Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 132

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 132: Thủ đoạn độc ác của người bảo vệ
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ngươi nói, nếu ta trở thành thương nhân có nhiều tiền, mua cho ngươi một tòa thành thị, cho ngươi làm thành chủ, ở bên trong sống cuộc sống nhàn hạ ăn no, rảnh rỗi ra đường đùa giỡn mỹ nữ.

Ha hả, xem ra ta uống rượu vào nói những lời điên cuồng, thật sự phải nuốt lời. Ta thật sự rất không cam lòng phải nuốt lời. Không bằng ngươi tới nuốt lời là được rồi?

Được rồi! Ngươi còn sống, như vậy ngươi sẽ nhớ, lúc chúng ta cùng nhau say rượu điên cuồng gào lớn. Ta không làm được, nhưng ngươi nhất định sẽ làm được.

Ta đã nói với muội ta, bảo nàng tất cả đều nghe theo ngươi, không được giữ lại chút nào. Ngươi đưa bất kỳ quyết định gì cũng không được nghi ngờ.

Cho nên, hiện tại ngươi là người bảo vệ đứng đầu La gia ta, giúp ta thu dọn một chút. Hiện tại chắc hẳn là một tàn cục nhìn rất đổ nát.

Ai bảo ngươi là bằng hữu của ta?

Nói thật, đến giờ phút này ta có một chút hối hận đã không nghe lời ngươi.

Ngươi bao giờ cũng nói với ta, không nên cưới Chu Lễ Tư, Chu Lễ Tư không thích hợp ta. Nhưng bản thân ta lại không để ý, chỉ thích nàng, muốn ngủ với nàng, muốn cưới nàng làm vợ.

Ngươi đúng. Có lẽ nàng thật sự không thích hợp với ta. Mấy ngày nay, ta phát hiện nàng và Khải Tát Tư hình như âm thầm thông đồng, nhưng ta còn chưa có bằng chứng xác thực.

Ngươi muốn nói, vì sao ta không lập tức vứt bỏ nàng, đuổi nàng ra khỏi nhà? Bởi vì nàng cầu xin ta, bởi vì nàng sử dụng thân thể của nàng cầu xin ta.

Ta thật không có thuốc chữa. Ta thích nàng, biết rõ nàng có thể là thuốc độc, vẫn thích nàng. Hơn nữa, muốn đuổi nàng ra khỏi nhà cũng rất khó. Nữ nhân này không hoàn toàn là kẻ ngu ngốc không có đầu óc. Có một số việc với ta mà nói đã mất khống chế...

Ai! Loại chuyện lộn xộn này, trong lúc nhất thời cũng không nói rõ được. Ngươi chỉ cần biết một điểm là được rồi. Ta chết nhất định có liên quan tới nữ nhân này, hơn nữa còn có quan hệ rất lớn với Khải gia.

Thời điểm ta cưới nàng một năm, chính là năm đầu tiên sau khi ngươi mất tích, phụ thân ta đột nhiên mất. Khải Lặc nhận được trợ giúp rất lớn của Khải gia, đột nhiên triển khai tấn công La gia ta về phương diện buôn bán, muốn một ngụm nuốt La gia ta vào.

A! Ta là ai? La Lâm! La mập! Tranh đấu ta không làm được, nhưng nói về kinh thương? Ta vừa thu thập nữ nhân Chu Lễ Tư này, vừa tự hỏi đối sách có thể khiến Khải Lặc phải đau đớn kêu to.

Chỉ trong thời gian nửa tháng, Khải gia chẳng những không chiếm tiện nghi từ nhà ta, trái lại còn bị ta hung hăng cắn một cái, để cho bọn họ biết La Lâm ta tuy rằng trẻ tuổi, nhưng tuyệt đối là thiên tài kinh thương hiếm có.

Không có biện pháp, đây là cuộc chiến thương trường, không khác với chiến sĩ các ngươi chém giết là mấy. Nếu không phải ta chết chính là hắn chết, không có lựa chọn đứng ở giữa. Có thể nhường đối thủ một lần, như vậy chỉ gặp phải phản kích lớn hơn. Hơn nữa thời điểm không cẩn thận sẽ bị người ta tìm được cơ hội nuốt trọn.

Ta không cách nào nương tay, tất nhiên sẽ bị Khải gia ôm hận. Bọn họ phát hiện lúc trước chuẩn bị không bằng ta, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp khác. Ban đầu thành chủ đại nhân ít nhiều còn chủ trì chút công đạo. Sau đó, hình như hắn thu được không ít lợi ích từ Khải gia, cho nên dứt khoát...

Ta cho thêm tiền cũng vô ích. Hơn nữa tiền tài quyền thế của La gia ta quả thực cũng không hùng hậu như Khải gia/ Cho dù ta cắn bọn họ một cái, để cho bọn họ biết cái gì gọi là đau, ta vẫn kém hơn bọn họ.

Ta điều tra ra cha ta đã chết ở trong tay bọn họ, cho nên ta không thể lui, cũng sẽ không lui!

Nếu như bây giờ ngươi có năng lực báo thù cho ta, giúp ta chém chết tất cả bọn họ. Về chuyện này đừng khách khí với ta, ta cũng sẽ không khách khí với ngươi trên phương diện này. Bởi vì ta biết ngươi cũng sẽ không khách khí với ta.

Nếu bây giờ ngươi còn chưa có năng lực báo thù cho ta, vậy bán hết tài sản của La gia đi, dẫn theo muội muội của ta tìm một chỗ ở. Có năng lực thì báo thù cho ta. Không có năng lực ngàn vạn lần đừng báo thù cho ta. Đó không phải là báo thù, mà là tìm cái chết.

Ta cũng không muốn chết rồi, lại thấy ngươi toàn thân đầy máu nói với ta:

- Bạn học, ta muốn báo thù cho ngươi, kết quả bị người ta chém chết.

Như vậy, ta thực sự không mong muốn được báo thù chút nào. Không sai! Ta chính là muốn báo thù. Ta bị người giết chết, ta không muốn báo thù chính là đầu óc bị hỏng.

Được rồi, cái đề tài báo thù này đã nói xong. Cuối cùng chúng ta nói tới một đề tài khác, giết chết Chu Lễ Tư tiễn nàng đi theo ta.

Không sai, ta còn yêu nàng. Ta chết nàng cũng tính là một phần mấu chốt trong đó. Ta không có lý do gì để cho nàng sống. Cho nên ta muốn tiếp tục làm tình với nàng sau khi chết, tuyệt đối không thể để cho nàng tiếp tục sống tiêu dao, tự tại được.

Trò chơi tình ái này... nói không rõ được. Giống như người đang ở trong sa mạc khô cạn, biết rõ là một lọ đầy thuốc độc, cũng sẽ không chút do dự uống vào. Giống như con thiêu thân biết rõ lửa sẽ khiến nó chết cháy, nó vẫn không ngừng bay vào trong lửa. Ta cũng giống vậy, ta thích Chu Lễ Tư. Mắng ta ngu xuẩn cũng được, nói ta thế nào cũng được, ta cứ như vậy.

Về phần con ta? Nó đúng là con của ta. Chắc hẳn ngươi cũng nhìn thấy được? Chúng ta đã chết hết, ngươi còn làm cha nuôi nó làm gì? Ta không ngại để ngươi chiếm tiện nghi, để cho con ta thêm thân thiết, để nó theo họ ngươi, họ Càn!

Cuối cùng, ừ! Một vấn đề cuối cùng, ta chết thật ra không sao. Người duy nhất ta không yên tâm chính là muội của ta.

Ngươi cũng thấy, tiểu nha đầu này hiện tại không nơi nương tựa, trong lòng đau thương. Người duy nhất nàng tin tưởng chính là ngươi. Ta nói trước với ngươi, bớt nói với ta, ngươi sẽ đối xử với nàng như muội muội ruột thịt. Tuy rằng ta đánh không lại ngươi, nhưng vẫn có thể từ trên trời cao nhảy xuống hù chết ngươi!

Một câu nói! Cưới nàng!

Một câu nói! Làm em rể của ta!

Bất luận trước đây lúc ngươi nằm mơ nói mớ gọi "Hải Thanh Nhi" kia là ai, cùng lắm thì cưới cả hai. Ta tin tưởng ngươi sẽ không để cho muội của ta phải chịu ủy khuất. Hoàng triều Chân Sách cũng không có quy định ngươi chỉ có thể cưới một người. Nếu như quả thật chỉ có thể cưới một người, cũng là muội muội của ta!

Lần đầu tiên viết thư dài như vậy, lại bởi vì ta có thể sẽ chết.

Thật sự không muốn chết... Thật sự muốn cùng ngươi tiếp tục uống rượu, thật sự muốn cùng ngươi đi trong đêm khuya trên đường phố ngửa mặt lên trời hét loạn. Thật sự hoài niệm cản giác ngươi đạp mông ta. Thật sự... Quá nhiều... Rất nhiều... Hiện tại hồi tưởng lại, chuyện thật sự muốn làm cùng ngươi quá nhiều.

Ngươi còn nhớ không? Ngươi nói cả đời này, nhất định ngươi phải sống oai phong một cõi! Ngươi nói hai chúng ta phải oai phong một cõi trong lĩnh vực khác nhau!

Hiện tại, một phần của ta đã không thể làm được. Ngươi nhất định phải sống oai phong một cõi! Hay nhất là có thể sống tốt cả phần của ta!

*****

Ta thật sự còn có rất nhiều điều muốn nói!

Càn Kình, để ta lại gọi ngươi là "bạn học" một lần nữa.

"Bạn học" à bảo trọng. La Lâm ta cả đời này không sống uổng phí! Ta từng ngủ với hoa hậu giảng đường! Ta từng làm ra một khoản sinh ý rất lớn! Khải gia muốn nuốt gia tộc của ta, phải bỏ ra cái giá rất thảm khốc! Ta có một muội muội còn đẹp hơn so với hoa hậu giảng đường gấp trăm lần, gấp một nghìn lần, gấp một vạn lần! Ta tự hào nhất, trên đời này lão tử có một bằng hữu! Ông trời đối xử với ta không tệ, để ta quen biết ngươi!

Được rồi! Những gì cần nói đã nói. Nhớ kỹ những lời ta nói. Phải làm được không thiếu một điều nào cho ta. Nếu không buổi tối ngươi nằm mơ, ta cũng không vào trong mộng tìm ngươi uống rượu.

Bảo trọng. Ta ở trên trời mong nhìn thấy ngươi, nhìn bằng hữu của ta trở thành chiến sĩ vĩ đại nhất trên đời! Dẫm nát tất cả chiến sĩ huyết mạch dưới chân cho ta!

- Được! Tất cả mọi chuyện ngươi nói ta đều sẽ làm! Đều làm cho ngươi!

Càn Kình khẽ cười, mắt ngân ngấn nước. Hắn trân trọng, cẩn thận gấp tờ giấy viết thư lại, đặt nó vào trong ngực, đặt ở trong đấu giới. Sau đó hắn chậm rãi ngửa đầu lên nhìn trời cao xanh thẳm, dường như có thể thấy từ trên bầu trời có một gương mặt béo múp míp nhìn hắn cười:

- Ngươi ở trên đó nhìn thật kỹ cho ta, xem ta làm sao báo thù cho ngươi, xem ta làm sao chém tất cả kẻ địch ngăm cản trên con đường của ta, xem ta làm sao oai phong một cõi!

La Thanh Thanh lấy từ dưới đáy bình ra một tấm da dê màu vàng nhạt, hai tay nâng đến trước mặt Càn Kình:

- Ca ta nói từng rất nhiều lần, người bảo vệ đứng đầu La gia chỉ có thể là Càn Kình ca ca. Cho nên, tờ cam kết da dê này chân chính có hiệu lực và lợi ích trước pháp luật, vẫn giữ lại chẳng bao giờ dùng qua.

Người bảo vệ đứng đầu! Điều đó cần phải được hoàng gia hoặc là tòa án của hoàng triều Chân Sách thông qua, hay là tân da dê có dấu đại ấn của thành chủ đại nhân, tượng trưng cho phía chính phủ của hoàng triều Chân Sách mới có tác dụng.

Chu Lễ Tư ngây người nhìn tấm da dê trong tay La Thanh Thanh. La gia đã từng có một vài người bảo vệ, nhưng chưa bao giờ xuất hiện người bảo vệ đứng đầu. Hóa ra La Lâm thật sự vẫn giữ lại cho Càn Kình! Nàng còn tưởng rằng hắn là thương nhân bản tính tham lợi, căn bản không chịu đi tới chỗ thành chủ đại nhân mua chứng thực đắt giá từ phía chính phủ.

Càn Kình nhìn tấm da dê màu vàng nhạt trong tay, cổ tay thoáng lộn ra sau người, lấy từ trong đấu giới ra một con phi đao nhỏ, thu hồi lực hộ thể Phong Vân Kim Thân, trong ngoài dùng sức trùng kích, cắt ngón trỏ, dùng máu tươi ấn dấu tay ở trên tấm da dê.

Một lá thư, máu xuất hiện.

Trong lá tư La Lâm tràn đầy hào hiệp. Trong những hàng chữ lộ ra mùi vị khác, cũng chỉ có một mình Càn Kình có thể hiểu được.

Hai tay Chu Lễ Tư chống lên mặt đất, nhìn bằng chứng người bảo vệ trong tay Càn Kình, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy kinh hoàng. Cầm thứ này trong tay chính là một lực lượng khổng lồ bên trong La gia. Một khi hắn và La Thanh Thanh đứng chung một chỗ, vậy bản thân mình vì nắm được La gia trong tay, chịu nhịn để La Lâm rong ruổi ở trên người sinh ra hài tử, muốn nắm lấy toàn bộ cái nhà này trong tay đã trở thành vô nghĩa. Hơn nữa...

Không được! Không thể như vậy được!

Chu Lễ Tư len lén ngẩng đầu nhìn La Thanh Thanh, trong mắt chợt lóe lên sự ngoan độc:

"La gia này là của ta! Ta chính vì tài sản La gia, mới gả cho tên La mập chết tiệt kia! Ta nhẫn nhịn đã hai năm. Ta không có thể để cho tất cả kế hoạch của mình bị lãng phí hết! Kế hoạch cuối cùng! Giết chết nàng! Giết chết nàng! Chỉ cần giết được nàng, như vậy thân phận người bảo vệ của Càn Kình chỉ có thể nằm trong tay hài tử của ta, tất nhiên cũng chính là thuần phục ta! Đến lúc đó... Cho dù thật sự bỏ qua Khải gia, có một tráng nam như thế ngày đêm hầu hạ ta, cũng rất tốt. Động thủ!"

Trong đồ tang màu trắng rộng thùng thình, Chu Lễ Tư dùng sức nắm chặt tay phải. Một quyển trục ma pháp đã hiện ra trong tay. Nàng chậm rãi mở tinh thần lực ra.

Nàng là học viên ma pháp! Học viên ma pháp đã từng học ma pháp trong học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, hơn nữa thành tích vẫn rất khá, có tinh thần lực lục cấp!

Chỉ có điều, thân phận thiếu nãi nãi của La gia quá mức chói mắt, hoa hậu của trường quá mức mê người, khiến người ta quên đi vị Đại thiếu nãi nãi La gia này còn là một học viên ma pháp.

Tinh thần lực giống như dòng suối truyền vào quyển trục ma pháp trong tay, mở ra khóa tinh thần lực trong quyển trục ma pháp. Một cái Băng Trùy lặng lẽ không một tiếng động giống như tia chớp xuyên qua ống tay áo của nàng, bắn qua không trung, đâm về phía La Thanh Thanh.

Thành công!

Trong lòng Chu Lễ Tư thầm vui mừng. Chỉ cần ma pháp này chân chính được bắn ra, với khoảng cách gần như thế, cho dù ám sát loại chiến sĩ như Càn Kình, cũng có thể khiến hắn khó tránh né được, huống gì là một nữ nhân bình thường hoàn toàn không chiến lực? Đây chính là Vô Ảnh Băng Trùy nàng đã tốn không ít tiền mới mua được!

Bốp!

Băng Trùy cứng rắn nổ tung, nát vụn trên không trung. Nắm đấm của Càn Kình dừng lại trong quỹ tích bay của băng trùy. Khối băng trong suốt giống như thủy tinh vỡ tan, trên không trung được ánh sáng mặt trời chiếu vào đặc biệt rực rỡ.

La Thanh Thanh ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt hiện lên cảm giác an toàn, hạnh phúc vô tận. Quyển trục ma pháp được nàng truyền tinh thần lực lại lặng lẽ thu hồi.

Học viên ma pháp!

Chu Lễ Tư kinh ngạc nhìn Băng Trùy nát vụn. Những mảnh nhỏ bắn ra giống như hy vọng của nàng, bị một quyền này đánh nát.

- Sao có thể như vậy?

Chu Lễ Tư xụi lơ ngồi ở mặt đất lạnh lẽo. Chỉ có điều mặt đất lạnh lẽo này cũng không lạnh bằng trái tim nàng. Một đòn Băng Trùy tưởng rằng tất trúng không ngờ đã thất bại? Đánh lén trong khoảng cách ngắn như vậy, không ngờ lại thất bại? Tiểu nữ hài kia! Nàng, không ngờ nàng là học viên ma pháp! Sao trước đây ta lại không biết? Trong nháy mắt đó nàng cũng phóng ra tinh thần lực lục cấp. Nhưng năm nay nàng mới chỉ mười bảy tuổi!Hai... hai người kia... ta căn bản không thể đối phó được...

- Ai...

Càn Kình ngồi xổm xuống trước mặt Chu Lễ Tư thở dài một tiếng, cổ tay đột nhiên nhanh như tia chớp đưa ra. Năm ngón tay khống chế cổ họng của nàng nhấc nàng lên thật cao. Hai chân nàng không cách nào chạm đất, đá lung tung. Gương mặt tràn ngập mê hoặc đỏ ửng lên. Hai cánh tay nắm bàn tay Càn Kình giãy dụa vô nghĩa lần cuối cùng:

- Ta đã đáp ứng La Lâm, đưa ngươi đi cùng hắn. Nhưng ngươi dù sao cũng là mẹ của con La Lâm. Ta vốn có chút không nỡ hạ thủ. Nhưng hiện tại ngươi lại cho ta lý do rất đầy đủ.

- Ta... khụ khụ... Ta...

Chu Lễ Tư nhìn thấy trong đôi mắt Càn Kình không chút tình cảm, tim không tránh khỏi chìm xuống. Trong ánh mắt gần như tuyệt vọng, hai tay không có kéo bàn tay Càn Kình ra nữa, mà nắm lấy y phục trước ngực mình bỗng nhiên xé toạc ra!

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)