← Ch.148 | Ch.150 → |
Càn Kình quay người nhìn Lôi Địch:
- Ngài không cảm thấy làm như vậy hơi muộn sao? Nếu như hắn không ngầm đồng ý, người của Khải gia dám giết La mập sao?
- Cho nên, hắn sửa chữa.
- Người đã chết không sống lại được.
Mặt Càn Kình hờ hững nhìn đám người lui tới:
- Rất nhiều chuyện không cách nào sửa chữa được.
Lôi Địch mặt nhăn nhíu mày kinh ngạc nhìn Càn Kình:
- Ngươi vẫn muốn tiếp tục sao?
- Ngày hôm nay thì không.
Càn Kình lãnh đạm nói:
- Theo như lời ngài nói, năng lực như Tát Bác Ni có thể ngồi trên ghế thành chủ, phía sau khẳng định cũng sẽ có người. Nếu ta chỉ có một mình, ngày hôm nay ta đã sớm cầm đao chém Tát Bác Ni. Nhưng còn có La Thanh Thanh, ta có thể chạy trốn, không có nghĩa là La Thanh Thanh và tất cả sản nghiệp La gia có thể chạy.
- Ngươi còn có chút lý trí.
Lôi Địch gật đầu khen ngợi.
- Không nhiều lắm.
Càn Kình nhìn về phía một người muốn tới gần hắn, giống như nhìn thấy một con ruồi, phất tay. Người nọ biết ý vội vàng rời khỏi:
- Chỉ có điều ta sẽ nhớ chuyện này. Chờ qua một thời gian ngắn nữa ta sẽ đòi lại chuyện này.
- Ta có thể hiểu đây là ghi hận sao?
- Tùy tiện.
Càn Kình không thèm để ý mỉm cười:
- Loại chuyện này có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai. Ta không hy vọng có lần thứ hai. Cho nên ta muốn làm vài chuyện khiến người nào trước khi muốn làm lần thứ hai, phải suy nghĩ thật kỹ xem mình có thể chịu được kết quả hay không.
- Hội trưởng thương hội Áo Khắc Lan Lý Quân Thổ đến!
Ngoài cửa có một tiếng nói vọng vào. Càn Kình nhíu lông mày, đưa tay đè La Thanh Thanh đang muốn đứng dậy ra ngoài nghênh đón, ngội lại chỗ cũ.
Ngoài cửa lại có tiếng báo danh lần thứ hai vang lên. Càn Kình quay mặt về phía Trương Mộc Bạch đang ngồi uống trà ở bên cạnh, cười híp mắt ngẩng đầu nhìn ra cửa viện, lắc cổ và hai vai mình, mười ngón tay chống vào thân co lại nói:
- Xem ra, ta phải đích thân ra nghênh đón vị hội trưởng đại nhân này một chút.
Trương Mộc Bạch đang cùng người khác chuyện trò vui vẻ chợt biến sắc, chén trà trong tay thoáng run rẩy một chút. Hắn không đoái hoài tới chỗ da bị nước trà nóng làm bỏng, vội vàng đứng lên chạy tới trước mặt Càn Kình, gật đầu khom lưng nhỏ giọng nói:
- Ngài chờ, ngài chờ một lát. Việc này cứ để ta tới xử lý.
Càn Kình lại dựa vào quan tài, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người tiếp tục khẽ nói chuyện phiếm với Lôi Địch đang đứng bên cạnh.
Trương Mộc Bạch cũng không để ý tới ánh mắt hiếu kỳ của những người khác, chạy như điên về phía ngoài cửa. Người khác không biết Càn Kình là ai, chỉ biết hắn là nhân vật lớn mà thành chủ đại nhân đã nói tới. Nhưng hắn là thủ hạ trung thành của thành chủ đại nhân, lại biết rất rõ. Ngày hôm nay sắc mặt người trẻ tuổi có chút khó chịu này, trong mười hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cầm đao chém chết chiến sĩ Hàng Ma Cách Lan, chiến sĩ Huyết Mạch Khải Kỳ, còn có Khải Lặc người phụ trách Khải gia ở Áo Khắc Lan.
Người điên!
Trương Mộc Bạch nghe qua thành chủ bí mật nhắc nhở sau khi giới thiệu, đâu còn dám sĩ diện nói chữ không với Càn Kình. Hắn thật sợ nếu Càn Kình không hài lòng với tốc độ chạy của mình, đột nhiên khó chịu chém mình một đao, hắn sẽ hận mẹ hắn sinh hắn ra chỉ có hai cái chân.
- Trương tướng quân làm sao vậy? Lại bị người trẻ tuổi kia sai khiến giống như vậy?
- Ai biết được? Bình thường dẫn theo thành vệ binh mượn cớ chưng thu thuế tới đòi tiền chúng ta, bộ dạng lại không phải như vậy.
- Ai biết được, dù sao lần này thành chủ đại nhân dùng thiệp mời phía dưới có tơ vàng, chứng tỏ thành chủ đại nhân rất coi trọng chuyện này.
- Sợ rằng người trẻ tuổi này là con cháu của thế gia huyết mạch lớn nào đó?
- Nói nhỏ chút, nói nhỏ chút. Hắn nhìn về phía bên này.
- Hội trưởng thương hội Áo Khắc Lan...
- Câm miệng cho lão tử!
Trương Mộc Bạch nhảy một bước qua cửa ngoài, lại một chân trực tiếp đá vào bụng gia nô của hội trưởng thương hội đang cao giọng kêu gào, khiến người nọ trực tiếp ngã lăn trên mặt đất vài vòng, hai mắt mờ mịt không hiểu nổi, vẻ mặt đau đớn nhìn Trương Mộc Bạch. Bình thường mình cũng kêu như vậy, ngày hôm nay sao lại thành thế này?
- Ngươi muốn chết thì đừng liên lụy tới lão tử!
Trương Mộc Bạch đạp xòng còn chưa hết giận, tiến lên nắm áo gia nô kéo lên, kéo hai lỗ tai:
- Ngươi còn muốn kêu nữa sao? Lại để cho ngươi kêu! Muốn chết sao?
Hai tay Lý Quân Thổ để sau lưng, mặt hếch lên trời, có phần chờ không được nữa. Khi nhìn thấy thân gia của mình, Trương Mộc Bạch đích thân đi ra, hắn vừa muốn nói, liền thấy gia nô của mình bị đánh, trong nháy mắt khuôn mặt tươi cười liền sa sầm xuống. Trong lòng hắn thầm nói, cho dù ngươi là tướng quân thủ thành, lại có quan hệ với nữ nhân nhà ta, không được sự đồng ý của ta, đánh người của ta như vậy trước mặt của mọi người, có khác nào tát vào mặt ta?
- Trương tướng quân...
Giọng Lý Quân Thổ trầm thấp nói:
- Nếu như gia nô của nô làm chuyện bậy, hình như còn chưa tới phiên người khác giúp ta xử lý?
Trương Mộc Bạch ném gia nô trong tay đi, trên mặt tức giận không những không giảm, trái lại vì lời nói của Lý Quân Thổ lại càng tăng thêm vài phần. Hắn tiến lên trước vài bước trực tiếp hét lớn:
- Chính ngươi muốn chết, đừng liên lụy tới lão tử!
Lý Quân Thổ chưa thấy Trương Mộc Bạch tức giận như vậy. Đột nhiên bị quát, bắn nước bọt vào mặt như vậy, hắn nhất thời sững sờ hỏi thăm nguyên nhân:
- Thân... Thân gia, ngươi làm sao vậy?
- Thế nào?
Gương mặt Trương Mộc Bạch đầy tức giận nhìn chằm chằm vào Lý Quân Thổ vóc người thấp bé mập mạp:
- Ngươi biết người chờ ngươi bên trong là ai không? Càn Kình! Đêm qua hắn chém chết chiến sĩ Hàng Ma Cách Lan. Ngày hôm nay biết rõ chiến sĩ Huyết Mạch Khải Kỳ là đồ đệ của Kim Trạch Thiên Lục, vẫn một quyền đánh giết. Hơn nữa nói cũng không nói thêm một câu đạp nát đầu Khải Lặc của Khải gia.
Trong nháy mắt sắc mặt Lý Quân Thổ trắng bệch, hai tay không khống chế được run rẩy, liên tục nuốt nước bọt, trợn to mắt nhìn Trương Mộc Bạch:
- Người... Người này là người điên sao? Hắn biết mình đang làm gì sao? Đây là sự thật?
- Nói vô nghĩa!
Trương Mộc Bạch hung hăng đạp Lý Quân Thổ:
- Còn đứng ở chỗ này làm gì? Chờ Càn Kình đi ra đón ngươi sao? Nếu như hắn quả thật đi ra, ngươi không cần ở chỗ này làm tang sự cho La Lâm nữa, đi thẳng về làm tang sự cho mình là được rồi!
Lý Quân Thổ cảm giác giống như có chậu nước lạnh vừa dội từ đầu xuống tận ngón chân. Hắn rùng mình, khiến từng thớ thịt beo trên người nhún nhảy. Bộ dạng của hắn không còn cao cao tại thượng như lúc trước nữa, sắc mặt trắng bệch vội vàng chạy vọt vào linh đường giống như nghe tin cha ruột chết, từ ngoài trăm dặm chạy vội trở về chịu tang vậy.
Lý Quân Thổ đi vào linh đường, lén nhìn trộm về phía Càn Kình. Những mảng thịt trên mặt run rẩy, trong lòng thầm trách thành chủ đại nhân không nói với mình rõ ràng, trong linh đường này có một kẻ điên đang ở. Cũng không biết vừa rồi có đắc tội đến hắn hay không? Liệu hắn có thể đột nhiên kích động rút đao chém người hay không?
← Ch. 148 | Ch. 150 → |