← Ch.157 | Ch.159 → |
Vô số vụn gỗ bắn trên không trung. Một lực lượng theo nửa đoạn trường côn nổ nát trong lòng bàn tay hắn. Hổ khẩu bị xé rách, có chút máu tươi chảy ra.
Chuyện này? Sao có thể như vậy được? Học viên chiến sĩ trẻ tuổi cảm giác hai vai tê dại, ngơ ngác nhìn Càn Kình đi về phía mình. Thân ảnh kia vốn chỉ cao lớn, cũng không biết do ánh mặt trời chiều chiếu xuống, hay dưới dư uy một côn vỡ nát trở nên cao lớn dị thường, giống như Cự Ma tộc trong truyền thuyết Ma tộc.
- Không tồi, không tồi.
Càn Kình đi tới bên cạnh học viên chiến sĩ, giơ tay lên xoa đầu đối phương cười nói:
- Sang năm, ngươi có thể trở thành chủ tướng. Cố gắng lên.
Học viên chiến sĩ trẻ tuổi ngơ ngác nhìn Càn Kình rời đi, lại nhìn trường côn vỡ nát trong tay một chút, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán theo gò má nhỏ xuống mặt đất. Hầu kết liên tục lăn lộn thì thầm nói với mình:
- Không biết hắn có phải là chiến sĩ Hàng Ma không? Không ngờ ta ra tay với chiến sĩ Hàng Ma...
Càn Kình rời đi, lắc đầu cười khổ. Vừa rồi mình làm gì thế? Đối phương chỉ nhỏ hơn mình một tuổi mà thôi, tại sao nhìn hắn lại có cảm giác giống như trưởng bối nhìn hậu bối vậy?
Ba ngày chớp mắt trôi qua. Càn Kình vừa bận rộn chế tạo các loại mũi tên, vừa bận rộn nâng cao thực lực chiến sĩ Hàng Ma. Thời gian bất tri bất giác lướt qua.
Sáng sớm, Càn Kình bỏ tất cả cung tên, mũi tên, phi đao, y phục, cùng với chiếc mũ pháp sư cổ quái này vào trong đấu giới. Trong tay hắn cầm theo Trảo Mã Đao ra khỏi phòng, đột nhiên không khỏi sửng sốt.
Lôi Địch, Cổ Nguyệt Gia Anh, cùng với La Thanh Thanh và Bích Lạc đều đứng ở hắn trước cửa.
- Các ngươi đây là...
Càn Kình gãi đầu:
- Không cần long trọng như vậy chứ?
La Thanh Thanh cầm một cái ba lô, đỏ mặt đi sau lưng Càn Kình, giúp hắn đeo ba lô lên người nhỏ giọng nói:
- Quân doanh cũng là do người tạo thành. Cầm theo chút đặc sản, chuẩn bị một chút sau này sẽ hữu dụng đối với ngươi.
Càn Kình dở khóc dở cười. Lần này hắn không phải muốn đi chiến trường Nhân Ma xem sao? Thế nào lại có cảm giác như đi ra ngoài cắm trại vậy?
- Bên trong ta bỏ ít đường, còn có mười gói thuốc lá.
La Thanh Thanh nhỏ giọng dặn dò:
- Cái này là loại dùng để hút. Nếu chẳng may gặp phải chuyện gì, có đôi khi một bao có thể mua được một nhân tình trở về.
Lôi Địch vỗ vai Càn Kình dặn dò:
- Đừng xem thường bất kỳ Ma tộc nào. Cho dù là Ma tộc Bối Lợi Á trên đầu có sừng dê cong dài. Bộ tộc có thể duy trì vị trí cường giả trong ma tộc không phải là chuyện dễ dàng. Trở thành một trong bảy Đại Ma tộc khó khăn thế nào chắc khong cần ta phải nói tới?
Cổ Nguyệt Gia Anh lấy ra một sợi dây có mặt là một miếng kim loại đeo trên cổ Càn Kình. Mùi hoa bay vào mũi hắn. Một giọng nói chậm rãi vang lên:
- Đây là bùa hộ mệnh xin từ thần miếu.
Càn Kình cầm lấy miếng kim loại thấy bên trên có khắc bốn chữ. Quả nhiên là bùa hộ mệnh từ thần miếu dành riêng cho chiến sĩ lúc ra trận Chiến vận lâu dài. Nghe nói các chiến sĩ lúc ra trận, trên ngực đều đeo cái này.
- Chờ ngươi trở về...
Bên tai Càn Kình vang lên lời Cổ Nguyệt Gia Anh căn dặn, trên mặt cảm giác được đôi môi mềm mại chạm nhẹ, lập tức ngây ngẩn cả người.
Khuôn mặt Cổ Nguyệt Gia Anh vẫn duy trì sự trấn định, nhưng hai má vẫn không tránh khỏi ửng đỏ, lộ ra sự xấu hổ, dưới ánh mặt trời buổi sáng, thật sự xinh đẹp không thể tả.
- A, ta chợt nhớ ta còn chưa đi làm công việc bắt buộc mỗi ngày của chiến sĩ.
Lôi Địch ngửa đầu, hình như không nhìn thấy cảnh vừa rồi, hai tay chắp ở sau lưng nghênh ngang đi về phía hậu viện.
La Thanh Thanh chỉnh lại y phục phía trước cho Càn Kình xong, cũng học Cổ Nguyệt Gia Anh, nhanh chóng ấn một cái lên mặt hắn, sau đó mắc cỡ hai má đỏ bừng như trái táo, hai tay ôm mặt chạy về phía hậu viện.
Trong viện, rất nhanh chỉ còn lại Càn Kình và Bích Lạc. Tình cảnh vừa rồi khiến Bích Lạc thẹn thùng không ngẩng đầu lên được. Chiếc mũ pháp sư thật lớn cúi thấp một cách lợi hại.
Hai người đi tới học viện, La Đức đã sớm dẫn theo đội ngũ chờ ở nơi đó.
Ngoại trừ lão sư dẫn đội, Càn Kình và Bích Lạc ra, chỉ có mười nữa. Tổng cộng cũng chỉ có mười ba người. Trên lưng tất cả mọi người đều mang ba lô với rất nhiều ngăn.
La Đức nhìn Càn Kình và Bích Lạc gần như tay trống đi tới, ngoại trừ thở dài vẫn là thở dài. Trang phục của người khác thoạt nhìn có phần giống như đi chơi ở ngoại thành. Nhưng trang phục của hai người này thoạt nhìn càng giống như muốn đi dạo phố. Xem ra sau này khi học viện có tiền, về phương diện này cũng phải xem xét lại.
- Lên đường đi.
La Đức vung tay lên, đi phía trước đội, thỉnh thoảng lại dặn dò:
- Lần này, chúng ta phải đi tới quân doanh chân chính. Đến nơi nào chúng ta sẽ tuân thủ quy củ nơi đó, ngàn vạn lần không nên tưởng rằng mình còn ở trong học viện. Nơi đó có quân pháp.
Bởi kinh phí eo hẹp, lần này đi tới Thổ Bảo mọi người không ngồi xe ngựa, dọc đường chỉ có thể dựa vào hai chân.
Ban đầu, tinh thần Đạt Khắc và mọi người còn hưng phấn, thỉnh thoảng quan sát tình huống xung quanh. Theo thời gian trôi qua, đến khi bóng tối buông xuống, gần như tất cả mọi người đã mất tinh thần. Cả ngày lặn lội đường xa, còn mệt hơn nhiều so với chạy thể dục buổi sáng trong vườn trường và huấn luyện.
Bên ngoài tòa thành Áo Khắc Lan cũng không phồn hoa. Ngoại trừ một quan đạo ra, phần lớn vẫn là cánh đồng hoang vu. Hôm nay vẫn đang là mùa hè, xung quanh đều là cỏ xanh, dưới ánh mặt trời chiều chiếu xuống, hiện ra sức sống bừng bừng.
Sắc trời dần dần ảm đạm, La Đức quyết định nghỉ đêm ngay tại chỗ, sáng sớm ngày mai sẽ lại tiếp tục đi.
Không cần chỉ huy quá nhiều, mọi người đều là người từng học qua kiến thức về quân đội trong học viện, lập tức tách ra làm việc. Đạt Khắc còn dẫn theo hai học viên chiến sĩ đi kiểm tra xung quanh, xem gần đó có dâu vết dã thú thường lui tới, hoặc là dấu vết của sơn tặc hay không.
Mấy chiến sĩ vội vàng nhóm lửa, khiến mặt đầy tro vẫn không cách nào thực sự đốt lửa lên được. La Đức thấy vậy liên tục lắc đầu thở dài. Xem ra kiến thức trong học viện vẫn cần phải kết hợp với thực tiễn chân chính. Sau này có cơ hội phải cho các học viên có cơ hội tiếp xúc với thực tiễn nhiều hơn mới được.
Bích Lạc rụt rè đi tới bên cạnh đống lửa, chỉ nhẹ nhàng loay hoay vài cái, đống củi lập tức bùng cháy hừng hực.
Mấy chiến sĩ trợn mắt hốc mồm nhìn Bích Lạc nhát gan trốn sang một bên. La Đức cũng kinh ngạc. Đó không phải là Bích Lạc cái kia cũng không làm được sao? Hai năm qua, không chỉ đạt tới tinh thần lực ngũ cấp, hơn nữa thậm chí ngay cả chuyện nhóm lửa cũng làm thành thạo như vậy? Càn Kình và nàng đã đi đâu vậy? A? Càn Kình?
Mấy học viên chiến sĩ lấy từ trong túi ra một miếng lương khô đưa tới trước mặt Bích Lạc. Nàng nhỏ giọng nói cảm ơn, tiếp nhận lương khô. Nhưng nàng không giống như những học viên kia, vừ uống nước lạnh vừa ăn lương khô, mà cầm lương khô ngồi lẳng lẽ.
← Ch. 157 | Ch. 159 → |