Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 171

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 171: Ám Bộ! So mũi tên
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Ta thấy ngươi cũng có chút năng lực. Ban đầu ta dự đoán nhiệm vụ lần này không cách nào hoàn thành, nhưng hiện tại phát hiện ra ba người các ngươi cũng không tệ lắm. Ta có chút tâm động về nhiệm vụ này, muốn thử xem.

Trong lòng Càn Kình vô cùng tò mò. Bản địa đồ hại người như vậy, lại có thể dẫn tới nhiệm vụ thế nào?

- Ta nói là nhiệm vụ, các ngươi xem có thể làm hay không.

Thái độ Phong tướng quân chợt trở nên nghiêm túc, giọng điệu cũng đặc biệt thâm trầm nói:

- Ta nói lại lần nữa, các ngươi xem có thể làm hay không, mà không phải là có dám làm hay không, hiểu chưa? Có thể và dám khác nhau rất nhiều! Ta muốn làm nhiệm vụ này, nhưng không có nghĩa là ta nguyện ý để cho các ngươi đi chịu chết.

Bầu không khí trong lều lớn trở nên nghiêm túc. Càn Kình thông qua ánh mắt của Phong tướng quân có thể cảm giác được, vị tướng quân này đang nói chuyện rất nghiêm túc. Nếu như mọi người cảm thấy nguy hiểm quá lớn, hắn tình nguyện bỏ qua nhiệm vụ lần này, cũng không muốn để mọi người đi mạo hiểm.

- Đã biết!

Ba gã Thiên Hộ và ba người Càn Kình cùng nhau trả lời lưu loát.

Phong tướng quân lại từ trong người móc ra một lá thư đã được mở sẵn, đặt ở trên tấm bản đồ nói:

- Chuyện lần này rất kỳ quái. Bình thường phía bên Thổ Bảo này sẽ không có Ma tộc tới. Nhưng căn cứ từ tin tức tình báo cho biết, Ám Bộ của Ma tộc đưa một nhóm Ám Binh tới hoạt động ở gần đây.

Phong tướng quân khoanh tròn một khu rừng ở giữa Ma tộc:

- Hình như bọn họ đang tìm kiếm cái gì đó. Căn cứ vào suy đoán, chắc là một vật còn sống.

- Ám Bộ?

Phần Đồ Cuồng Ca hơi nhíu mày.

Càn Kình biết điều này có ý nghĩa gì. Ám Bộ của Ma tộc là một cơ cấu rất đặc biệt, phụ trách rất nhiều chuyện, đối nội giám sát các lĩnh chủ hoặc trọng thần, thậm chí nắm giữ thủ lệnh không cần xét duyệt, trực tiếp vọt vào trong nhà đại thần, thậm chí xông lên công đường, trực tiếp bắt người dẫn đi nghiêm hình tra tấn.

Đối ngoại, Ám Bộ cũng chịu trách nhiệm làm các nhiệm vụ ám sát bí mật. Ví dụ như lẻn vào hoàng triều Chân Sách ám sát trọng thần của hoàng triều Chân Sách, thậm chí ám sát hoàng đế hoàng triều Chân Sách. Trong thời gian bảy trăm năm trước, thậm chí thủ lĩnh Ám Bộ còn tự mình xuất động ám sát hoàng đế hoàng triều Chân Sách một lần. Chỉ tiếc rằng vận khí của hắn thực sự không tốt. Không biết vì sao, sáng sớm ngày nào đó ngay lúc đó chiến sĩ huyết mạch chung cực tiến cung gặp hoàng đế. Kết quả là... thủ lĩnh Ám Bộ biến thành một thi thể, đặt ở trên xe gỗ của hoàng đế đi qua toàn quốc, đưa thi thể trả về đến Ma tộc, hoàn toàn triệt để, bóc da mặt của Ma tộc.

Ám Bộ có thể xuất động, hiển nhiên không thể là truy tìm bảo bối gì, cũng sẽ không phải là truy tìm ma thú hoặc khoáng mạch đấu thạch gì. Thứ bọn họ tìm kiếm, nếu như không phải là thành viên hoàng triều Chân Sách ẩn nấp ở bên kia, thì nhất định là thành viên trong Ma tộc.

Trong nháy mắt, Càn Kình đoán được nhiệm vụ lần này có khả năng lẻn vào trong lãnh địa Ma tộc, chuẩn bị đưa thứ Ám Bộ tìm kiếm trở về.

Bất luận Ma tộc tìm kiếm là người của chính Ma tộc, hay người của hoàng triều Chân Sách, chỉ cần phá chuyện Ám Bộ của Ma tộc muốn làm, chính là phương pháp đúng đắn!

- Phải nghĩ cách cứu viện?

Đoạn Phong Bất Nhị đặt ngón trỏ chà sát một bên cánh mũi:

- Chuyện quả thật có hơi khó. Tuy rằng Ám Binh là ma vũ sĩ ở tầng dưới chót, nhưng nếu quả thật bắt được trên chiến trường, đó cũng không phải là ma vũ sĩ bình thường.

Phần Đồ Cuồng Ca thâm trầm gật đầu. Người được tuyển chọn vào Ma Ám của Ma tộc không phải là người bình thường được. Không chỉ thân phận được tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt, hơn nữa trên tay phải có thực lực chân chính.

Sử dụng tiêu chuẩn thực lực của hoàng triều Chân Sách mà nói, Ám Binh cấp thấp nhất cũng là cấp bậc như chiến sĩ Hàng Ma! Đám ma vũ sĩ luôn ở bên cạnh hoàng đế bệ hạ của Ma tộc, xem thường bọn họ sẽ gặp phải đả kích rất đáng sợ.

Phong tướng quân ngẩng đầu cho Đoạn Phong Bất Nhị một ánh mắt tán thưởng, sau đó mới lên tiếng:

- Cũng không chỉ là tìm người. Nếu như có thể, thuận tiện giết chết đội Ám Tinh dẫn dắt Ám Bộ lần này.

...

Trong lều lớn lại trở nên yên tĩnh. Ba gã Thiên Hộ nhìn mệnh lệnh trên bàn, trong ánh mắt bắn ra sự tức giận muốn rút đao giết chết. Đây là nhiệm vụ gì vậy? Hoàn toàn là một mệnh lệnh muốn giết Phong tướng quân!

Càn Kình rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao Phong tướng quân sớm nói có thể làm hay không, mà không phải là vấn đề có dám làm hay không. Mặc dù hệ thông Ám Bộ có chút phức tạp, nhưng vẫn có thể phân tích rõ ràng.

Nhật, Nguyệt, Tinh! Đây là một sự phân chia cơ bản của Ám Bộ. Ám Nhật chính là thủ lĩnh của Ám Bộ, quản lý, thống lĩnh toàn bộ Ám Bộ. Ám Nguyệt lại không nhiều, được phân công quản lý các nhiệm vụ khác nhau, nhưng quyền lợi vẫn tương đối lớn.

Ám Tinh, rốt cuộc chức vụ tương đối thấp, nhưng vẫn có quyền lực không nhỏ. Trong đó Ám Tinh lại chia ra thành Nhất Tinh, Nhị Tinh, Tam Tinh, v. v đến Thất tinh.

Nhất Tinh chính là cấp bậc thấp nhất trong Ám Tinh, nhưng không có nghĩa Nhất Tinh chính là phế vật. Ám Bộ muốn nắm giữ các Tinh là một chuyện rất khó có thể làm được! So với hoàng triều Chân Sách, Ma tộc là một chủng tộc thượng võ hơn. Muốn trở thành các Tinh nhất định phải có thực lực chiến đấu nhất định.

- Có ý tứ, tất cả Ám Bộ, Ám Tinh đi ra.

Đoạn Phong Bất Nhị cười híp mắt nhìn địa đồ:

- Ta muốn đi.

Càn Kình cũng nở nụ cười. Giết chết Ám Bộ Ám Tinh, đây là quân công! Cho dù mình bởi vì đến trường không tiếp tục ở trong quân đội, quân công này vẫn được ghi lại. Sau này muốn trở thành thành chủ, dưới điều kiến lý lịch cá nhân ngang nhau, quân công giết chết Ám Bộ Ám Tinh này đủ vượt qua mình người cùng cạnh tranh.

- Ta cũng muốn thử xem.

Phần Đồ Cuồng Ca cũng lộ ra vẻ hăng hái muốn thử sức. Ám Tinh Ma tộc không phải tùy tiện là có thể gặp được.

Phong tướng quân nhìn ba người tuổi trẻ tỏ ra hăng hái muốn thử sức, hắn hít sâu một hơi nói:

- Các ngươi vẫn nên nghe ta nói hết đã. Ta phải nhắc nhở các ngươi, căn cứ trong tài liệu, lần này dẫn đầu đội Ám Tinh là một Ám Bộ thất tinh.

Thất tinh! Ám Bộ thất tinh thực lực mạnh tới mức nào? Trong sách vở hoàng triều Chân Sách cũng không có tài liệu về phương diện này. Càn Kình nghĩ cũng biết Ám Bộ cấp thất tinh trong Ma tộc, thực lực tất nhiên là trên Hàng Ma cửu chiến!

Từ sau khi tiếp xúc lại với Lôi Địch, Càn Kình biết thực lực của mình quả thực rất mạnh. Nhưng không thấy ai diệt ai, chí ít Lôi Địch mạnh hơn mình rất nhiều, hiển nhiên đã vượt qua trình độ Hàng Ma cửu chiến.

Một Ám Bộ thất tinh mạnh như thế nào? Càn Kình trái lại càng thấy nóng lòng hơn. Cái đầu này thực sự rất đáng tiền! Nếu như vận khí tốt giết chết hắn, sau này có càng có vốn liếng quan trọng khi tranh đoạt chiếc ghế thành chủ.

Cho dù giết không chết, cùng lắm thì trốn đi là được!

*****

Càn Kình quyết định chủ ý, thấy hai chiến sĩ trẻ tuổi bên cạnh cũng tươi cười gần giống nhau.

- Các ngươi suy nghĩ thêm một chút.

Phong tướng quân thản nhiên nói:

- Nhiệm vụ lần này cũng không dễ làm. Nếu như các ngươi chỉ đi cứu người, ta đồng ý cho các ngươi đi. Nếu như còn muốn thuận tiện giết Ám Bộ thất tinh, các ngươi không cần đi nữa. Điều này căn bản không có cơ hội. Cho dù nhân số của các ngươi nhiều gấp đôi, cũng vẫn là đi chịu chết! Ta cũng không muốn cách một thời gian nữa, lại thấy đầu của các ngươi treo ở trên cờ trận doanh đối diện.

Phần Đồ Cuồng Ca và Đoạn Phong Bất Nhị trầm mặc. Tuy rằng lời nói của tướng quân đặc biệt chói tai, lại cũng chính là tình hình thực tế. Ám Bộ thất tinh...

- Không cần biết có cơ hội hay không.

Càn Kình hờ hững làm ra tư thế giương cung bắn:

- Chúng ta có thể bắn chết hắn.

- Bắn chết hắn?

Phong tướng quân và ba gã Thiên Hộ cùng nở nụ cười. Hai người tuổi trẻ cũng lộ ra nụ cười thảm. Bọn họ không nghĩ tới Càn Kình có thực lực không tồi, nhưng ở trên phương diện này lại ngây thơ như vậy. Càng là cường giả, cảm giác càng linh mẫn. Cung tiễn thủ bình thường chỉ hơi ngắm vào bọn họ một chút, bọn họ sẽ lập tức cảm giác được.

Nếu như là thành viên của gia tộc Nghệ Vũ ở chỗ này, có thể vẫn còn có nhiều cơ hội. Về phần người khác? Lẽ nào đi tới phương Bắc mời một dũng sĩ huyết mạch Tử Văn của Man tộc tới? Vấn đề nếu như là giết chết Ám Bộ thất tinh, sợ rằng Man tộc cũng sẽ không có người nào chịu đứng ra làm? Điều này rất dễ khiến mối quan hệ giữa Man tộc và Ma tộc trở nên căng thẳng.

Tuy Man tộc hào phóng, cũng hơi ngốc, loại chuyện này cho nhiều tiền hơn nữa, sợ rằng Man tộc cũng sẽ không có người làm.

Phong tướng quân vỗ vai Càn Kình:

- Tìm cách là được, nhưng không cần thật sự làm. Bắn tên không phải là một chuyện dễ dàng.

Ba!

Trong lều lớn trong, trán Phong tướng quân đập nát một khối đá nho nhỏ, hoặc nói là một khối đất bằng móng tay vỡ nát trên đầu Phong tướng quân.

Ba gã Thiên Hộ ngơ ngác nhìn miếng đất vỡ nát trên trán Phong tướng quân. Hai người tuổi trẻ và Phong tướng quân cùng nhau ngơ ngác nhìn Càn Kình.

Phong tướng quân dùng sức chớp chớp mắt. Không sai! Vừa rồi chính là tiểu tử Càn Kình này ra tay. Nhưng không ngờ mình hoàn toàn không có phản ứng? Có thể nói, một khắc trước khi hắn động thủ, mình cũng không có cảm giác bị hắn ngắm bắn. Hơn nữa khoảng cách thực sự quá gần, không ngờ mình lại không né tránh được khối đất nhỏ này.

- Bắn tên...

Càn Kình cười híp mắt nói:

- Kỳ thực, là một chuyện rất dễ dàng.

Ba gã Thiên Hộ đưa ánh mắt đờ đẫn chuyển đến trên người Càn Kình. Vị Phong tướng quân đóng ở Thổ Bảo cũng không phải một năm, hai năm. Bình thường cũng không phải không có Ám Bộ Ám Binh đến đây cố ám sát. Phương pháp hạ thủ cũng là dùng cung tiễn bắn từ xa, nhưng không có một lần nào có thể thành công bắn trúng mục tiêu. Quân nhân chinh chiến nhiều năm có một bản năng cảm giác được nguy hiểm.

Loại bản năng này, ngày hôm nay lại hoàn toàn mất đi hiệu quả?

Cung Mộc Thiên Hộ nhất kinh ngạc. Bởi vì ngay khi mình xoay tầm mắt, thấy Càn Kình đang cười với mình, sau đó trên gáy cũng trúng một khối đất.

- Ngươi xem, các ngươi biết rõ ta ném tướng quân, nhưng vẫn không né tránh được công kích của ta.

Càn Kình cười khẽ:

- Bắn chết hắn, không phải là không có cơ hội.

Phong tướng quân nhíu mày:

- Bắn tên và ném đất khác nhau...

- Cái này...

Càn Kình búng đầu ngón tay:

- Rốt cuộc phải làm thế nào tướng quân mới tin tưởng? Không bằng đứng đối diện, bắn một lần?

- Cũng không cần đứng đối mặt bắn.

Phong tướng quân thản nhiên nói:

- Đối với xạ thuật ta tuy rằng không tính là tinh thông, nhưng có thể nhìn ra là cao hay thấp. Nếu như ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ cứu viện, đồng thời còn muốn bắn chết Ám Bộ thất tinh, vậy ít nhất phải để ta nhìn thấy xạ thuật của ngươi một chút?

- Được!

Càn Kình hoạt động cổ tay:

- Muốn thấy thế nào?

- Đơn giản nhất là bắn bá, có thể nhìn ra được.

Phong tướng quân đi về phía ngoài lều:

- Lần này ngươi tới, có mang theo cung tiễn không? Nếu như không có ta có thể chuẩn bị cho ngươi.

- Có mang theo. Ta quay về lều lấy.

Càn Kình vì giấu chuyện đấu giới, nên nói dối. Trên đường chạy về, tìm một cái lều không người, đưa tay lấy từ trong đấu giới ra chiếc cung do mình rèn, còn có một ống tên.

Bãi bia bắn của Thổ Bảo cũng không lớn, chỉ có ba nghìn cứ điểm nhỏ, cũng không cần quá nhiều bia bắn lớn.

Phong tướng quân đứng ở bên cạnh bia bắn tên cách đó hai trăm bước. Hắn bứt một cọng cỏ xanh từ dưới đất ra, cắm ở trên bia bắn nói:

- Tuy ta cũng không biết thực lực thất tinh thế nào, nhưng khoảng cách hai trăm bước chỉ sợ là giới hạn lớn nhất mà ngươi có thể tới gần hắn. Nếu lại tiến thêm một chút nữa, ngươi khỏi phải ra tay, chỉ cần ngắm bắn hắn, trong nháy mắt rất dễ bị hắn phát hiện. Bắn trúng cọng cỏ xanh này, ngươi có thể còn có chút cơ hội.

Phần Đồ Cuồng Ca nghi hoặc nhìn Càn Kình. Bản thân hắn là hậu nhân của thế gia Phần Đồ, tất nhiên phải thành thạo cung ngựa. Một cọng cỏ dài bằng ngón tay ở khoảng cách hai trăm bước, có thể nhìn thấy rõ cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Muốn bắn nó xuống, độ khó thật sự khác hẳn.

Càn Kình nhìn tấm bia của Phong tướng quân một chút. Hắn nheo mắt nhìn một cái, cũng không kéo cung bắn cung, mà dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, trực tiếp đi về phía bia bắn của Phong tướng quân.

Cung Mộc nghi hoặc nhỏ giọng nói với Thiên Hộ bên cạnh:

- Có phải quá xa, hắn không nắm chặt, muốn tới gần xem thử hay không?

Hai Thiên Hộ trầm tư một chút, lộ vẻ thâm trầm.

Càn Kình vẫn không dừng bước chân. Cuối cùng đi tới bên cạnh Phong tướng quân. Hắn cúi người xuống lại bứt bốn cọng cỏ xanh từ dưới đất lên, lần lượt cắm ở bốn tấm bia bắn khác, một câu cũng không nói, quay đầu đi trở lại.

- Đây là ý gì?

Mắt Cung Mộc Thiên Hộ còn mở lớn hơn mọi ngày gấp hai lần:

- Hắn biết mình đang làm gì không?

Phần Đồ Cuồng Ca nhìn Càn Kình, ánh mắt càng thêm hiếu kỳ. Một người có thực lực chiến sĩ Hàng Ma cường đại, còn có kiến thức đáng sợ đối với địa đồ. Lẽ nào xạ thuật của hắn cũng mạnh như vậy sao?

Gia tộc Nghệ Vũ này không có cung tiễn thủ thức tỉnh huyết mạch Thần Xạ, cũng không có mấy người có thể làm được chuyện hắn muốn làm bây giờ? Hắn thật sự có thể bắn trúng không?

Trên mặt Đoạn Phong Bất Nhị trước sau vẫn duy trì nụ cười mỉm. Trên miệng ngậm một điếu thuốc lá còn chưa châm lửa, hai cánh tay khoanh trước ngực, bộ dạng như đang xem kịch vui.

Càn Kình đi trở về đến vị trí lúc trước. Một trăm lẻ tám đấu khiếu trên thân thể nhanh chóng chuyển động. Trong nháy mắt, thực lực chiến sĩ Hàng Ma vọt vào trong cơ thể ra. Hai chân đột nhiên để ở tư thế một trước một sau. Lúc này hắn mới nhanh chóng xoay người nhìn về phía bia bắn ngoài xa. Cung tên đã sớm bị kéo căng. Dây cung kim loại phát ra những tiếng kẽo kẹt. Mũi tên đặt ở trên dây cung phát ra một tiếng "băng". Trong không khí truyền tới tiếng xé gió...

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)