoàn thám hiểm hoặc đoàn lính đánh thuê đội để gia nhập. Con đường này, tin tức tương đối nhiều.
Thủy Liên Doanh khôi phục lại sự lão luyện thường ngày:
- Đồng thời, ta muốn thực sự rèn luyện mình một chút.
- Ba ngày sau, nàng đến cửa hàng rèn Phất Lan Lâm lấy kiếm.
Càn Kình và Thủy Liên Doanh sóng vai đi vào cửa thành. Mỗi người đi về các hướng khác.
- Đã trở về, cuối cùng đã trở về.
Càn Kình giang hai cánh tay dùng sức hít thở không khí của thành Áo Khắc Lan. Hắn ở trong thành thị này cũng không lâu lắm, lại không rõ mình có một tình cảm đặc biệt như vậy.
- Chúng ta đi nhanh một chút được không?
Càn Kình quay đầu lại nhìn thấy Bích Lạc đã cố hết sức đi nhanh, tay trái đưa ra vòng qua cái eo nhỏ nhắn của nàng. Hắn không đợi nàng phản kháng đã ôm lấy nàng nói:
- Như vậy sẽ đi nhanh hơn một chút...
Sống trong sơn cốc Tứ Quý hai năm, Bích Lạc đã quen với sự an bài của Càn Kình. Thậm chí lần này, khi hắn ôm lấy nàng, trong lúc nhất thời nàng không biết nên phản ứng thế nào, đã cảm giác bên tai có tiếng gió rít truyền tới. Cả hai đã di chuyển rất nhanh.
Từ xưa tới nay, tuy thành Áo Khắc Lan hẻo lánh, nhưng diện tích trong thành lại không nhỏ. Càn Kình chạy một đoạn ngắn, liền thuê một chiếc xe ngựa phia nhanh vào trong thành thị, đi thẳng đến học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan.
Sau khi ngồi lắc lưu một đoạn đường trên xe ngựa, Bích Lạc có một cảm giác mông cũng sắp tách thành vài múi, cuối cùng bọn họ đã trở lại cửa học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan đã hai năm không gặp.
Càn Kình thò tay vào trong ngực lộn tay một cái, lấy từ trong đấu giới ra một ngân tệ. Năm đó sau khi giết sát thủ trong rừng cây, hắn vốn chỉ theo thói quen kiểm tra ví tiền, hôm nay đã có chút công dụng.
Trong lòng Bích Lạc thấp thỏm, ở sau lưng Càn Kình đi vào cửa lớn học viện. Hai năm không về, ai biết Xử trưởng giáo vụ Khải Lặc có thể kiếm cớ quá lâu khai trừ mình hay không? Dù sao, cũng chưa từng xuất hiện người nào nhận nhiệm vụ, cần hai năm mới có thể hoàn thành.
Học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, hóa ra vẫn có khí tức cổ xưa, giống như đã tiến vào tuổi già.
So với hai năm trước, ở đây cũng không tăng thêm một cục gạch một viên ngói, vẫn giống hệ với hai năm trước.
Càn Kình không để ý tới những học viên mới nhập học ở xung quanh đang hiếu kỳ nhìn mình. Hắn dẫn theo Bích Lạc quen đường, rẽ trái rẽ phải mấy lần trong học viện, cuối cùng đi tới trước cửa phòng giáo vụ, nơi mới nhất ở đây.
Càn Kình đẩy cửa phòng ra, thấy người đang ngồi trước bàn làm việc, hắn có chút sững sờ. Đó không phải là Khải Lặc, mà là lão sư La Đức! Đứng ở trước bàn làm việc có, hai học viên chiến sĩ. Một người lộ vẻ khiêm tốn, tóc hơi sáng màu. Đạt Khắc! Đó đã từng là đệ nhất hệ chiến sĩ năm nhất!
Một người khác thân cao gầy, hai mắt hơi sụp xuống, tóc nâu ngắn giống như lông bờm của một con dã thú. Trên người tản ra ngạo khí cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Trong mắt có chút âm độc. Chỉnh thể khiến người ta có cảm giác nguy hiểm của một loại ma thú.
- A?
Từ lúc nào, học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan cũng có thể tuyển được học viên chiến sĩ như vậy?
Càn Kình hơi sững sờ, sau có tươi cười nhìn về phía lão sư La Đức đang ở sau bàn làm việc.
Cửa phòng làm việc bị người đẩy ra, một luồng ánh sáng theo cánh cửa chiếu vào trong phòng.
Gian phòng đột nhiên sáng lên, thu hút sự chú ý của La Đức và Đạt Khắc và người đang nói chuyện. Ba người quay đầu lại. La Đức và Đạt Khắc thấy Càn Kình đứng ở trước cửa cười hì hì, đều sửng sốt. Mặt khác học viên chiến sĩ lộ ra khí tức nguy hiểm, sử dụng đôi mắt lạnh lùng có chứa tính công kích nhìn Càn Kình từ trên xuống dưới.
- Ngươi...
Ngón tay La Đức có chút run chỉ vào Càn Kình, toàn thân cũng có chút run rẩy:
- Càn Kình... Ngươi... Ngươi còn sống?
- Đúng vậy, lão sư La Đức.
Càn Kình giang hai cánh tay, sãi bước đi tới:
- Ta vừa hoàn thành thí luyện sát hạch, đã trở về.
La Đức bước tới, giơ tay hung hăng đánh một quyền vào ngực Càn Kình:
- Tên tiểu tử nhà ngươi, ngày thường thấy ngươi rất thông minh, lần này sao lại đần như vậy? Cho dù không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể len lén quay về tìm ta nghĩ biện pháp giúp ngươi chứ? Sao ra ngoài một lần liền hai năm. Ngươi có biết hai người các ngươi thiếu chút nữa thì bị khai trừ hay không?
- A? Thật sự chưa khai trừ ta sao? C àn Kính cười ha hả không muốn giải thích về những chuyện gặp phải trong hai năm qua. Hắn đưa mắt tìm kiếm khắp nơi trong phòng:
- Khải Lặc đâu? Ta tới giao nhiệm vụ...
- Tên của hiệu trưởng Khải, ngươi cũng có thể gọi sao?
Trong gian phòng, người học viên trẻ tuôi duy nhất không động chợt cất tiếng nói lạnh lùng, giống như phun ra hàn băng, khiến trên da giống như bao phủ một dòng nước lạnh.
Ánh mắt Càn Kình lại nhìn La Đức, không thèm liếc mắt nhìn người này:
- Lão sư?
- Bây giờ Khải Lặc là hiệu trưởng.
La Đức vỗ vai Càn Kình:
- Hiện tại ta là Xử trưởng giáo vụ, cho nên ngươi mới có thể tránh khỏi bị khai trừ. Nhiệm vụ, giao cho ta là được rồi.
- Thật không?
Càn Kình lấy từ trong người ra một túm lông hồng của hầu vương lông vàng, lại từ trong nửa người bên kia lấy ra trứng chim Hỏa Liệt, trong nhiệm vụ của Bích Lạc ra.
La Đức nhìn vật phẩm nhiệm vụ trong tay, vẻ mặt sửng sốt. Không ngờ Khải Lặc cho hai người nhiệm vụ như vậy? Hắn không phải muốn hai người đi chịu chết sao? Đây là nhiệm vụ bọn họ có thể hoàn thành sao?
Chỉ có điều không ngờ tiểu tử Càn Kình này lại hoàn thành được...
Đạt Khắc đứng phía sau lưng La Đức, thấy hai vật phẩm nhiệm vụ này, thân thể hơi chấn động. Mắt hắn liên tục đánh giá Càn Kình. Chỉ dựa vào hai người bọn họ có thể hoàn thành được hai nhiệm vụ như vậy sao?
La Đức thở dài nhìn Càn Kình:
- Chỉ vì hai món đồ này, ngươi chắc hẳn đã phải chịu không ít cực khổ đúng không?
- Quả thực...
Càn Kình hồi tưởng lại cuộc sống hai năm qua khi ở trong sơn cốc Tứ Quý, bản thân cũng cảm thán:
- Nào phải chỉ có chịu khổ cực? Bảo chịu tội còn là nói nhẹ. Thật sự nhiều lần thiếu chút nữa đã chết rồi.
- Ai... Trở về là tốt rồi, trở về được là tốt rồi.
La Đức vỗ vai Càn Kình, liên tục an ủi:
- Hai năm qua, ngươi đã bỏ qua không ít khóa học và huấn luyện, còn không vượt qua đại trận Đấu Linh. Đáng tiếc... đáng tiếc. Nhưng không sao. Bây giờ ta là Xử trưởng giáo vụ. Ta có quyền cho ngươi học thêm một năm. Nếu ngươi liều mạng rèn luyện vẫn có cơ hội vượt qua đám người Đạt Khắc... Đáng tiếc... Thực sự là quá đáng tiếc...
La Đức liên tục lắc đầu thở dài. Đạt Khắc đi tới trước mặt Càn Kình, nhìn người bạn học năm đó đã một đòn đánh ngã mình, thành công đạp lên vị trí đệ nhất chiến sĩ năm nhất, lại chưa được hưởng thụ bất kỳ ưu đãi huấn luyện gì đã biến mất.
← Ch. 126 | Ch. 128 → |