Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 143

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 143: Quật cường kiên trì
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ầm, ầm, ầm!

Hỏa cầu thứ nhất đập vào bảo vệ Trạm Lam lập tức biến mất. Hỏa cầu thứ hai đập nát băng thuẫn thứ nhất, đập lên trên mặt băng thuẫn thứ hai biến mất. Hỏa cầu thứ ba sau khi va chạm với băng thuẫn thứ hai, cả hai đều biến mất.

- Bảo vệ Trạm Lam?

Cổ tay Cách Lâm Bàn lại vung lên. Trong tay Càn Kình đã xuất hiện một phi đao. Tát Bác Ni cao giọng quát:

- Ma pháp sư Cách Lâm Bàn! Xin chú ý cử chỉ của ngươi!

Quyển trục trong tay Cách Lâm Bàn này đã phát ra yếu ớt quang mang, lập tức trở nên ảm đạm. Trên mặt hiện lên sự tức giận không thể kìm chế. Hắn nhìn chằm chằm vào Càn Kình, khẽ khom người về phía Tát Bác Ni trầm giọng nói:

- Thành chủ tôn kính xin tha thứ cho tâm trạng đau buồn khi mất đi đệ đệ của ta.

Sắc mặt Tát Bác Ni hòa hoãn đi rất nhiều. Loại chuyện ra tay chém giết báo thù cho huynh đệ, về mặt nhân tình có thể hiểu được. Nhưng dù gì mình cũng là thành chủ Áo Khắc Lan, thay hoàng triều Chân Sách bảo toàn pháp luật hoàng triều. Nếu ta không ở đây, các ngươi ai đánh chết ai cũng không quan hệ. Đến cuối cùng chỉ cần tìm được người chứng minh giúp ngươi là được rồi. nhưng ra tay ở trước mặt thành chủ, hành động này quá mức lớn lối.

Một trận đấu riêng tự đột nhiên bạo phát trong nháy mắt đã bị áp chế xuống. Khải Lặc len lén lau mồ hôi trán. Tuy Cách Lâm Bàn đã là ma pháp sư đỉnh phong, phía sau lại có nghiệp đoàn ma pháp tỉnh Vĩnh Lưu làm hậu thuẫn, nhưng nếu Lôi Địch lấy thân phận người bảo vệ thành thị, xuất phát từ giữ gìn pháp luật hoàng triều, như vậy thật sự giết chết Cách Lâm Bàn, nghiệp đoàn ma pháp cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Ánh mắt Khải Kỳ đầy hoài nghi quan sát Càn Kình.

Mặc dù Cách Lan có hơi ngu xuẩn, nhưng thực lực chiến sĩ Hàng Ma vẫn là hàng thật giá thật. Thậm chí hắn đã là Hàng Ma nhất chiến đỉnh phong. Nếu như vận khí đủ tốt, ý chí đủ kiên định, rất có khả năng có lâu sau sẽ đạt tới thực lực Hàng Ma nhị chiến. Người như vậy lại bị Càn Kình chém chết? Chẳng lẽ thực lực của hắn còn cao hơn cả Hàng Ma nhị chiến? Lẽ nào hắn cũng là chiến sĩ Huyết Mạch?

- Thành chủ đại nhân tôn kính.

Cách Lâm Bàn ngẩng đầu, khuôn mặt đầy lệ, phẫn nộ rít gào phá vỡ linh đường yên tĩnh:

- Ta yêu cầu quyết đấu với Càn Kình!

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người Càn Kình nhẹ nhàng khoát tay, ngón tay chỉ về phía Khải Kỳ đang lộ vẻ hoài nghi, đưa ra bộ mặt xin lỗi:

- Không có ý tứ, ngươi tới muộn. Mong không cần học tập Cách Lan bởi vì chen ngang mà bị ta sớm chém chết. Muốn chịu chết, mời xếp hàng.

- Ngươi!

Cách Lâm Bàn oán hận trừng mắt nhìn Càn Kình. Ống tay ma pháp bào dùng sức vung lên, bước đến trước mặt Khải Kỳ nói:

- Thiếu gia Khải Kỳ, mấy năm nay Cách Lâm Bàn ta ở Khải gia, rất ít khi đưa ra yêu cầu. Lần này ta có một yêu cầu, người này do ta tự mình giết chết!

Tay Khải Kỳ nâng cằm bộ dạng khó xử:

- Như vậy.. Không tốt lắm đâu?

Khải Lặc ở một bên gấp đến mức muốn giơ chân. Lần này quyết đấu vì chỉ là nắm lấy tài sản của La gia. Ai giết chết Càn Kình mà không phải giết? Chỉ cần trước đó đánh cho Càn Kình thành tàn phế, sau đó để Cách Lâm Bàn ra tay giết chết Càn Kình, cơ hội lấy lòng ban ơn như vậy cũng không nhiều! Sau này hắn có thể có cơ hội trở thành đại ma pháp sư!

Cách Lâm Bàn nhìn Khải Kỳ, hàm răng cắn mạnh một cái, hung hăng giậm chân tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói:

- Sau này, Cách Lâm Bàn ta trở thành đại ma pháp sư, nguyện cùng thiếu gia Khải Kỳ vĩnh viễn trở thành minh hữu thân thiết nhất!

Minh hữu?

Nghe vậy, tai Khải Lặc liên tục run rẩy, hận không thể lập tức đáp ứng thay Khải Kỳ. Ma pháp sư thông thường đều vô cùng coi trọng cam kết quần thể, vĩnh viễn là minh hữu thân thiết nhất, đối với với một chiến sĩ là trợ giúp lớn tới mức nào? Thuật nhanh chóng thuật, thuật cuồng hóa, da đá, mắt ám dạ... cùng rất nhiều ma pháp phụ trợ, rất có thể sẽ quyết định đến sự thắng bại mấu chốt trong khi chiến đấu.

- Cái này...

Khải Kỳ khẽ nhíu mày, trong miệng chỉ tặc lưỡi, trước sau không chịu quyết định.

Cách Lâm Bàn hít một hơi thật sâu, lại ghé vào bên tai Khải Kỳ nhỏ giọng nói:

- Ta thuần phục ngươi mười năm... Không! Hai mươi năm!

Đại pháp sư thuần phục một người hai mươi năm? Trái tim Khải Lặc co bóp khẩn trương tới mức muốn vỡ ra. Mắt hắn nhìn thấy Khải Kỳ dần dần nở nụ cười, mới phát hiện ra trước kia mình đã xem thường đứa cháu này. Hắn không phải là một chiến sĩ Hàng Ma chỉ biết chiến đấu giết chóc, đồng thời còn có đầu óc, thật sự vượt quá sức tưởng tượng của mình.

Nụ cười trên mặt Khải Kỳ hoàn toàn thay thế vẻ trầm tư. Mắt hắn quét qua thi thể Cách Lan thường ngày nhìn rất phiền chắn, phát hiện hóa ra tên kiêu căng ngu ngốc này cũng có chút giá trị. Không ngờ lại đưa một người sau này có thể trở thành đại ma pháp sư tới làm thuộc hạ cho mình, mà không là minh hữu bình đẳng!

- Tiên sinh Cách Lâm Bàn, ngài yên tâm đi.

Khải Kỳ tiếp nhận chiến đao do một người đưa cho hắn. Hắn ngẩng đầu bước vào giữa sân, cung kính cúi đầu thành chủ và người bảo vệ thành thị đang ngồi ngay ngắn ở phía trên, cao giọng nói ra tên của mình:

- Người đại biểu Khải gia quyết đấu, Khải Kỳ!

Càn Kình cầm theo Trảo Mã Đao đi vào sân, cung kính cúi đầu chào:

- Người bảo vệ La gia, Càn Kình.

Bàn tay Cách Lâm Bàn nắm thật chặt pháp trượng hồng bảo thạch, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, oán hận nói:

- Người đại biểu Khải gia quyết đấu ma pháp, Cách Lâm Bàn.

Ma pháp bào lớn màu đen che đi thân hình thoạt nhìn có chút nhỏ nhắn, chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Càn Kình phát ra tiếng nói rụt rè:

- Người... người đại biểu La... La gia quyết đấu ma pháp, Bích... Bích Lạc.

Mắt Cách Lâm Bàn chỉ quét qua Bích Lạc, oán hận nói:

- Ngươi là người quyết đấu ma pháp hôm nay? Viết di thư xong không? Vừa nãy cũng dám ngăn cản ta báo thù cho đệ đệ. Đợi lát nữa ta sẽ chơi đùa ngươi một hồi, đánh tới quyển trục ma pháp cuối cùng trên người ngươi, khiến bằng hữu của ngươi phải trơ mắt nhìn ngươi bị dằn vặt đến chết! Nếu hắn dám tham gia quyết đấu thì tốt rồi. Ta có thể thuận tiện thu thập cả hắn. Chỉ sợ hắn không có lá gan này.

Càn Kình khom lưng cúi đầu ghé vào bên mũ ma pháp của Bích Lạc nói:

- Quyết đấu có thể đầu hàng. Nếu thấy không có cơ hội thắng, đầu hàng là được rồi. Trận còn lại ta sẽ giải quyết.

Chiếc mũ ma pháp lớn màu đen liên tục lắc. Hai năm sống chung trong sơn cốc Tứ Quý, Bích Lạc rất tin tưởng vào Càn Kình. Giọng nói rụt rè từ dưới mép mũ ma pháp sư truyền ra:

- Ta... Ta sẽ cố hết sức.

Cách Lâm Bàn trở lại bên người Khải Lặc nhỏ giọng nói vài câu. Khải Lặc nghe xong liên tục gật đầu, lên tiếng nói:

- Thành chủ tôn kính, trận quyết đấu hôm nay chúng ta hi vọng đầu tiên là ma pháp sư đối chiến, sau đó sẽ là chiến sĩ đối chiến. Không biết có thể được không?

Tát Bác Ni nhìn Lôi Địch một chút, phát hiện người bảo vệ thành thị cũng không bất kỳ biểu hiện gì khác, phất tay một cái đồng ý.

*****

- Được, tốt!

Cách Lâm Bàn cười híp mắt đi về phía giữa sân, ánh mắt lại luôn nhìn chằm chằm vào Càn Kình nghiến răng quát:

- Ngươi biết, tại sao ta muốn yêu cầu chiến trước không? Ta muốn cho ngươi tận mắt nhìn thấy bằng hữu của ngươi chết, cho ngươi lĩnh hội cảm giác thống khổ, sau đó sẽ hủy diệt thân thể ngươi.

Mặt Càn Kình nhìn Bích Lạc, đưa tay ra sau lưng nàng vỗ nhẹ, tư thế thoạt nhìn như đang ôm nàng vào trong lòng, lại dặn dò:

- Cảm giác không được, lập tức từ bỏ. Không ai trách nàng. Nhớ kỹ, nàng muốn trở thành đại ma pháp sư, không thể dừng bước ở chỗ này.

Dưới mũ pháp sư, gương mặt Bích Lạc đỏ như trái táo chín. Hành động ôm có chút mập mờ khiến thân thể nàng chợt nóng lên. Tiếng đáp của nàng nhỏ tới mức Càn Kình thiếu chút nữa cũng không nghe được.

Mọi người tránh sang một bên, nhường không gian lại cho hai người quyết đấu ma pháp. Tát Bác Ni đứng dậy:

- Ta tuyên bố, hôm nay trận quyết đấu đầu tiên, bắt đầu!

Tát Bác Ni vừa dứt lời, Bích Lạc cảm thấy một ma pháp dao động. Ngay lập tức nàng nhìn thấy quyển trục ma pháp trong tay Cách Lâm Bàn chợt xuất hiện chút tinh quang. Ba hỏa cầu lớn bằng nắm tay, kéo theo đuôi thật dài màu đỏ, thiêu đốt không khí gào thét bay nhanh tới...

Ma pháp sư chiến đấu, cho dù là đại ma pháp sư chiến đấu, thông thường đều sử dụng quyển trục ma pháp, mà không phải đứng tại chỗ lợi dụng ma lực của mình ngâm nga theo trình tự ma pháp phát động công kích. Như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian.

- Mở!

Hai tay Bích Lạc nắm chặt hai quyển trục ma pháp bảo vệ Trạm Lam, tập trung toàn bộ tinh thần, đề phòng nhìn chăm chú vào Cách Lâm Bàn mạnh hơn nàng rất nhiều. Nàng chồng hai băng thuẫn lên nhau, cản ở trước người, vội vàng lại móc ra hai quyển trục khác, lại rót tinh thần lực vào trong đó, sử dụng tất cả quyển trục ma pháp.

Hỏa cầu trước sau đánh vào băng thuẫn bảo vệ Trạm Lam, tia lửa chói mắt và băng vụn bắn ra khắp nơi. Ánh mặt trời chiếu ở vào rực rỡ khác thường. Bích Lạc đã bị lực lượng ma pháp trùng kích lui về phía sau một bước nhỏ, trong lòng mơ hồ có chút hưng phấn. Hóa ra quá trình chiến đấu ma pháp là như vậy. Thật khiến người ta có cảm giác khẩn trương.

Sau khi Cách Lâm Bàn đánh ra hỏa cầu, nhìn ma pháp bào của Bích Lạc, liền nở nụ cười. Đúng là một học viên ma pháp không có kinh nghiệm. Không ngờ không biết cho dù không có quyển trục ma pháp, cũng phải sử dụng một ít hàng giả bỏ vào trong ma pháp bào, khiến đối thủ không đoán được thực lực nông sâu của chính mình. Hiện tại bốn quyển trục ma pháp đều lấy ra, chẳng phải nói nàng đã không còn lực chiến đấu nữa?

- Thứ lơ lửng duy nhất này chính là băng thuẫn Trạm Lam?

Hai tay Cách Lâm Bàn cầm pháp trượng bảo thạch đỏ, thần sắc có chút dữ tợn cười:

- Có thể đoán được, phía sau cũng là một băng thuẫn? Ta cảm giác được, là khí tức ma pháp đẳng cấp tương tự. Ngươi thật đáng thương. Ngay cả một công kích ma pháp cũng không có, hôm nay ta sẽ đọc ma pháp, hủy diệt quyển trục ma pháp của ngươi! Hài tử đáng thương, ngươi chẳng lẽ không biết sao? Người khác nhìn không ra vật cất giấu dưới ma pháp bào dài, đối với ma pháp sư có kinh nghiệm, chẳng lẽ còn nhìn không ra dưới ma pháp bào còn cất giữ quyển trục ma pháp nào hay không sao? Sau khi chết nhớ kỹ, sau này kết giao bằng hữu phải xem hắn có thể gây ra phiền phức khiến ngươi ngươi không giải quyết được hay không, tinh linh nguyên tố hỏa vĩ đại...

Bảo thạch đỏ trên pháp trượng lóe lên ánh sáng đỏ. Tinh thần lực của Cách Lâm Bàn thôi phát ma lực chứa trong bảo thạch đỏ, từ đó kích thích ra nguyên tố hỏa khống chế được tổ hợp thứ tự của nguyên tố hỏa.

Đây là pháp trượng quý nhất của hắn, thường ngày đều luyến tiếc chỉ dùng một chút. Ngày hôm nay, trong lòng Cách Lâm Bàn có một cảm giác vui mừng vì trả thù, lại có một loại cảm giác đắc ý. Trong một trận đối chiến ma pháp, có thể đọc ma pháp thật là một chuyện không dễ dàng.

- Phóng!

Cho tới bây giờ Bích Lạc đều nói chuyện rụt rè, lại hiếm khi xuất hiện vẻ kiên quyết dứt khoát như vậy. Băng thuẫn Trạm Lam phía trước người được tinh thần lực miễn cưỡng duy trì lơ lửng trên không chợt di chuyển về phía trước. Băng trùy giấu ở phía sau băng thuẫn gào thét bay ra ngoài, tạo ra tiếng rít trong không khí.

- Đây là...

Cách Lâm Bàn thấy băng trùy phá không bay nhanh tới, thật sự kinh hãi. Lần đầu tiên trong lòng hắn hối hận mình đã quá sơ suất. Sớm biết vậy, đáng ra nên rơi tất cả năng lực phản kháng của nàng trước mới đúng! Nguyên tốc hỏa gần như đã sắp vào hàng nhất thời hỗn loạn. Hỏa cầu trước người vốn đã sắp ngưng tụ nhanh chóng lao tới, vừa vặn đập vào băng trùy, phát ra một tiếng nổ mạnh.

Ầm.

Cách Lâm Bàn ngã xuống mặt đất, lăn ba bốn vòng mới dừng lại. Lúc hắn đứng lên, nhiều chỗ trên ma pháp bào đã bị lửa đốt thủng. Lông mi màu xám tro bị đốt rụi. Mũ pháp sư bị nổ mạnh bay mất không nhìn thấy, lộ ra mái tóc thưa thớt. Trên mu bàn tay cũng xuất hiện nhiều dấu vết bị bỏng.

Nguyên tố ma pháp không khống chế được tách ra, thường có thể gây ra uy lực lớn hơn.

Cách Lâm Bàn dính đầy bụi đất từ dưới đất bò dậy. Chỉ một sơ suất nho nhỏ thiếu chút nữa toi mạng! Nếu như không phải nguyên tố ma pháp tách ra, vừa đúng lúc đánh vào băng trùy, mà bị băng trùy xuyên qua cổ họng...

Bích Lạc cố gắng duy trì băng thuẫn lơ lửng chắn ở trước người. Trên trán mơ hồ lấm tấm mồ hôi lạnh. Nàng hiểu rõ thực lực và vốn liếng của mình kém hơn đối thủ rất nhiều. Bởi vậy, nàng chỉ có vừa lên đã lấy ra toàn bộ đánh lén mới mong có cơ hội. Nhưng đáng tiếc bởi vì hắn không khống chế được nguyên tố ma pháp khiến chúng tách ra dẫn đến thất bại cuối cùng, trong lòng cũng không khỏi có chút chán nản.

- Muốn chết!

Cách Lâm Bàn thẹn quá thành giận gầm thét vung tay lên, phát ra hỏa cầu ma pháp thiêu đốt. Hỏa quang màu đỏ và băng thuẫn màu xanh nhạt va chạm vào nhau, lại phóng ra hỏa diễm chói lòa và băng vụn bắn ra.

Bích Lạc không chịu nổi lực lượng va chạm này trùng kích, lùi lại hai bước đặt mông ngồi trên mặt đất.

Quyển trục ma pháp... không còn!

Ánh mắt Càn Kình hiện lên sự tán thưởng. Với thực lực như vậy, chút vốn liếng như thế, có thể đánh thành tích này, Bích Lạc quả nhiên rất có thiên phú chiến đấu ma pháp. Chẳng qua là tập luyện ma pháp tiến triển quá chậm rãi mà thôi. Xem ra Hoàng Tuyền cũng không cướp đi toàn bộ thiên phú của muội muội.

- Được rồi, Bích Lạc.

Càn Kình hướng về phía trận quyết đấu vẫy tay:

- Nàng đánh rất tốt, có thể đầu hàng nhận thua.

- Không được...

Trong giọng nói khe khẽ của Bích Lạc lộ ra một tia quật cường hiếm thấy. Bàn tay nhỏ bé giấu ở dưới ma pháp bào, nắm thật chặt một ngọn phi đao! Đây mới là vương bài sau cùng! Ngay cả Càn Kình cũng không biết về vương bài này!

Ở trong sơn cốc Tứ Quý, thời gian Càn Kình xuống nước đi cường hóa mình, Bích Lạc ở có một lần tiêu hao sạch tinh thần lực, định dùng ma hạch bổ sung, lão nhân đưa cho nàng một cái phi đao của Càn Kình.

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)